CHƯƠNG 82: GIẾT GÀ DỌA KHỈ
Tác giả: Luna Huang
Tiết Nhu không vào Yên Hà trai mà đợi người đi khuất nàng bước đến phía viện tử của Tiết Triệt. Hắn vừa về nên sẽ lưu lại vài ngày mới đến quân doanh, mà trước khi yến tiệc kết thúc, thái hậu có nói đầu đông muốn cùng các nam quyến nữ quyến đi lễ phật, Tiết Triệt đương nhiên phải lưu lại đến lúc đó để hộ tống mọi người rồi.
Vì vậy lúc này nhất định đang ở trong thư phòng.
Vừa bước vào viện đi được một lúc liền thấy được cảnh tượng trong cửa sổ thư phòng mở ra, đây để mặt của Tiết Nhu triệt để đen, thần tình cũng trầm ngâm một lúc không cất bước. Nam nhân quả là nam nhân, có lẽ đây là bản tính không thể thay đổi được rồi.
Bên trong thư phòng, vì ca cơ vừa đến vô cùng xinh đẹp động nhân nên hai vị di nương đều đứng ngồi không yên mà nhân cơ hội này hầm đồ bổ đích thân đưa đến thư phòng cho Tiết Triệt. Hắn ngồi ở sau thư án viết gì đó, miệng há ra được nhị di nương đưa thìa thức ăn đã thổi nguội đến, phía sau còn có tứ di nương bóp vai, cực kỳ hưởng thụ.
Đột nhiên hắn ngẩng đầu, thấy Tiết Nhu đứng đó một đoạn xa cúi đầu nhìn không ra thần sắc, suy xét một lúc liền cao giọng gọi: “A Nhu đến tìm ta?”
Âm thanh to lớn thô kệch kia lập tức kéo hồn phách của Tiết Nhu về thế xác, nàng hơi giật mình một chút, thay đổi thần sắc ngẩng đầu khẽ cười nhẹ gật đầu một cái, sau đó chậm rãi bước đến phía phòng.
Thấy nàng bước vào, hai vị di nương đều phải bày đủ lễ cho Tiết Triệt xem, vì vậy đồng loạt hành lễ. Lúc này phủ xuất hiện đám ca cơ xinh đẹp, các nàng tuyệt đối không thể để hắn có phản cảm với mình được.
Tiết Triệt giơ tay lên ý bảo các nàng lui xuống. Thế nhưng Tiết Nhu hành lễ xong lại nói: “Hai vị di nương lâu lâu mới thân cận với phụ thân, là A Nhu đến không đúng lúc sao có thể đuổi người được.”
Tiết Triệt cau mày nhìn nữ nhi ở trước mặt một lúc mới gật đầu nói, “Được rồi, tìm ta có việc gì cứ nói.” Câu kia nghĩa là nàng không ngại nói trước mặt người ngoài, vậy hắn cũng liền tiếp tục hưởng thụ chăm sóc thôi.
Tiết Nhu mỉm cười ngồi xuống ghế bên cạnh mình, “Sau chuyện lần trước, uy tín của mẫu thân trong phủ không còn được như trước. Phụ thân bận rộn chính sự về đến phủ lại lo lắng hậu trạch, vì vậy A Nhu muốn đến thay người phân ưu.”
Tiết Triệt đầy lòng nghi vấn, nữ nhi này của hắn xưa nay không thích học, chữ nghĩa sợ là cũng không biết được bao nhiêu, có thể giúp được gì? Thế nhưng đã đến được đây nói ra câu này, vậy hẳn đã có biện pháp rồi.
Quả thật hắn rất bận rộn, bản thân không ở trong phủ liền để Trương Thiên Hồng xử lý, nhưng hắn trở về liền lấy trở lại. Hắn cũng có ý để Ôn Uyển tiếp quản nhưng nàng ta vừa vào phủ, lại không có người dạy nàng, giao cho Trương Thiên Hồng lại sợ lấy tính cách nhỏ mọn kia lại gây ra chuyện gì. Đây để hắn nặng lòng không thôi.
“A Nhu đã có dự tính?”
Tiết Nhu khẽ gật đầu đề nghị, “Dạo này A Nhu cũng có nghiên cứu một chút sổ sách, có lẽ giúp được người trong vấn đề này. Nhưng chuyện khác, liền phải do bản thân người rồi.”
Tiết Triệt quan sát nàng hai mắt, cuối cùng đẩy sổ sách trước mặt mình đến chỗ nàng, “Vậy A Nhu thử tính cái này xem.” Ngay cả bàn tính trên tay cũng đẩy đến chỗ nàng.
Tiết Nhu tiếp nhận một cách tự nhiên, đây không chỉ Tiết Triệt mà cả hai di nương bên cạnh cũng rất kinh hách, hai mặt nhìn nhau tìm đồng cảm. Chỉ là đại hôn yến lần trước quả thực là nhờ có Tiết Nhu mới nhận được nhiều lời khen như vậy, thế nên để nàng thử cũng không có gì là không đúng.
Tiết Nhu mò mẩn hết một ngày mới tính xong được hết tất cả. Tuy nàng cũng từng học cách quản lý số sách từ Đàm thị, nhưng thời gian ở Chung gia cũng không lâu vì vậy không thành thạo vẫn sẽ có sai sót. Do đó phải mất một lượng thời gian dài mới có thể hoàn tất được.
Tiết Triệt hạ mắt nhìn, cuối cùng hắn mở miệng nói: “Được rồi, khi nào phụ thân trở về, sổ sách liền phải làm phiền A Nhu rồi.”
“Có thể vì phụ thân phân ưu là vinh hạnh của A Nhu, làm sao có thể nói là phiền được.” Tiết Nhu cực kỳ nhu thuận nói xong lại như nhớ ra cái gì mà ‘a’ một tiếng, “Phải rồi, vậy nếu trong phủ có người không hiểu quy củ nên tính thế nào a phụ thân.”
“Căn cứ theo gia pháp.” Tiết Triệt vừa nói vừa xoay người lấy quyển gia pháp tổ truyền ở sau lưng đưa đến trước mặt nàng, “A Nhu cũng nên đọc một chút, tránh sai phạm.”
Tiết Nhu cười tít mắt không tiếp nhận sách, chỉ nói: “A Nhu đã đọc qua, đa tạ phụ thân nhắc nhở. Chỉ là A Nhu sợ vẫn có một số trường hợp sẽ được ngoại lệ mà bản thân chưa biết nên muốn hỏi ý của phụ thân một chút thôi.”
Tiết Triệt nghe xong câu này có chút hết ý, cũng không biết Tiết Nhu đang bán thuốc gì trong hồ lô. Bất quá gì đề phòng nàng lợi dụng khe hở của tổ huấn lại vi phạm như trước đây liền nói: “Không có ngoại lệ, tổ huấn làm sao có thể tùy tiện miễn được.”
“Vâng, A Nhu hiểu rồi.” Tiết Nhu nhu thuận cúi đầu như tiếp thu thực chất khóe môi ở nơi mọi người không ai nhìn thấy đã nhếch lên một nụ cười hàm đao sắc lẹm, có thể lấy mạng người bất cứ lúc nào.
Tiết Triệt cau mày quan sát nữ nhi mình một chút rồi mới lựa chọn bỏ qua, hắn nhìn sắc trời ngoài cửa sổ nói: “Thời gian không còn sớm nữa, đi dùng bữa thôi.”
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Sau đó bốn người một đường cùng nhau đến phòng ăn. Trên đường đi, Tiết Nhu cùng Tiết Triệt nói rất nhiều chuyện lúc nhỏ, bất quá những thứ đó cũng không để nàng cảm thấy tình phụ nữ giữa hai người có thể trở lại như xưa.
Do lúc sáng Tiết Nhu không ở, vì vậy nhân cơ hội này các vị ca cơ đều được mời đến. Đương nhiên cách bố trí cũng khác, không có bàn tròn như mọi khi, mà mỗi người một bàn vị trí xếp theo cấp bậc.
Nghênh Xuân nhìn thấy Tiết Nhu sóng vai với Tiết Triệt tiến vào cười cười nói nói cuối cùng ngồi giữa Tiết Văn cùng Tiết Diệp thì mặt triệt để biến sắc. Nàng xoắn xoắn khăn trong tay cực lực để tồn tại của mình bị lắp đi, ai mà ngờ được, tiện tỳ lúc sáng lại là tam tiểu thư của Tiết phủ chứ.
Tiết Nhu quét nàng ta một mắt sau đó tiếu ý ngâm ngâm xem như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh. Cho đến khi Trương Thiên Hồng nói, “Lúc sáng tam cô nương cùng Niên nhi không ở, lúc này liền cùng nhau chào hỏi một chút đi.”
Trương Niên hướng đám người bọn họ khẽ gật đầu xem như chào hỏi.
Tiết Nhu nhiều hứng thú nhìn chằm chằm Nghênh Xuân, “Nga, chúng ta lại gặp nhau rồi, Nghênh Xuân cô nương.” Mắt nàng cười đến như một đường chỉ, bàn tay trong ống tay áo may kín giơ lên chào chào.
“Nghênh Xuân. . .Nghênh Xuân gặp qua tam tiểu thư.” Nghênh Xuân đứng không vững phải nhờ người đỡ mới có thể đứng vững mà hành lễ. Thế nhưng hai người đỡ nàng ta cũng run rẩy không kém.
Lúc này ba người còn lại đều cảm thấy may mắn vì chưa tổn hại đến một cọng tóc của Tiết Nhu. Nếu không, lúc này sợ là khó thoát rồi.
“Đã gặp qua?” Tiết Triệt nhìn sắc mặt Nghênh Xuân không tốt mà nữ nhi mình lại cười quái dị như vậy liền hỏi. Sẽ không phải nàng lại làm ra chuyện dọa người gì chứ?
“Ân, đã gặp qua.” Tiết Nhu xác nhận nói: “Lúc hồi phủ, A Nhu gặp Nghênh Xuân cô nương ở hoa viên, lúc đó có đụng phải nàng, nàng liền. . .”
Nghênh Xuân đứng không nỗi nữa, hai chân run rẩy chống không được liền phịch một tiếng quỳ trên đất.
Đây để Trương Thiên Hồng cười lăn lộn trong lòng, thần sắc trên mặt cũng giấu không được vẻ cao hứng. Dạo này nàng như thất sủng vì vậy lúc sáng thấy Tiết Triệt sủng hạnh Nghênh Xuân nàng chỉ biết trút giận lên ba người còn lại. Hiện tại vui rồi, Tiết Nhu có lẽ cùng nàng ta có chút gì vì vậy lúc này nàng ta mới sợ đến mặt tái nhanh như vậy.
“Nga, Nghênh Xuân cô nương làm sao? Không lẽ vừa đến đây ở không quen nên nhiễm bệnh rồi sao?”
Môi của Nghênh Xuân run run lại bật mãi không ra chữ nào.
Tiết Nhu quay đầu nhìn Tiết Triệt nói, “Mẫu thân, Nghênh Xuân cô nương không phải bệnh đâu, do lúc sáng nàng ta nói qua phải đào mồ mã cả nhà chúng ta nên giờ đây mới sợ như vậy a.”
Triết Triệt nghe vậy liền nổi giận vỗ bàn quát, “Chuyện là thế nào, mau nói ra.” Một ca cơ nho nhỏ còn dám giương oai giễu võ ở Tiết phủ của hắn, gan là to hơn trời rồi sao?
Tiết Nhu mang chuyện sơ sơ thuật lại một lượt, cuối cùng chốt lại rằng, “Có lẽ do y phục của A Nhu không được bắt mắt như các vị tỷ tỷ muội muội nên Nghênh Xuân cô nương mới nghĩ là nha hoàn.”
“Cho dù là nha hoàn cũng không phải một ca cơ vừa vào phủ có thể tùy tiện hô to gọi nhỏ như vậy.” Trương Thiên Hồng nhân cơ hội này trút giận cho buổi sáng, “Lão gia, chuyện này người thấy nên thế nào?”
Tiết Vân Lãng khẽ thở dài một tiếng, “Phụ thân, ca cơ vừa vào cửa đã có thái độ không xem ai ra gì. Cho dù có là hạ nhân đi nữa thì vẫn là hạ nhân của Tiết phủ ta, do mẫu thân quản lý, làm như vậy khác nào không xem mẫu thân ra gì.”
Hắn là nhìn ra thâm ý trong nụ cười của Tiết Nhu nên mới mở miệng giúp đỡ. Thê tử cũng đã nói với hắn, Tiết Nhu rất đáng thương, cũng không giống như lời đồn bên ngoài, bảo hắn nên chiếu cố nàng nhiều hơn. Cho dù thê tử không nhắc đến, hắn cũng sẽ làm như vậy, vì nhìn nàng, hắn thấy được bản thân bên trong.
“Cha, đại ca nói có lý. Lý nào vừa vào cửa đã muốn chèn ép chủ mẫu như vậy.” Tiết Nhã Hân đương nhiên là giúp mẫu thân mình nói chuyện rồi.
Tiết Nhu thấy được Tiết Triệt do dự, nàng tính toán một hồi, lại cười tươi nói: “Mọi người không nên vì A Nhu làm khó phụ thân như vậy a, dù gì đó cũng là ca cơ phụ thân yêu thích nhất hiện nay.”
Câu này mọi người đều ngầm hiểu Tiết Nhu trách Tiết Triệt công tư bất phân rồi. Dù sao mới hôm qua còn đến viện của người ta, hôm nay bảo dùng gia pháp, cái này có hơi. . .
Tiết Nhu hơi nghiên người sang hướng của Tiết Triệt nói: “Phụ thân, không bằng. . .” Nàng mới không tin lời lúc nãy trong thư phòng phụ thân có thể quên nhanh như thế.
Tiết Triệt nâng tay giọng lạnh như băng nói: “Không có xem xét, chiếu theo gia pháp mà xử phạt.” Cho dù hắn có muốn công tư bất phân cũng không được, bởi Nghênh Xuân muốn không phải đánh một người mà là đào hết mồ mã nhà hắn, vậy há có thể tha thứ.
Mà thực ra hắn cũng không phải là phân vân lưỡng lự, chỉ là hắn nhớ đến lúc nãy đột nhiên Tiết Nhu hỏi đến gia pháp tổ huấn, sợ là lúc đó đã sớm cài hắn vào bẫy chặn đường lui của hắn rồi. Nữ nhi này, xem ra thực sự đã thay đổi rồi, nàng khác trước nhiều lắm
Tiết Tinh Vân vỗ tay cười ha ha nhìn hạ nhân nói: “Còn không mau mang xuống.” Lần đầu hắn thấy được Trương Thiên Hồng bị một ca cơ đánh mặt như vậy, sự kiện này để hắn quả thực không thể nào che giấu được niềm vui trong lòng.
Tiết Nhu cười hì hì vỗ tay nhè nhẹ tán thưởng: “Phụ thân quả nhiên công tư phân minh, làm gương cho tất cả chúng ta.”
Nghênh Xuân bị lôi xuống, khóc lóc kêu la cũng không đổi lại được một cái ghé mắt của Tiết Triệt. Ngược lại nhìn thấy mọi người đều thần sắc vui sướng khi người gặp họa để nàng ngây ngốc.
Đám ca cơ còn lại đương nhiên cũng rất tự biết thân biết phận. Tố Như lúc này cảm thấy mình may mắn vô cùng, cược không sai người.
Tiết Nhu thấy giải quyết xong Nghênh Xuân, mới hướng Tiết Triệt nói: “Phụ thân, nhìn thân hình của vị cô nương này giảo hảo, thiết nghĩ vũ đạo không cần nói. Chỉ bằng để nàng biểu diễn một chút, xua đi không khí không vui lúc nãy.”
Tiết Triệt theo ánh mắt của Tiết Nhu nhìn đến Tố Như đang e ấp cười mỉm đưa mị nhãn về phía mình ở đầu bên kia liền khẽ gật đầu. Sau phần Nghênh Xuân phiền táo thì nụ cười này quả nhiên lấy được lòng của hắn hơn.
Đây khỏi phải nói cũng biết tối nay Tiết Triệt sẽ ở đâu. Và màn giết gà dọa khỉ của Tiết Nhu cũng rất có ảnh hưởng đến mọi người còn lại. Sau bữa cơm này Yên Hà trai lại một phen náo nhiệt vì có không ít khách nhân không mời mà ghé thăm.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Đến tối Xích Diễm bay từ cửa sổ vào phòng Tiết Nhu, chân nó còn bấu một bức thư. Tiết Nhu cũng lười đọc, thế nhưng nó cứ bay tới bay lui trước mặt nàng, để nàng nhìn thấy được hai hàng chữ rồng bay phượng múa bên trong.
“Hồng hoa đương nhiên phối lục diệp
Cuộc đời này ta có ai bồi?”
Tiết Nhu chế giễu nói một câu: “Tra nam đương nhiên phối tiện nữ, ngoài tiện nhân kia sợ là không người nào xứng được với hắn đâu.” Sau đó lại nhắm mắt lười biếng nằm trên nhuyễn tháp
Xích Diễm hạ xuống bụng của Tiết Nhu, cái mỏ cong cong của nó mổ mổ yêu đái của nàng, “Thiếu gia nói hắn biết lỗi rồi.”
Tiết Nhu đột nhiên mạnh mở mắt ra, trừng to nhìn Xích Diễm, “Biết lỗi? Hừ, lỗi của hắn không phải dùng vài từ là có thể cho qua đâu.”
“Hắn thực sự biết lỗi rồi.” Xích Diễm vẫn không từ bỏ, tiếp tục lải nhải thay Chung Hạng Siêu cầu tình.
“Hắn nói?” Tiết Nhu thấy Xích Diễm gật đầu nàng nhắm mắt lại nhếch môi lên phun ra mấy chữ lạnh như băng: “Lời hắn nói mà tin được, Tiết Nhu ta chống đầu xuống đất mà đi.”
Xích Diễm nhìn Tiết Nhu một lúc, có lẽ là thất vọng với nàng nên rũ đầu theo đường đến mà bay đi. Nó cũng không nói thêm gì nữa, do chuyện của bọn họ quá phức tạp chăng?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...