CHƯƠNG 21: MẤT HỨNG DẠO PHỐ
Tác giả: Luna Huang
Đúng như Tiết Nhu dự đoán, chuyện nguyệt ngân Trương Thiên Hồng nhanh chóng kéo được đám hạ nhân tham ô ra mà trượng tễ. Tiết Nhu mặc bọn họ kêu khóc van xin, nguyệt ngân của nàng bọn họ lấy nhiều năm như vậy, đương nhiên cũng đến lúc phải trả giá rồi.
Còn chuyện y phục trang sức, rõ ràng là Tiết Nhu mang vải đi thêu hà bao, chôn hết trang sức đi làm sao có hung thủ mà bắt đây. Trương Thiên Hồng nào muốn mất hình tượng chủ mẫu trước mặt Tiết Triệt, vì vậy chỉ còn cách tìm ma chết thay thôi.
Tiết Nhu từ khố phòng lấy về không ít ngân phiếu, thả bước về viện. Nàng vừa đi vừa hát líu lo, tuy giọng điệu chẳng hay ho gì nhưng quan trọng nhất là ý nghĩa:
Ái tình là loại nhan sắc gì, ai có thể trả lời ta
Nó là nỗi cô đơn trong mắt ngươi, là đóa hoa lửa trong tim ai
Vì yêu có người cười to tiếng, có người nước mắt lăn dài
Cũng có người vì yêu mà cuồng dại hóa ma
Ái tình lá đóa hoa gì, ai có thể nói cho ta biết
Nó là đóa hoa hồng trong mắt ngươi, là bách hợp trong lòng ai
Vì yêu có người biết thơ tình, có người hát tình ca
Cũng có người vì yêu mà mãi tìm kiếm không ngừng
Ta hỏi phật vì sao ta yêu chàng chàng lại không yêu ta
Phật chỉ cúi đầu mỉm cười trầm mặc không nói, niệm a di đà phật
Người nói vạn vật đều có nhân, có nhân thì sẽ có quả
Nhưng hy sinh cả đời vẫn không thấy vui
Ta hỏi phật làm thế nào mới có thể giải thoát
Phật chỉ cúi đầu mỉm cười trầm mặc không nói, niệm a di đà phật
Phật nói sắc tức thị không, không tức thị sắc
Nhưng ta đối với hồng trần lại quyến luyến không nỡ
Nàng muốn hỏi phật như vậy, nàng nghĩ không ra, không lẽ nàng từng nợ Chung Hạng Siêu để bị đối xử như thế sao? Không, nàng không có. Chính vì vậy, nàng nhất định không bỏ qua cho hắn, nếu hắn vẫn bám lấy nàng, tiếp tục muốn lấy nàng làm thế thân.
Thu Thủy Thanh Sơn đều là nghe đến rất nhập tâm, đương nhiên trong lòng mỗi người là một ý nghĩ khác nhau. Thanh Sơn sợ Tiết Nhu nghĩ quẩn thực sự không muốn xuất giá nên nghe xong liền cảm thấy phiền não vô cùng. Thu Thủy động xuân tâm, vì vậy cảm thấy vạn vật có nhân có quả, nàng nhất định tìm được ý trung nhân của mình.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Sáng sớm hôm sau, tiết thu se lạnh, Tiết Nhu vận một kiện áo quần thúy lục sắc cũ đến bạc màu, bên ngoài khoác một áo choàng dài đến thắt lưng cũng là bạc màu. Tóc vấn thùy quải kế, dùng nón của đấu bồng che lại.
Nón có chút to rộng, che đi gần nửa mặt của nàng. Hai tay giấu trong ống tay áo to rộng được may kín, chấp gọn gàng để trước bụng ngồi ở vị trí của mình trong tiền thính.
Nàng an tĩnh đợi những người khác đến, không có gấp gáp, không chút mong đợi.
Ở trong phủ ngột ngạt như vậy, xuất môn một chút cũng tốt. Lại nói lần này đi cũng phụ thân a, nàng đương nhiên lợi dụng tốt cơ hội lần này, mua lại hết những thứ mình cần rồi. Tuy Tiết phủ cũng không khá giả gì, thế nhưng đồ nàng cần mua cũng không có đắt tiền lắm, tin chắc phụ thân hoàn toàn đủ trả cho nàng.
Tiết Diệp cùng Tiết Văn vận y phục hoa lệ cũng bước vào tiền thính, bên cam sắc, bên lam sắc quả nhiên chói mắt. Khi thấy được Tiết Nhu mặc như rất lạnh Tiết Văn sợ bị đoạt quan tâm của phụ thân liền nói: “Tam tỷ a, ngươi lạnh thì không nên đi nữa, nhỡ như ngã bệnh vậy mọi người đều lo lắng a.”
Câu từ thì là lo lắng nhưng thực chất lại không phải, con người của Tiết Văn luôn là keo kiệt chỉ biết nghĩ cho mình, vì vậy Tiết Nhu cũng không có bao nhiêu lưu ý. Tiết Diệp lại vì hôn sự của mình, vì vậy lựa chọn ôm chân lớn của Tiết Nhu, “Tứ muội nói vậy là không đúng a, nhờ có tam muội phụ thân mới đáp ứng đưa chúng ta dạo phố, lý nào lại để tam muội ở nhà.”
“Ta cũng là lo lắng cho tam tỷ nên mới nói như vậy a. Nhị tỷ đừng mở miệng ra liền nói xấu ta có được hay không.” Tiết Văn bị vạch trần liền dẩu môi mà cãi lại, sau đó bước đến nắm lấy tay áo tỳ bà của Tiết Nhu kéo kéo, “Tam tỷ, ngươi nói một câu công bằng đi, ta chỉ là xuất phát từ lòng quan tâm ngươi mà thôi.”
“Ta đều biết hai ngươi quan tâm ta rồi, đừng cãi nữa, chút nữa phụ thân ra thấy được không vui liền không được xuất môn nữa.” Tiết Nhu tuy phiền chán nhưng vẫn mở miệng giảng hòa, đúng, nàng cũng không muốn phụ thân mất hứng mà đòi không được thứ tốt.
Tiết Văn cùng Tiết Diệp trừng nhau một mắt xong liền xoay người ngồi ở vị trí của mình. Tiết Văn đương nhiên muốn loại bớt người để không ai tranh được phần của nàng rồi. Tiết Diệp lén nhìn Tiết Nhu vài mắt, trong lòng thầm khi bỉ Tiết Nhu si đần đến độ nhìn không ra lòng dạ hẹp hòi của Tiết Văn.
Rất nhanh Tiết Nhã Hân cũng đến, nàng ta vận một thân phấn hồng xinh đẹp, lưu tô trên chiếc trâm bách hợp để nàng càng thêm xinh. Vừa bước chân qua bậc cửa, nàng đã chanh chua hỏi: “Nga, không nghĩ tới các muội muội sớm như vậy a.”
Đây khác nào nói các nàng vì tham lam nên mới đến sớm chầu trực đâu. Thế nhưng ngoại trừ Tiết Diệp cùng Tiết Văn khó chịu trong lòng ra thì Tiết Nhu vẫn rất an tĩnh. Đổi lại là đời trước nàng sớm hùng hổ mắng người và trúng kế của địch nhân rồi.
Tiết Nhã Hân ngoài ý muốn bị người xem như không khí còn không thành công chọc giận Tiết Nhu, ngược lại chọc mình một thân khí. Dẫm mạnh chân bước đến vị trí ngồi xuống, cầm tách trà hạ nhân vừa châm đưa lên môi.
Chỉ thấy môi còn chưa chạm đến trà nàng đã ném tách xuống, quát: “Ngươi đây là muốn nóng chết ta sao?”
Hạ nhân lập tức quỳ xuống dập đầu cầu xin tha thứ. Nha hoàn thiếp thân của Tiết Nhã Hân là Cẩm Tú vội thay nàng ta bóp vai, ở bên tai nàng ta khẽ khuyên nhủ: “Tiểu thư chớ động nộ a, dạo này tâm tính của lão gia thay đổi rồi, trước khi xác định vẫn là không nên manh động.”
Tiết Nhã Hân nhớ lại hành động khác lạ của phụ thân cùng với lời dạy đêm qua của Trương Thiên Hồng liền hừ một tiếng không nói gì nữa. Hạ nhân được tha liền dập đầu tạ ân xong dọn dẹp hiện trường.
Tiết Triệt bước đến đưa hết đám nữ nhi ra ngoài. Hôm nay hắn vẫn trường bào tông sắc, viền thâm lam, tuy mộc mạc lại rất oai phong. Phải nói Tiết Vân Lãng cùng Tiết Tinh Vân đều là thừa hưởng dung mạo cùng phong thái của hắn mới có thể nổi trội như vậy.
Hắn đã qua tứ tuần nhưng còn đoạt nhãn quang hơn cả đám công tử ca mười tám đôi mươi nữa. Ở hắn có một sự vững trải, thâm trầm để người ngưỡng mộ.
Hôm nay hắn không dùng xe ngựa mà để đám nữ nhi đều mang mạn che mặt cũng hắn dạo phố. Mọi người đều lom lom mắt nhìn năm người cùng một đám nha hoàn thị vệ thả bước trên đường.
Đương nhiên mọi người đều có thể biết là người phương nào rồi, hồi kinh Tiết Triệt là cưỡi ngựa a. Sớm nghe nói tiểu thư Tiết phủ dung mạo không tệ, giờ chỉ nhìn thấy đôi mắt thôi hồn phách cũng đã bị cướp đi rồi. Gương mặt gầy gò tái nhợt lại có chút thanh tú của Tiết Nhu đều là bị nón cùng mạn che hết, đến mắt cũng không thấy được. Thế nhưng vì trận nháo loạn trước Tàng Hương lâu, mọi người đều được diện kiến dung mạo của nàng rồi.
Nhân vật chính của lần này là Tiết Nhu, Tiết Triệt là một lòng bù đắp cho nàng nên mới mở miệng đưa hết đi dạo, vì vậy hắn thả bước thật chậm để nàng có thể bước bên cạnh hắn. “Các ngươi muốn mua gì liền tùy tiện chọn a.”
Tiết Nhã Hân đi ở bên trái Tiết Triệt, khoác một bên tay của hắn làm nũng, “Phụ thân a, đại ca sắp thành thân, chi bằng chúng ta đi may một kiện y phục lại chọn thêm chút phối sức cùng yên chi a.”
“Được.” Tiết Triệt cảm thấy có lý liền đáp ứng.
Tiết Văn cùng Tiết Diệp vỗ tay cao hứng tán thành. Đã là nữ nhi người nào không thích a.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Đến y trang, các nàng mỗi người một nơi phân tán lựa vải vóc, chỉ mỗi mình Tiết Nhu đứng đó không nhìn đến. Tiết Triệt thấy vậy liền ân cần hỏi: “Thế nào? Không thích a?”
Tiết Nhu nhắm mắt không muốn nhìn đến, nơi này Chung Hạng Siêu thường xuyên đưa nàng đến may y phục. Đương nhiên giá thành cũng không rẻ, phụ thân chịu hào phóng như vậy cũng có thể thấy được lòng hắn áy náy với nàng. Chỉ là nàng không thích nơi này, nó để nàng nhớ lại sự giả dối của Chung Hạng Siêu.
Nàng khẽ lắc đầu khi nghe được câu hỏi. “A Nhu không muốn phụ thân phí nhiều bạc như vậy. Đại ca thành thân cần không ít bạc, sau này còn có nhị ca nữa.”
Tiết Triệt cách nón xoa xoa đầu của Tiết Nhu, bật cười: “Sỏa nữ nhi, ngươi xem y phục của ngươi, tất cả đều đổi đi.” Nói xong, hắn quay sang điếm tiểu nhị, nói: “Lấy mấy khúc vải màu sắc thịnh hành nhất ra đây, đo thân cho nàng rồi may vài kiểu các tiểu thư hiện tại thích đi.”
“Phụ thân. . .” Tiết Nhu mạnh ngẩng đầu để người thấy được đôi mắt đỏ ngầu của nàng. Người nhìn nghĩ là nàng tiếc tiền cùng cảm động, thực ra đó hoàn toàn là biểu hiện giả dối mà thôi. Tiết Nhu đối với tình thân, tình yêu sớm lãnh tâm, vì vậy hiện tại với nàng mà nói chỉ có quyền lực mới quan trọng mà thôi.
“Được rồi, không cần nói nữa, cứ làm theo thôi.” Tiết Triệt nói xong xoay người tìm một cái ghế ngồi xuống dùng trà.
Vì là chọn thứ thịnh hành nhất vì vậy rất nhanh Tiết Nhu liền đo xong, nàng bước đến ngồi ở ghế bên cạnh Tiết Triệt, “Đa tạ phụ thân.”
“Nói linh tinh cái gì.” Tiết Triệt nhấp qua một ngụm trà lại nói: “Mấy năm nay ngươi thực sự quá ngang bướng rồi, hiện thấy ngươi hiểu chuyện như vậy phụ thân cũng rất an tâm.”
Tiết Nhu rũ mắt không đáp, nàng ngang bướng là bởi nàng không hiểu chuyện, vì công đạo mà bất chấp mọi chuyện. Nàng biết phụ thân vì thế mới chán nản thất vọng với nàng, thế nhưng mọi chuyện hắn làm cũng để nàng rất thất vọng với hắn. Hy vọng, sau này nàng có thể tìm lại được cảm giác với tình thân.
“Thế nào, không phải lúc trước đều rất thích nháo, vì sao giờ lại im lặng rồi?” Tiết Triệt thấy nữ nhi không đáp mình, nghĩ có lẽ nàng buồn bã, liền pha trò một chút.
“A Nhu đang nhớ đến lúc nhỏ, lúc đó A Nhu rất thích dùng cách tay của phụ thân làm xích đu.” Tiết Nhu đột nhiên mở miệng, âm thanh có chút xa xưa như là nhớ lại chuyện cũ vậy.
Tiết Triệt gật đầu, hắn cũng nhớ lại chuyện này. Lúc nhỏ Tiết Nhu quả thực rất nghịch ngợm, mỗi lần gặp hắn đều bắt hắn gồng tay để nàng bám vào đu. Mỗi lần hai chân rời đất, lắc lư thân người nhỏ nhắn nàng đều cười tít mắt.
“Ai. . .giờ ngươi lớn như vậy rồi, có muốn phụ thân cũng vô pháp a.” Đúng là không muốn thừa nhận bản thân già cũng không được rồi.
Tiết Nhu bật lại những âm thanh cười vui vẻ khó có được. Thiết nghĩ nếu hiện tại lại đu như lúc nhỏ, phụ thân nhất định trụ không nỗi mà ngã xuống a.
Tiết Triệt quay đầu nhìn đám nữ nhi vẫn còn bay nhảy trong đám vải vóc chưa chọn được liền đứng dậy nói, “Nếu A Nhu không chọn nữa chúng ta đi nơi khác.” Xong hắn quay người cặn dặn đám thị vệ lưu lại rồi cùng Tiết Nhu bước ra khỏi y trang. Dù gì bổn ý của hắn vẫn là muốn mang Tiết Nhu ra phố a.
Phố xá lúc này đông hơn lúc nãy rất nhiều, đôi phụ nữ đúng lúc bị chen đến trước một hí lâu, vừa khớp bên trong chuẩn bị diễn vở [Lạc Thần] để Tiết Nhu ưu thương nhìn vào trong. Ngay lúc lệ nóng doanh tròng chuẩn bị thoát khỏi viền mắt, phía sau đột nhiên có âm thanh truyền đến.
“A Nhu!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...