Khí Nữ Mãn Thích

CHƯƠNG 105: BỨC ÉP

Tác giả: Luna Huang
Sự kiện này qua đi, Tiết Nhu liền như lời hứa mang theo Thu Thủy rời đi. Trước khi đi, nàng giao hết quyền cho Ôn Uyển, còn hứa hẹn với hai vị tỷ muội, nếu nhìn trúng nam tử nào chờ nàng về nói với nàng là được. Thanh Sơn Thúy Liễu nàng đều không mang theo, để hai nàng lại hỗ trợ Ôn Uyển xử lý gia sự.

Xích Diễm đòi theo nhưng nàng bảo trên đường đi không tiện chăm sóc nó nên lưu nó lại cho Thanh Sơn Thúy Liễu chăm sóc. Nó lưu luyến cọ cọ ở cổ nàng một lúc mới bay ra thả nàng đi.

Đến Lưu Châu, Tiết Nhu liền trực tiếp mang người đến Trương gia bái phỏng. Trương gia hận Tiết Nhu vô cùng, nhưng hiện thân phận khác nhau, người ta là quan, mình là thương, bản thân cũng chẳng có chỗ dựa như trước chẳng thể đắc tội được.

Mọi người ngồi ở tiền thính, nhìn nhau chẳng vừa mắt nhưng vẫn luôn phải tươi cười với nhau, cảm giác này thật để Tiết Nhu chán ghét. Nàng cười tít mắt nhìn Trương lão gia nói, “A Nhu đến đây, trước là thăm hỏi cữu phụ cữu mẫu, sau là chúc mừng hai người nha.”

“Nga, chẳng lẽ chất nữ đến mang theo chuyện tốt gì đến cho Trương gia chúng ta sao?” Trương lão gia vuốt râu bày dáng vẻ kinh ngạc, trong lòng thầm mắng chuyện nàng ta đưa đến cho Trương gia còn có gì tốt nữa.

Tiết Nhu nhìn về phía Thu Thủy nói: “Năm đó biểu ca đến tệ xá, nhìn trúng nha đầu thiếp thân của A Nhu, sau đó còn thề non hẹn biển với nàng, có xác thịt chi thân. Hiện nàng mang cốt nhục của biểu ca, A Nhu mang nàng đến đây, hy vọng ấu hài chưa xuất thế sớm nhận tổ quy tông, có nơi quy túc, có phụ mẫu gia nãi như mọi người.”

Mặt của Trương phu nhân đông lại, nụ cười trên môi lập tức thu hồi, hệt nhưng chưa từng cười qua vậy. “Chất nữ nói vậy là thế nào. Biểu ca của ngươi còn thiếu thông phòng sao, lại sao có thể làm ra chuyện bại hoại gia phong này được.”

“Vậy sao?” Tiết Nhu nhướng mày châm chọc, “Vậy hẳn biểu ca chưa nói với cữu mẫu chuyện hắn vì sao một mình trở về sao?” Nàng không tin bọn không biết. Phụ thân nhất định có gửi thư về đây trách móc, răn đe, cảnh cáo một phen.

Trương phu nhân nghẹn họng nói không được lời nào. Đấm nhẹ một cái lên bàn hất mặt sang nơi khác.

Trương lão gia không mắt nhìn hướng hạ nhân quát to: “Mau gọi thiếu gia về đây.”

Một lúc sau, Trương Niên thực sự trở về, thấy được Tiết Nhu cùng Thu Thủy hắn có chút kinh hách. Nhưng vẫn cố giữ phong thái tao nhã nhất hành lễ.

“Gặp qua biểu ca.” Tiết Nhu vẫn ngồi đó, chỉ hơi nghiên đầu biểu thị ý chào. Nàng so với đám người Trương gia này, thân phận còn cao hơn một bậc, đích thân đến đây đã cho đủ mặt mũi rồi, vì vậy không nhất thiết đứng lên chào hỏi.

Trương Niên tao nhã hướng nàng gật đầu một cái, sau đó ngồi vào ghế của mình, “Nguyên lai là tam biểu muội đến bái phỏng.” Trong lòng hắn có chút nghĩ không thông, vì sao Tiết Nhu đột nhiên đến đây? Nàng ta xử lý cô mẫu xong còn đến Trương gia tính toán cái gì?


Tiết Nhu đưa tay che miệng cười khẽ, “Ngoài bái phỏng ra còn đưa ấu hài của biểu ca trở về nga.”

“Tam biểu muội thỉnh thận ngôn.” Trương Niên bị nói đến giật mình, không nghĩ đến Thu Thủy thực sự hoài thai. Vẻ mặt cười có chút gượng gạo, thân hình căng thẳng cố che giấu.

“Thu Thủy, ngươi đến nói đi.” Tiết Nhu phất tay đẩy hết mọi chuyện cho Thu Thủy, bản thân nàng lại nhàn nhã nâng trản trà lên thong thả thưởng thức.

Thu Thủy từ phía sau Tiết Nhu bước ra, cố ý làm màu mè, mỗi bước đi đều rất cẩn thận, tay đỡ cái bụng hơi có chút to của mình. Chân nàng dừng bước quỳ bên người Trương Niên lại khóc lóc một phen kể lể.

Tiết Nhu nâng mí mắt nhìn tràng cảnh trước mắt, lòng lạnh đến âm độ. Cũng may đời trước nàng không có khóc lóc cầu xin Chung Hạng Siêu đừng bỏ mình như Thu Thủy, nếu không giờ phút này đây nàng nhất định xấu hổ đến mức độ phải cắn lưỡi tự sát.

Toàn Trương gia trên dưới nghe Thu thủy kể lể nhưng chẳng người nào động dung, đến nỗi họ không hề nghĩ đến ấu hài trong bụng một nha hoàn hạ đẳng như nàng là trưởng tôn của Trương gia. Trên mặt của Trương phu nhân xuất hiện khinh thường, cao giọng cắt ngang.

“Không phải ta nói người a chất nữ, loại hạ nhân liễu tính dương hoa này thật sự không nên lưu bên người tránh bôi bẩn ngươi. Miệng nói là của biểu ca ngươi nhưng ai biết trước hoặc sau đó nàng còn ngủ cùng nam nhân nào nữa hay không?”

“Nga, lời này của cữu mẫu là thế nào? A Nhu vẫn chưa hiểu rõ.”

Nghe xong lời này Tiết Nhu có nhiều hứng thú nhìn gương mặt tái nhợt đến không có huyết sắc của Thu Thủy. Đó, đời trước nàng cũng phải nghe những lời ngang ngược như thế này. Đây là hậu quả của việc phản bội nàng.

Thu Thủy a, cả đời ngươi chỉ biết lo nghĩ cho bản thân, đây cũng là lúc nên gánh chịu rồi.

“Biểu thiếu gia người nói gì đi, hôm đó người thấy lạc hồng của nô tỳ mà.” Mặt của Thu Thủy vì nước mắt mà càng trở nên khắc khổ, mạnh quay lại nhìn Trương phu nhân, “Nô tỳ phát thệ, ngoài biểu thiếu gia ra thì nô tỳ không. . .”

“Câm miệng lại.” Trương lão gia rốt cuộc nhịn không được nữa phát hỏa vỗ bàn, “Một nữ nhi gia lại có thể làm ra bực chuyện này lại còn dám mở mồm nói ra. Nói gì đi nữa đó cũng chỉ là lời của một bên ngươi, có nhân chứng vật chứng không?”

Thu Thúy á khẩu, vô ngôn, trừng to một đôi mắt nhìn Tiết Nhu phát tính hiệu cầu cứu. Không ngờ bọn họ không nói đạo lý như vậy, nàng, nàng xong thật rồi.

“Chất nữ a, ngươi cũng không nên dung túng cho loại điêu nô này nữa, xem bộ dạng của nàng, đến làm nha hoàn phòng củi ta cũng ngại nhận nữa.” Trương phu nhân nhếch môi, vẻ mặt đầy bài xích ghét bỏ.

“Ngươi xem nàng kìa, rồi lại nhìn đám nha đầu thông phòng của biểu ca ngươi xem. Tùy tiện chỉ ra một người cũng hơn nàng, làm sao biểu ca ngươi có thể nhìn trúng nàng được chứ.”


“Thế nhưng Thu Thủy bảo có lạc hồng, còn là chính mắt biểu ca nhìn thấy a. Nàng cũng đã phát thệ, cho nên biểu ca a. . .” Tiết Nhu nhếch môi, miệng hơi mân nhìn thẳng Trương Niên, ngữ điệu mang theo tiếu ý hỏi: “Ngươi dám phát thệ không?”

Trương Niên bị nàng nhìn đến có chút run, ánh mắt kia như là nhìn thấu mọi chuyện vậy. Hắn ở Tiết phủ không lâu nhưng vẫn thấy được thủ đoạn gần đây của nàng, nên nào dám xảo biện cái gì.

“Tam biểu muội a, lui một bước mà nói, cho dù ta có thực sự muốn nàng, cũng thấy được lạc hồng của nàng thì cũng không gì chứng minh được cái thai kia là của ta. Những lúc ta không ở, ai biết nàng có quá tịch mịch mà tìm nam nhân hay không.
Chuyện này ngươi không thể ép ta nhận bừa bãi được, đây là vị trí đích trưởng tôn của Trương gia chúng ta, tuyệt không thể qua loa.” Hắn với Thu Thủy cũng chỉ có một lần, làm sao, làm sao có thể. . .

“Biểu thiếu gia.” Thu Thủy thất kinh che miệng thốt lên, không thể tin được Trương Niên lại nói ra được lời này.

Trương Niên nghĩ rằng nói như vậy vừa không chứng minh mình có thực sự chạm qua Thu Thủy hay không, vừa nói cho Tiết Nhu biết, hắn mới một lần tuyệt đối không có chuyện để nàng ta hoài thai được.

Đáng tiếc hắn tính sai rồi. Tiết Nhu nào biết mấy chuyện này, lại nói, nàng tận mắt thấy người ta chạm tay một cái liền hoài thai nên đâu tin tưởng đâu.

“Được rồi, nếu biểu ca nói như thế chúng ta thỉnh đại phu đến xem là được.”

Trương Niên biến sắc cản lại, Thu Thủy dám ra chỉ chứng sợ là thật đi. Nếu gọi đại phu đến khác nào hắn tự đánh mặt mình đâu. Vì vậy hắn to tiếng quát lớn: “Rõ ràng ta còn chưa chạm đến người nàng ta làm sao có thể vu oan cho ta như vậy được. Loại tiện nhân này cũng xứng?”

Tiết Nhu thu hồi ánh mắt xem kịch vui, đứng lên bước đến tốt bụng đỡ Thu Thủy đứng lên, “Người ta đã tuyệt tình thế này rồi, chúng ta cũng nên đi thôi.” Sau đó nàng quay ba người Trương gia nói: “Hôm nay làm phiền rồi, ngày khác gặp lại.”

Nói là ngày khác nhưng chẳng xa xôi gì đâu.

Tiết Nhu đưa Thu Thủy ra khỏi Trương gia, lên xe ngựa liền hỏi, “Ngươi đã có tính toán gì?” Kỳ thực không có cũng chẳng sao, nàng sớm vì nàng ta tính toán tốt rồi.

Thu Thủy chỉ có ôm mặt khóc, liên tục lắc đầu. Đến lúc này rồi ngoại trừ tự sát ra nàng còn có gì để tính toán nữa. Vốn nghĩ nháo thật to đến Tiết Nhu giúp mình tìm một mối hôn sự, hoặc là giúp nàng giấu đi hài tử này để sau này nàng còn có thể gả đi. Do nàng phát hiện trễ nên không thể dùng dược phá thai nữa, nếu là phá sợ sau này không còn khả nàng hoài thai nữa.

Không nghĩ đến. . .mọi chuyện lại đi tới bước này.


“Ta nghĩ cũng chẳng đoán được bọn họ tuyệt tình như vậy. Thế nhưng hài tử không thể không có cha nga.” Tiết Nhu nằm ngang trên nhuyễn tháp, tay chống má phải nhìn Thu Thủy khóc. Thái độ muốn thoải mái bao nhiêu có bấy nhiêu, chẳng hề có chút biểu tình thương tiếc gì lộ ra cả.

Thu Thủy còn khóc to hơn, “Thu Thủy không biết, cái gì cũng không biết.”

“Thế ngươi có còn muốn lưu lại bên người biểu ca không?” Âm thanh của Tiết Nhu rất nhẹ nhưng đầy sức dụ dỗ.

Thu Thủy ngẩng đầu nhìn ánh mắt mị hoặc của Tiết Nhu, sau đó lại nức nở, “Nhưng biểu thiếu gia. . .”

Tiết Nhu chép miệng lắc đầu, mi tâm hơi nhăn một chút, thiếu kiên nhẫn ngắn gọn hỏi lần nữa: “Có hay không?”

Thu Thủy hít sâu một hơi, đôi mắt sưng húp nhìn Tiết Nhu kiên định bật thanh, “Có.”

“Tốt.” Tiết Nhu đạt được mục đích cười sáng lạng, cao giọng hô to với xa phu, “Đến quan phủ.”

“Tiểu thư. . .” Thu Thủy kinh hách hô lên, sao lại đến quan phủ???

“Tình thế trước mắt, muốn họ tiếp nhận ngươi cùng hài tử chỉ có cách này mà thôi.”
Tiết Nhu xoa xoa thái dương nhắm mắt dưỡng thần.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Đến quan phủ, Tiết Nhu viết một bản án trình lên xong, còn đưa bạc lẫn trình bày lý do bản thân muốn giải quyết sớm chuyện này. Làm quan bổng lộc có bao nhiêu đâu, có tiền thu đương nhiên phải thu, đã thu bạc tất nhiên phải làm việc, nhất là đơn kiện này của Tiết Nhu không liên quan hình sự, vậy thì dễ giải quyết.

Rất nhanh, Trương Niên bị mời đến công đường. Tiết Nhu vốn là thiên kim của võ tướng ở kinh thành, một quan viên nhỏ nhoi ở huyện thừa đương nhiên phải cho nàng chút mặt mũi. Do đó lúc này cũng chỉ có Thu Thủy cùng Trương Niên phải quỳ mà thôi, Tiết Nhu ngồi trên ghế thanh thơi còn có trà bánh dùng nữa.

Huyện lệnh nghe hai bên trình bày xong liền quay sang nhìn Tiết Nhu trưng cầu ý kiến. Trương phu nhân thấy vậy hô to, “Nếu các ngươi cứ bức người như vậy không bằng gọi để gọi Oánh nhi trở về hỏi đi.”

Lúc Trương Oánh gả đi, bên này Trương gia đi khoe khắp ngõ hẻm rằng nàng có thể gả cho thế tử hầu phủ. Do đó lời này không thể nghi ngờ rằng đang dùng thịt đè người.

Tiết Nhu lại chẳng buồn nhìn đến nàng ta, chỉ nói, “Nguyên nhân biểu ca trở về đây cả kinh thành đều biết, tùy tiện gọi ra một người cũng có thể làm chứng rồi, không cần phiền phức đến biểu tỷ, kinh động toàn Vương gia.”

Kỳ thực Tiết Triệt không cho truyền ra ngoài nhưng thiên hạ làm gì có bức tường nào không lọt gió được, vì thế trong đám quan viên trong kinh thành sớm đã truyền tai nhau thì không người không biết chuyện đó. Huyện lệnh không cần đặt lên bàn cân cũng biết, Vương Thể Chiêu một mình thú hai thê, mà gia thế hai bên không cần nghĩ cũng biết sẽ nghiên về phía nào.


Trương phu nhân ấm ức lại chẳng làm gì được ngoài dậm chân. Nếu trượng phu không từ quan làm gì có chuyện nàng bị áp chế như vậy.

“Được rồi, nếu cứ không chịu thừa nhận như vậy thì thôi đi. Chờ vài tháng nữa hài tử xuất thế liền trích máu nghiệm thân liền biết thôi. Dù gì thai nhi cũng đang lớn, ta cũng không tiện mang nàng đi linh tinh tránh động thai khí, lưu lại đây mấy tháng cũng không vấn đề gì.” Tiết Nhu nói xong nhìn quan huyện lệnh hỏi: “Đại nhân thấy thế nào?”

“Cách này hay a, bổn quan cũng cảm thấy nên như vậy.” Quan huyện lệnh vuốt râu gật đầu tán thành.

Dân chúng vây xem cũng thấy đúng, có người còn bàn luận không nghĩ đến Trương gia công tử nhìn nho nhã lịch cũng dám ở nhà người ta làm ra chuyện như vậy. Nhìn Thu Thủy tiều tụy gầy gò, ai còn nhìn ra được dáng dấp xinh đẹp lúc trước của nàng ta nữa. Do đó chỉ nghĩ Trương Niên ở nhà người ta túng quẫn quá nên ăn tạp mà thôi.

“Cái này. . .” Trương lão gia tức đến râu tóc dựng đứng, nhưng lại không tiện xen miệng vào.

Trương Niên nghe đến đây tâm sắp nổ tung. Lúc hắn rời đi Thu Thủy có hỏi hắn nếu hoài thai sẽ thế nào, mà bọn hắn cũng không chỉ một lần, hắn càng thấy được lạc hồng của nàng ta nên nếu như thực sự là của hắn vậy thì. . .Sớm muộn gì cũng phải nhận, không bằng hiện tại đi.

Hắn trừng mắt nhìn Tiết Nhu xong lại nói, “Xưa nay Trương gia luôn làm thiện nguyện, nếu đã như vậy thì ta đành nhận nàng vào phủ, thêm một chén cơm một đôi đũa cũng chẳng có là bao.”

“Biểu ca nghiêm trọng rồi, đây không phải vấn đề từ thiện nha.” Tiết Nhu vẫn ngồi thẳng lưng, hai tay xếp gọn đặt trên đùi, thân phận khí độ tư phong gia giáo đều bày hết ra đó, ai nhìn mà không khen ngợi thiên vị nàng một chút: “Tiết gia chúng ta so với Trương gia các ngươi không chỉ có thể nuôi được mẫu tử nàng mà còn để bọn họ cơm áo không lo, thế nhưng là vì lo lắng ấu hài không cha sẽ thiệt thòi nên mới nghìn dặm xa xôi đến đây. Nếu như Trương gia thực sự có lòng vậy thì chúng ta cũng không cần gặp mặt trên công đường rồi. Lúc đầu ta đến Trương gia cũng chẳng nghe biểu ca nói được câu khí độ như vậy.”

Hừ, muốn phủi hết trách nhiệm dùng hai từ ‘từ thiện’ liền có thể cứu vớt mặt mũi sao, đừng hòng. Thanh danh tốt đẹp kia, vậy cũng chỉ có thể là của Tiết Nhu nàng.

Âm thanh chỉ trích của bách tính vây xem càng lúc càng lớn hơn. Mà Tiết Nhu lại càng để người ta xem trọng hơn mấy phần.

Trương gia ấm ức nhận người, lúc trở về liền bàn mưu tính kế.

Tiết Nhu lần đầu được đến Lưu Châu, do đó vẫn chưa lập tức trở về mà di dạo mua chút lễ vật về cho mọi người trong phủ. Nàng suy nghĩ mua rất nhiều thứ cho chất nhi sắp chào đời của mình.

Lúc vụ án kết thúc trời đã chập tối rồi, nàng một mình lang thang trên phố. Ai biết phía sau có người bịt miệng nàng, sau đó mắt liền một mảnh tối đen mất đi ý thức mà ngất đi.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Luna nương: Đố mọi người, Tiết Nhu gặp phải chuyện gì?
A: Người Chương gia trả thù, trùm bao bố đập một trận
B: Bị bán vào thanh lâu
C: Ném lên rừng, núi hoang cho tự sinh tự diệt
D: Câu trả lời khác


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui