CHƯƠNG 104: THẮNG THUA ĐÃ ĐỊNH
Tác giả: Luna Huang
Trong đám người có một nữ tử bước ra, nhìn kỹ có thể thấy được đó là Tử Lan. Tử Lan vừa đến đã quỳ xuống hành lễ.
Lý ma ma thấy được Tử Lan liền trừng mắt quát, “Ngươi đây là thế nào? Cũng muốn tạo phản?”
Tử Lan không đáp chỉ cúi đầu chờ chỉ thị của Tiết Nhu. Sau khi được cho phép nàng mới nói: “Nô tỳ thấy được Lý ma ma hạ dược vào canh măng mỗi khi mang đến cho đại thiếu phu nhân. Dược này có tác dụng làm cơ thể người suy yếu không thể hoài thai, nếu dùng lâu gây chết người.”
“Ngươi, tiện tì ngươi nói láo, ta lúc nào làm những việc trái lương tâm này” Lý ma ma muốn vùng dậy nhưng Tiết Nhu nhấc chân đạp lên lưng nàng để nàng lại ngã sấp xuống.
“Tiếp tục.” Tiết Nhu nhàn nhạt hạ lệnh.
Tử Lan lại tiếp tục câu chuyện của mình, “Thế nhưng tam di nương lại không biết, nghĩ là phu nhân muốn lấy lòng đại thiếu phu nhân nên mới làm vậy. Lại nói bụng nàng ta đang hoài thai sợ đồ phu nhân đưa đến cho mình không an toàn nên mỗi lần đều vào giờ dậu ba khắc đứng ở hoa viên chặn nha hoàn đổi thức ăn.”
“Từ lúc đại thiếu phu nhân vào cửa phu nhân biết được nàng thích ăn măng liền mỗi ngày mang một chung đến cho nàng. Tam di nương xưa này đều nghe người ta bảo thứ gì tốt liền sẽ cho hết vào miệng, do đó mặc kệ đang hoài tai vẫn dùng” Mặt của Tử Lan không đổi sắc kể tiếp. Chỉ là có một chuyện nàng không nói ra, đó là nàng sớm nghe theo chỉ thị của Tiết Nhu, sau khi thức ăn mang đến phòng Ôn Uyển, nàng lại một lần nữa giúp nàng ta phi tang, thế nên đồ của tam di nương đổi qua, Ôn Uyển cũng không có dùng đến.
Trương Thiên Hồng bất kinh bất cụ, chỉ che miệng cười khinh bỉ hỏi: “Vậy ngươi có chứng cứ gì bảo là ta làm? Thức ăn đúng là ta cho người phân phó làm cho đại tức phụ cùng tam di nương mỗi người một phần, nhưng từ quá trình mua, đun, đưa đều không có người của ta tham dự. Vu hãm chủ tử là tử tội, ngươi biết không?”
Tử Lan vẫn cúi đầu, từ trong tay áo lấy ra một bọc tra dược nói: “Nô tỳ phát hiện được thứ này, nếu mang đến quan phủ, tin chắc bọn họ có thể tra ra được. Mà người bán dược hẳn cũng từng gặp qua Lý ma ma.”
Tiết Nhu hài lòng mỉm cười: “Mẫu thân còn gì để nói?” Đây chính là lý do Ôn Uyển chết ở đời trước.
Cũng may Tử Lan cùng nha đầu bên cạnh Tiết Văn sớm là người của nàng nên nàng mới mau chóng nắm được tình huống thôi. Nhưng cẩn thận trên hết, vẫn mỗi ngày tốn bạc để Ôn Uyển đến Bách Thảo đường xem chẩn, phòng hờ ngoài thức ăn còn những thứ không sạch sẽ khó phòng khác.
Chuyện này giải quyết xong sau này cũng không cần phí tiền ở Bách Thảo đường nữa, vậy nàng cũng bớt lo một chuyện.
Trương Thiên Hồng nhếch môi bật cười, “Chỉ bằng ngươi là có thể tố cáo ta?”
“Vậy thì không hẳn, mẫu thân nhìn phía sau xem.” Tiết Nhu hất cằm về phía sau. Nàng vốn muốn đem hai người này đi trượng tễ trả thù cho di nương cùng nhũ mẫu, nhưng nàng tiếc mạng sống, rất sợ chưa hưởng được phúc lại vì trả thù mà mang tội danh giết người, chết oan chết uổng.
Trương Thiên Hồng quay đầu đã thấy được một đám nha dịch quan binh ở phía sau. Rất nhanh chủ tớ bọn họ liền bị giải về đại lao chờ phán tội. Tiết Nhu để Thanh Sơn đưa quan sai một ít bạc sau đó nói, “Quan gia, đó dù sao cũng là chủ mẫu của Tiết gia, vẫn là để tiểu nữ bẩm báo với phụ thân trước mới phán quyết.”
Quan sai cầm bạc liền rất vui, nhưng đề nghị của Tiết Nhu có chút quá sức với hắn, “Tiết tam tiểu thư nói đùa, chuyện này ta nào dám tự ý quyết định.”
“Biết rằng đây là làm khó quan gia, nhưng phụ thân xuất chinh chưa biết ngày về, vì vậy cũng chẳng dám mở miệng để người chờ làm chậm trễ vụ án. Thế nhưng đó vẫn là thê tử kết tóc với phụ thân, người cho chút mặt mũi để tiểu nữ báo lại, đảm bảo sẽ không quá một tháng.” Tiết Nhu đưa thêm chút bạc nói, “Thời thần không còn sớm còn phiền các vị lao lực đến đây xem chuyện xấu trong phủ, đây là phí bồi dưỡng các vị xin nhận cho.”
Quan sai kia vui lòng cầm bạc, “Được ta sẽ về báo lại với đại nhân, sẽ sớm có tin vui cho tiểu thư bên này.” Nói xong hắn mang người rời khỏi Tiết phủ.
Tiết Nhu đích thân tiễn mọi người ra cửa, nhân cơ hội đến gần vờ như là chỉnh lý y phục giúp nàng ta thực sự là âm thầm nói nhỏ bên tai: “Thù của di nương hôm nay đã báo, ngươi chậm rãi xuống đó chờ diêm vương gia hỏi tội đi.”
Trương Thiên Hồng bị cột tay không thể đánh người nhưng há miệng liền muốn cắn Tiết Nhu. Chỉ là nha dịch thấy được vội vã kéo nàng ta ra, mặc cho nàng ta mắng nhiếc Tiết Nhu mà bị kéo lê trên đường.
Lúc này bách tính vây xem nhiều không kể xiếc. Lời phát ra từ miệng Trương Thiên Hồng đều là mắng Tiết Nhu, thế nhưng trên nghe vào tai mọi người, đó chính là người điên kêu loạn. Do cực lực vùng vẫy mắng người nên tóc tai của nàng ta cũng không còn chỉnh tề như mọi người nữa, nhìn không khác nào người điên cả.
Mọi người trong phủ nhìn Tiết Nhu bằng con mắt khác. Nhị di nương nào dám lên tiếng đòi quyền chưởng quản, cũng chỉ có thể ôm chân lớn của Tiết Nhu mà sống. Do đó kể từ giờ phút này, Tiết Nhu là người chấp chưởng Tiết gia.
Xong hết mọi chuyện, Tiết Nhu trở về lập tức viết một lá thư cho Tiết Triệt, đơn giản kể lại mọi chuyện. Xích Diễm đi tới đi lui trên bàn nói, “Còn phần của thiếu gia.”
“Ngươi viết.” Tiết Nhu ném cho nó một tờ giấy một cây viết, tùy nó viết cho Chung Hạng Siêu, “Còn nữa, viết xong tự mang đi.”
Xích Diễm mất hứng vỗ vỗ cánh nhỏ không thèm nói gì nữa. Nó đưa lưng về phía Tiết Nhu, bày tư thế giận dỗi.
Tiết Nhu viết xong thư liền để Thanh Sơn mang đi đưa cho người đưa thư mang đến giao tận tay Tiết Triệt. Sau đó nàng vươn ngón tay cách lớp xiêm y cọ cọ cái lưng nhỏ kia.
“Đừng giận nữa.”
“Còn phần của thiếu gia.” Xích Diễm không quay lưng lại, vẫn lặp lại câu đó.
“Ta cùng hắn sớm không còn gì rồi, hà tất dây dưa không kết quả.” Tiết Nhu đứng lên bước vào ngoại thất tự cởi xiêm y treo lên giá, “Ngươi cũng biết, người hắn thích có cùng dung mạo với ta, ta chỉ là thế thân mà thôi.”
Xích Diễm tuy không hiểu hết, nhưng hai người giống nhau nó từng gặp qua, tuyệt không thể không tin Tiết Nhu được. Nó bay đến giường đậu ở bên gối nàng, “Vãn an.”
“Ân, vãn an.” Tiết Nhu đặt huân hương ở bên cạnh giường, nằm xuống chậm rãi nhắm mắt. Từng chướng ngại vật bị nàng gạt bỏ, rất nhanh thôi nàng sẽ thực hiện được nguyện vọng của mình.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Nửa đêm, Thúy Liễu xông vào phòng của nàng nói, “Tiểu thư, Thu Thủy muốn tự sát a. Người mau khuyên nàng một chút đi, Thúy Liễu cùng Thanh Sơn đều hết cách rồi.”
Tiết Nhu phiền lòng cau mày lại, nàng ngồi dậy khoác áo choàng đi ra ngoài. Chỉ thấy Thu Thủy cầm khăn trắng đứng trên ghế đẩu, tư thế chuẩn bị thắt cổ. Thanh Sơn đứng ở cách đó không xa khuyên ngăn nhưng nàng ta không chịu nghe.
“Nửa đêm nửa hôm đây là nháo cái gì? Thấy Tiết phủ vẫn chưa đủ phiền sao?” Tiết Nhu khó chịu gắt lên một tiếng.
“Tiểu thư, Thu Thủy không còn mặt mũi sống tiếp nữa.” Thu Thủy ai oán khóc lên, tay nắm khăn trắng càng chặt hơn.
Tiết Nhu bước vào phòng ngồi trên giường thở dài, “Lại có chuyện gì?” Làm cũng đã làm rồi, giờ còn nói câu này. Lúc làm có nghĩ đến chuyện mặt mũi cùng tiếp tục sống không?
Thu Thủy ủy khuất kể lại chuyện mình với Trương Niên. Hóa ra hiện tại bụng cũng bắt đầu to rồi không thể giấu được nữa. Lần trước Tử Lan có nói với nàng, Thu Thủy muốn đem cái thai này đổ cho Tiết Tinh Vân nhưng hắn lại vô tâm đuổi đi, để nàng ta không thực hiện được.
Tiết Nhu đỡ trán ai thán, “Nếu ngươi có ý với biểu ca nên sớm nói với ta a. Hiện người không ở, ta làm sao giúp ngươi nha.” Trong lòng nàng cười lạnh, bắt đầu tính toán đển Trương gia bên kia. Ngươi của nàng cũng dám chạm, gan không nhỏ nha.
“Nếu chuyện này truyền đi, Thu Thủy làm sao sống tiếp a.” Thu Thúy ai thanh khóc lên.
Thanh Sơn nhịn không được quỳ xuống cầu Tiết Nhu, “Tiểu thư, người nghĩ cách đi a.” Tuy qua chuyện lần trước nàng với Thu Thủy cũng không còn thân thiết gì nữa, thế nhưng nói tới nói lui nương tựa nhau lâu năm như vậy, phần tình cảm kia nàng thực sự không bỏ xuống được.
Thúy Liễu cũng đưa tay thấm nước mắt, hận Trương Niên lại tiếc cho Thu Thủy bị lừa đến nông nỗi này. Nếu truyền đi thanh danh không tốt chẳng người dám thú đâu.
Tiết Nhu suy nghĩ một lúc, đột nhiên nói: “Vậy ta hỏi ngươi, ngươi hiện tại có muốn hạ sinh đứa bé này không?” Miệng hỏi nhưng lòng nàng biết rõ rồi, nếu không muốn đã sớm sử dụng thuốc phá thai rồi, hoặc tìm chỗ nào thanh vắng tự sát chứ không nháo lớn như vậy. Đến nước này còn muốn lợi dụng này giúp nàng ta tìm lang quân như ý sao, mộng tưởng.
Thu Thủy không đáp mà chỉ đứng đó khóc.
“Được rồi, nếu ta đưa ngươi gả đến Trương gia ngươi có nguyện ý không? Dù sao hắn cũng là cha của hài tử, ta không tin hắn sẽ tuyệt tình không nhận như vậy.” Tiết Nhu thầm cười vài trận, ai bảo là không tuyệt tình, nếu không thì đã sớm mang nàng ta cùng rời đi rồi.
“Thật, thật sao?” Thu Thủy đạt được mục đích, thấy được cái gật đầu của Tiết Nhu mới thả tay xuống ghế. Nàng quỳ sát bên chân Tiết Nhu dập đầu tạ ân.
“Được rồi mau nghỉ ngơi đi, vài hôm nữa biểu tỷ cùng đại tỷ trở về. Sau đó chúng ta khởi hành đến Trương gia. Chuẩn bị tốt một chút, đừng để bản thân quá tiều tụy.” Phân phó xong, Tiết Nhu lại trở về phòng nghỉ ngơi.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Sau ba ngày đại hôn, hai nữ nhân kia trở về cùng dùng bữa. Vương Thể Chiêu chẳng cho mặt mũi nên không về cùng, lễ vật đối với Tiết phủ mà nói thì rất hậu hĩnh, đây là bởi vì sợ tổn hại đến giương mặt của hắn mà thôi.
Bị hành hạ đến nửa sống nửa chết, lại nghe tin xấu từ Trương Thiên Hồng, cả hai đều mang vẻ mặt hốc hác, thâm mắt đến phấn cũng chẳng thể che giấu được. Nhìn bọn họ giờ đây khó có người có thể nhận ra được đây là người hay cương thi.
Tiết Nhu vận một bộ lập lĩnh bạch sắc, chân váy mã diện thêu đình đài lầu các đạm lục ngồi ở chủ vị. Tóc nàng chải kiểu triều vân cận hương kế, một chiếc trâm gỗ đơn giản cắm bên trên.
So với hai nữ nhân vừa vào cửa, phong phạm gia chủ tăng vài phần, khí thế uy nghi đều có đủ. Mắt nàng nhìn hai nữ nhân một cái liền híp lại thành hai hình trăng lưỡi liềm, “Nhị vị tỷ tỷ vất vả rồi, nhà ta đây không bằng được Vương phủ, chỉ có thô trà đạm phạn hy vọng nhị vị tỷ tỷ đừng ghét bỏ.”
Tiết Nhã Hân phẫn hận nhìn Tiết Nhu, nhưng chẳng là được gì người ta. Các nàng đã gả đi như nước hắt ra ngoài, mà Tiết Nhu tuy gả không được lại có thể tốt hơn nàng, nàng thật chịu không được. Còn có chuyện của mẫu thân, hiện tại nàng cũng chẳng thể xen vào.
Trước khi về đây, hầu phu nhân cũng cảnh cáo các nàng, chuyện gì nên nói chuyện gì không nên nói, nếu không sẽ để các nàng không có trái cây ngon để ăn. Thế nên lúc này đây, trở về cũng chỉ là vì quy củ mà thôi.
Trương Oánh hận nhưng tìm không được cớ trách Tiết Nhu. Đường là do nàng lựa, người là do nàng cầu, nàng còn có thể trách sao? Người ta là theo ý nàng để nàng gả cùng Tiết Nhã Hân mà thôi.
Ai mà biết được, Vương Thể Chiêu nhìn thì tốt đẹp như vậy hóa ra lại là hoạn quan chứ. Nếu không phải hắn trong lúc đánh đập các nàng tức giận nói ra, sợ là đến chết nàng cũng không biết hắn sớm bị người hoạn rồi. Sớm biết thế này, nàng thà rằng gả cho Tiết Tinh Vân rồi, đến lúc đó cho dù là Tiết Nhu chấp chưởng, nàng lấy thân phận nhị thiếu phu nhân cũng tốt vài phần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...