Năm phút sau, lượt chơi đầu tiên bắt đầu.
Nhân viên công tác đeo lên tay thành viên đội hồng một chuỗi vòng tay ngôi sao, cuối cùng còn dặn dò quy tắc trò chơi thêm lượt nữa.
Nghe thấy tiếng tính thời gian tích tích trong loa phát thanh của tòa cao ốc vang lên, mấy khách mời của đội gà con lập tức tách nhau ra, đường ai nấy đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Sơ Nghi chạy về phía tầng ba.
Tầng này bán quần áo trẻ em, toàn bộ cửa hàng đều đã đóng cửa. Có vài căn phòng bí mật nhỏ, Phong Giai nhắc cô không thể trốn trong đó.
Khương Sơ Nghi chạy loạn như ruồi mất đầu, không ngừng hỏi anh VJ: “Tôi có thể trốn ở đâu đây?”
Anh VJ trầm giọng: “Tôi cũng không biết.”
Đúng vào lúc này, trong bộ đàm truyền ra tiếng kêu của đồng đội: “Bên phải L4, mấy người có thể tới giúp tôi không, tôi bị phát hiện rồi, bọn họ đang đuổi tôi.”
“Tôi cũng đang chạy đây.” Triệu Quang Dự thở hổn hển: “Đại nạn sắp đến, thân ai nấy bay đi các gà con ơi, over!”
Khương Sơ Nghi thoáng nhìn thấy hai bóng người của đội trắng bên ngoài thang máy, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, cô khẩn trương túm lấy anh VJ: “Nhanh nhanh nhanh, ngồi xuống nhanh lên, có người đến đấy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh VJ bất động như núi, đỡ máy quay: “Bọn tôi không thể ngồi, chỉ phụ trách ghi hình thôi.”
Khương Sơ Nghi sốt ruột: “Vậy phải làm sao bây giờ, anh đứng đó, rõ ràng như thế, không phải bọn họ sẽ phát hiện ra tôi ngay sao?”
VJ bình tĩnh đáp lại cô: “Tôi kiến nghị rằng cô có thể bắt đầu chạy được rồi.”
Vừa mới dứt lời, tiếng nói oang oang quen thuộc của Kí Khải vang lên: “Bên kia, bên kia kìa! Cô Khương ở bên đó.”
Khương Sơ Nghi nhắm mắt, đứng lên, co giò bỏ chạy. Cô dùng hết sức bình sinh mà lao về phía trước, ngay cả chạy nước rút tám trăm mét hồi học đại học cô cũng không chạy hăng hái như thế.
Lối đi của tầng này hình vòng tròn, lúc cô né đông trốn tây, chạy đến sắp mệt lả, cuối cùng cũng dừng chân lại.
Chống tay đầu gối thở hổn hển, cô vừa ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy Kí Khải mang theo nụ cười gian ác đi về phía cô.
Khương Sơ Nghi cân nhắc một lát rồi gào lên với anh ta: “Chúng ta có thể thương lượng một chút không?”
“Thương lượng cái gì?” Ký Khải hỏi.
“Anh, anh khoan hẵng bắt tôi.” Khương Sơ Nghi điều chỉnh nhịp thở, chậm rãi lùi từng bước về phía sau, tìm thời cơ chạy trốn: “Chúng ta tán gẫu một chút trước đi.”
“Tán gẫu?”
Khương Sơ Nghi căng thẳng đến đầu đầy mồ hôi, cô nói năng lộn xộn: “Mặc dù tôi chạy không thắng nổi anh nhưng tôi cũng sẽ không đưa vòng tay cho anh một cách dễ dàng, trừ phi anh đến cướp của tôi.”
“Vốn dĩ tôi cũng muốn cướp mà.” Kí Khải chẳng hề để ý, vẫn ép sát lại phía cô như cũ.
“Vậy, vậy tôi sẽ phản kháng quyết liệt, anh sẽ mất rất nhiều thời gian đó.” Khương Sơ Nghi thử thuyết phục anh ta: “Hay là anh đi tìm mấy người Triệu Quang Dự trước đi, bọn họ ở tầng bốn, anh đi cướp sao của bọn họ trước, dễ dàng hơn nhiều.”
Ký Khải bật cười: “Cô cũng biết cách bán đồng đội ra phết đấy nhỉ, cô Khương.”
Khương Sơ Nghi chột dạ, lắp bắp: “Thế, thế anh mau đi tìm Triệu Quang Dự đi, đợi lát nữa cậu ấy chạy mất đấy.”
“Tha cho cô? Cũng phải hỏi xem đồng đội của tôi đồng ý hay không đã.”
Khương Sơ Nghi quay đầu nhìn qua.
Phía sau, cách đó không xa, Tông Dã mặc đồng phục đội màu trắng đang nhàn nhã tiến về phía cô.
Khương Sơ Nghi cứng ngắc đứng im tại chỗ, cô có hơi tuyệt vọng.
Con đường trước, sau đều bị chặn rồi. Cô giống như con thỏ rơi vào hang sói, bị người tóm gọn.
Tông Dã nhẹ nhàng hất cằm, nói với Kí Khải: “Cậu đi tìm những người khác đi, tôi đến lấy sao của cô ấy cho.”
Kí Khải mặt đầy nghi ngờ: “Cậu có lấy được không?”
Tông Dã: “Thời gian sắp hết rồi, cậu đi tìm người khác đi, một mình tôi chỗ này là đủ rồi.”
Nghe bọn họ thương lượng, Khương Sơ Nghi cúi đầu nhìn mặt đất chăm chú, cô lặng lẽ dịch từng bước nhỏ về phía thang máy.
Đột nhiên, trước mặt bị một cánh tay chặn lại.
Giọng nói Tông Dã mang theo ý cười: “Muốn chạy sao, cô Khương.”
Khương Sơ Nghi lúng túng ngẩng đầu, cười ngượng ngùng.
Khoảng cách giữa hai người còn chưa đầy một mét, cô dịch sang trái một bước, Tông Dã cũng chậm rãi dịch sang trái một bước.
Ý của anh rất rõ ràng, anh cũng không có ý định tha cho cô.
Trong loa không ngừng truyền tới tin tức đồng đội bị loại.
Khương Sơ Nghi nhớ lại cách Từ Chí dạy, cô quyết tâm đập nồi dìm thuyền, cô nói: “Tông Dã, xin anh đấy, người tốt có phúc báo, anh đại nhân đại lượng, có thể đừng lấy ngôi sao của tôi đi không?”
Tông Dã cũng ghé sát lại gần cô thêm một chút, trả lời: “Chắc là không được rồi, Kí Khải sẽ mắng tôi.”
Ánh mắt cô hoảng loạn: “Thế, thế...”
“Thế cái gì.” Anh cố ý lạnh lùng giơ tay, giống như muốn cướp lấy ngôi sao.
Khương Sơ Nghi lập tức rụt tay về, buột miệng: “Thế anh nhẫn nhịn đi, bị Kí Khải mắng hai câu cũng có sao đâu.”
Tông Dã: “...”
Khương Sơ Nghi quan sát vẻ mặt anh, cô dè dặt hỏi: “Có được không?”
Tông Dã nhìn cô một lát, cuối cùng không nhịn được, khóe miệng mang theo ý cười, anh “ừm” một tiếng: “Được rồi, để tôi suy nghĩ chút đã.”
“Vậy anh phải suy nghĩ trong bao lâu?”
Tông Dã: “Khoảng ba phút.”
Khương Sơ Nghi cắn môi, ngắm chuẩn thời cơ, nhân lúc Tông Dã không phòng bị, cô đột nhiên đẩy anh ra, vắt chân lên cổ mà chạy vào thang máy.
Lúc vào đến thang máy, Khương Sơ Nghi khoác tay lên lan can, lo lắng không thôi quay đầu lại nhìn.
Trên mặt anh vẫn mang theo nụ cười như cũ, anh nhìn cô, không đuổi theo nữa.
...
...
Đợi đến cuối cùng, tất cả mọi người quay về đại sảnh tầng một, lúc tổ đạo diễn tuyên bố đội B chỉ có duy nhất một chú gà con may mắn sống sót là Khương Sơ Nghi, Kí Khải lập tức trừng Tông Dã.
Anh thản nhiên nhìn lại.
Kí Khải muốn nói lại thôi, nhịn một lát, cuối cùng lựa chọn ngậm miệng giữ im lặng.
Rất nhanh, hai đội A, B hoán đổi thân phận, bắt đầu lượt chơi thứ hai.
Lần này người của đội B lắc mình biến thành diều hâu, Triệu Quang Dự có cảm giác đắc ý như con dâu biến thành mẹ chồng, anh ấy hung hăng nói với đội A: “Vừa nãy người bắt nạt tôi, tôi đều nhớ hết cả rồi, các người cứ đợi đó cho tôi!”
Quy tắc giống như vừa nãy, đứng im đợi mười phút. Đạo diễn thổi còi một hơi, tỏ ý bọn họ có thể đi tìm người rồi.
Từ Chí để Khương Sơ Nghi với Phùng Diệu Đồng một đội. Hai người bắt đầu rà soát từ lầu trên xuống lầu dưới, tìm một lát, khó khăn lắm mới gặp được một người lạc đàn nhưng vì sức lực của nam nữ có chênh lệch lớn nên vẫn để đối phương chạy mất.
Thời gian chậm rãi qua đi, Phùng Diệu Đồng đề nghị: “Hay là như này đi, hai chúng ta tách ra hành động, tìm được người thì dùng bộ đàm thông báo cho đồng đội.”
Khương Sơ Nghi gật đầu.
Cô vừa mới quanh quẩn ở tầng một với tầng hai một lúc lâu, khá quen thuộc với địa hình nơi này, sau khi thương lượng với Phùng Diệu Đồng xong, cô phụ trách tìm kiếm ở hai tầng này.
Chạy không ngừng nghỉ một lúc lâu, Khương Sơ Nghi đã có hơi tiêu hao thể lực rồi.
Cô lật một thùng giấy không có mục đích, đẩy một cánh cửa ra, bất giác đi vào trong chỗ rẽ mình vừa bị tóm.
Vừa nhấc chân đi qua một con đường, cô liếc thấy có bóng người VJ thoáng qua.
Khương Sơ Nghi vực lại tinh thần, lập tức xông qua đó.
Đợi nhìn rõ người rồi, bước chân cô không khỏi chậm lại, cô kinh ngạc: “Tông Dã?”
Tông Dã dựa lưng vào tường, thấy cô đến, anh không trốn không tránh: “Sao thế?”
Khương Sơ Nghi chần chừ, nhìn trái nhìn phải rồi thấp giọng: “Sao anh không chạy?”
“Không chạy nổi nữa.” Tông Dã nói.
Cô nhăn mặt lại: “Thế phải làm sao đây.”
Tông Dã bày ra dáng vẻ để mặc cô làm thịt: “Chuẩn bị đưa tay chịu trói.”
Khương Sơ Nghi: “...”
Trong lòng cô giãy giụa không thôi, cuối cùng mặt dày mày dạn nói với anh: “Nếu đã như thế, anh đưa sao cho tôi đi.”
Yết hầu Tông Dã khẽ động, anh bật cười: “Cô Khương, tốc độ cô lật mặt không nhận người nhanh thật đấy.”
“Tôi làm gì có.” Theo bản năng, cô phản bác lại .
“Không phải vừa nãy tôi mới thả cô đi sao?” Tông Dã nhắc nhở.
Khương Sơ Nghi im lặng.
Anh thở dài: “Nhanh như vậy đã lấy oán báo ân rồi.”
Khương Sơ Nghi bị anh nói đến khó xử: “Mặc dù anh tha cho tôi một chút nhưng, nhưng tôi tự mình chạy thoát mà...”
Cô nhìn thời gian đếm ngược cách đó khá xa, ý đồ dùng ngôn từ cảm hóa anh: “Anh đừng có dùng khổ nhục kế, đưa sao cho tôi đi.”
Tông Dã buồn cười nhìn cô: “Không phải cô đến cướp sao?”
Khương Sơ Nghi không nói gì, cắn môi, vẻ mặt nghiêm túc, một lúc sau, cô bất ngờ túm lấy cổ tay Tông Dã.
Anh giơ tay lên.
Khương Sơ Nghi lảo đảo kiễng chân lên hai lần, cô không đủ cao để với tới. Dù cho cô lại bám vào quần áo anh nhảy lên, vẫn không với tới, còn bị anh trở tay lại nắm lấy tay mình.
Tông Dã hơi cụp mắt nhìn cô.
Khương Sơ Nghi nản chí.
Cô nhìn sang hướng khác, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm báo vị trí của Tông Dã cho đồng đội thông qua bộ đàm.
Khương Sơ Nghi chủ động lùi ra một chút, cô hạ thấp giọng, nói: “Bỏ đi vậy, tôi nói lời giữ lời, tha cho anh một mạng.”
Vừa mới quay người đi được mấy bước, Tông Dã mở miệng gọi cô lại: “Cô Khương.”
Khương Sơ Nghi quay đầu: “Sao thế?”
Tông Dã nhìn cô hai giây, cởi vòng tay ngôi sao trên tay phải xuống rồi đứng thẳng dậy.
Cô trợn mắt nhìn Tông Dã bước từng bước về phía mình.
Loa bên ngoài đã bắt đầu đếm ngược thời gian.
Tông Dã chậm rãi đến trước mặt cô, dừng lại rồi hơi cúi người, nắm lấy cổ tay cô.
Ngón tay anh mát lạnh, lạnh đến mức Khương Sơ Nghi khẽ run, theo bản năng cô muốn rút cánh tay về.
“Đừng nhúc nhích.”
Tông Dã cúi đầu, nhẫn nại quấn chiếc vòng tay ngôi sao lên cổ tay cô, cài lại, sau đó ngước mắt, nhẹ nhàng nói: “Được rồi.”
Xung quanh tĩnh lặng, không ai mở miệng.
Khương Sơ Nghi nhìn thấy trong đôi mắt cong cong của anh ngập tràn ý cười dịu dàng.
Anh nói: “Có chơi có chịu, cho cô ngôi sao đó.”
Thời gian đếm ngược ba giây cuối cùng, một giọng nữ máy móc trong loa phát thanh truyền khắp cao ốc:
... Tông Dã bị loại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...