Khi những vì sao run rẩy

Khương Sơ Nghi trở lại phòng khách sạn, vừa mới đẩy cửa phòng ra đi vào đã nhìn thấy Cao Ninh đang ngồi trên ghế sô pha mắng chửi người khác.
 
Thấy có người đi vào, Cao Ninh ngừng chửi: “Buổi casting thế nào rồi?”
 
Khương Sơ Nghi gật đầu: “Cũng tạm ổn.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Em có nắm chắc không?”
 
“Gần như chắc chắn rồi.” Khương Sơ Nghi lại đóng cửa lại, nói sang chuyện khác: “Sao thế? Có ai đắc tội chị à.”
 
Bộ dạng trợ lý nhỏ đầy thần bí, ngó sang thì thầm với cô: “Chị Khương, lần này Tần Hà kia của Hoa Thuỵ cũng đến.”
 
Cô thuận miệng trả lời: “Chị biết.”
 
Cao Ninh ngửa người dựa vào ghế sô pha, bắt chéo chân, tiếp tục dùng điện thoại hóng chuyện: “Lần này Hoa Thuỵ cũng low thật, còn chưa cả hợp tác với Tây Bạo đâu mà đã mua trước luôn bài PR cho Tân Hà rồi, muốn ké fame đến điên rồi à?”
 
Trong lòng tất cả mọi người trong ngành này đều biết rõ Hoa Thuỵ hay dùng kỹ xảo lăng xê, nghệ sĩ trực thuộc nhà bọn họ, dù trong tay có lấy ra được tác phẩm nào hay không thì đều tràn ngập tai tiếng, dựa vào cái mác tình yêu thật thật giả giả kia để liên tục xuất hiện trước mặt công chúng, chờ fans gây gổ rồi phòng làm việc mới đứng ra giả vờ giả vịt giải thích.
 
Lần nào cái hành động làm kỹ nữ còn lập đền thờ trinh tiết cũng có tác dụng, gây được khá nhiều chú ý.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Con mẹ nó tất cả bài PR đàn ông ở giới giải trí đều yêu Tân Hà, lần này lại còn nhăm nhe thêm cả Tông Dã.” Cao Ninh hết sức vui mừng: “Nhìn xem bị mắng thê thảm chưa kìa, không sợ mất mặt hay gì!”
 
Khương Sơ Nghi yên lặng ngồi bên cạnh không nói tiếng nào.
 
Bỗng nhiên Cao Ninh chậc một tiếng: “Không nói chứ, chiêu này của Hoa Thuỵ cũng được đấy, bây giờ mấy cô gái rất thích xem trai xinh gái đẹp fan service tạo couple.”
 
Khương Sơ Nghi không nói tiếp.
 
Cao Ninh gọi cô: “Em làm gì thế? Chị nói chuyện với em đấy, em không nghe thấy à?”
 
Khương Sơ Nghi “à” một câu: “Cái gì cơ?”
 
“Chị nói, xách bừa một người của Tây Bạo ra có ai là không hơn hẳn Bộ Hướng Thần đâu?” Cao Ninh nghĩ đến đây là lại tức giận: “Ban đầu là ekip của bọn họ trong tối ngoài sáng đăng bài PR, muốn lôi kéo em làm CP màn ảnh gì gì đấy, sau đấy lại gặp vận may cứt chó nào quay Douyin lại hot, lập tức phủi sạch quan hệ, trông tởm chết mất.”
 
Khương Sơ Nghi an ủi chị ấy: “Chuyện này rất bình thường mà.”
 
“Thế nên mới nói em phải biết cạnh tranh vào, nếu mà tạo CP thì phải làm lớn vào, đến lúc đó hút máu xong thì quay ngược lại kiếm fans, còn phải lo không nổi tiếng được nữa à? Có tai tiếng thì cũng là nổi tiếng, dù gì cũng tốt hơn là ở nhà rảnh rỗi.”
 
Khương Sơ Nghi hỏi lại: “Em có thể bám được vào ai chứ?”
 
Cao Ninh cười: “Em thấy Tông Dã thế nào? Nghe nói hôm nay em diễn chung với cậu ấy?”
 
Cô suy nghĩ rồi đưa ra đánh giá đúng trọng tâm: “Cũng không tệ lắm.”
 
Cao Ninh liếc xéo cô một cái, cảm thán đầy ám chỉ: “Mấy người ở Tây Bạo chỉ có tính tình của cậu ấy là bình thường nhất, cũng không ít lần bị người khác ké fame, rõ ràng là mật mã của tiền tài.”
 
“Hay là thôi đi.”
 

“Thôi là thôi thế nào?”
 
Khương Sơ Nghi đưa mắt nhìn sang, rất bình tĩnh hỏi: “Chị cảm thấy em xứng à.”
 
Chưa nói đến chuyện có xứng hay không, bây giờ cô có đắc tội người ta không còn chưa biết nữa kìa.
 
Biểu cảm của Cao Ninh hơi thay đổi, nghiến răng nghiến lợi: “Em không thể mơ mộng được một chút à? Dù mấy năm nay không phát triển được, nhưng em quên mất lúc trước em từng nổi tiếng thế nào rồi ư?”
 
Lúc trước nổi tiếng thì có ích gì, đã qua bao lâu rồi, có mấy ai nhớ đến đâu.
 
Hai người bọn họ.
 
Một người là cải trắng “già” vật lộn bao nhiêu mới miễn cưỡng không phải là kẻ vô danh tiểu tốt, một người thì là miếng bánh thơm vừa ra mắt đã nổi như cồn.
 
Tông Dã điên rồi mới fan service bằng couple với cô.
 

 
Qua mấy tháng, trợ lý của công ty IM liên hệ với Cao Ninh, thông báo Khương Sơ Nghi đã qua phỏng vấn, hai ngày nữa sẽ có người đến trao đổi với họ về quy trình hợp đồng.
 
Lúc đó Khương Sơ Nghi vừa mới kết thúc công việc ở Trường Sa, sau khi nằm lên ghế sau xe bảo mẫu, cùng nhắn tin với bạn tốt trong giới trên WeChat.
 
Cao Ninh bỏ điện thoại xuống, sắc mặt nghiêm túc: “Có một tin tốt với một tin xấu.”
 
“Tin tốt đi.”
 
“Casting bộ điện ảnh lần trước đã qua rồi.”
 
Mắt Khương Sơ Nghi đảo tròn: “Còn tin xấu thì sao?”
 
“Nữ chính được quyết định là Tân Hà.”
 
Khương Sơ Nghi như đang suy nghĩ gì đấy: “À... Là cô ấy.”
 
Cao Ninh nhận xét đầy thành kiến: “Lần này Hoa Thuỵ thật sự bỏ cả vốn lẫn gốc, thật sự nhét được Tân Hà vào. Chỉ với kỹ thuật diễn kia như cô ta, dựa vào đâu kia chứ?”
 
“Tân Hà đắc tội chị chỗ nào thế, sao chị ghét cô ấy thế?”
 
Khương Sơ Nghi suy nghĩ, có lẽ bây giờ cô cũng không xứng được so sánh với Tân Hà, nói khó nghe hơn chút nữa thì chính là bất cứ phương diện nào của cô ấy cũng có thể đè bẹp cô. Cao Ninh hành động như thể người ta là đối thủ của cô vậy.
 
Nếu fans biết Cao Ninh lén lút lấy cô ra so sánh với Tân Hà, chửi một câu máng mương mà đòi tương đương với thủy điện đã là khách quan rồi.
 
Cao Ninh trách cô không biết cố gắng, thở dài: “Ghen tị nhau mấy câu cũng không được nữa hả? Nếu chị mà có chống lưng như cô ta, chị bảo đảm có thể nâng đỡ cho em nổi tiếng hơn cô ta gấp mười nghìn lần.”
 
Nhưng Cao Ninh cũng chỉ thuận miệng mỉa mai hai câu như vậy, tài nguyên của Tân Hà không hề ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của chị ấy.
 
Dù sao thì vị trí của Tây Bạo trong IM lúc nào cũng rất rõ ràng, từ khi bọn họ mới ra mắt đã ở ngôi vương. Cho tới bây giờ, nhóm nhạc nam lạnh lùng BloodXGentle từ chối hết tất cả mọi ràng buộc, từ đầu đến cuối đều tập trung đứng trên sân khấu.
 
Tuy có không ít người đỏ mắt với mức độ nổi tiếng của bọn họ, liên tục tung cành ô liu nhưng ekip của IM giữ cửa ải cực kỳ nghiêm khắc, cũng không cho thành viên nhận gameshow hay phim truyền hình vớ vẩn nào.
 

Lần này là lần đầu tiên lựa chọn hợp tác với nghệ sĩ trong giới, có khả năng cũng đã đến lúc thay đổi hình tượng. Thử thăm dò thị trường trước, lót đường để sau này các thành viên solo.
 
Khương Sơ Nghi có thể hợp tác với bọn họ đã được xem như là tài nguyên tốt nhất trong mấy năm gần đây cô nhận được rồi.
 
Ngoại trừ cái này, cuối cùng Cao Ninh cũng có thể đi châm chọc quản lý của Bộ Hướng Thần.
 

 
Kế hoạch bên phía Tây Bạo là sáu tháng cuối năm sang năm sẽ phát hành album. Địa điểm quay phim được sắp xếp ở nước ngoài, tính thêm cả quá trình chế tác hậu kỳ, thời gian khá gấp rút nên đòi hỏi Khương Sơ Nghi phải dành ra lịch trình một tháng để hợp tác.
 
Cao Ninh đồng ý ngay lập tức.
 
Với tinh thần làm việc chuyên nghiệp, trong khoảng thời gian này Khương Sơ Nghi đã chuẩn bị rất nhiều thứ. Sau khi tìm hiểu hết tư liệu của mỗi thành viên, rồi lại vào trang web video tìm kiếm sân khấu có số lượt xem tương đối cao của BloodXGentle, lưu lại video, sau khi làm việc thì lấy ra xem.
 
Sau khi được cấp visa, vào đêm trước khi xuất phát, Khương Sơ Nghi thu dọn xong vali và đến Bắc Kinh.
 
Chuyến bay sẽ cất cánh vào rạng sáng ngày hôm sau, cô và Tân Hà phải đi cùng nhóm Tây Bạo đến Italy.
 
Trong nước, tháng mười một mới đầu mùa đông, nhiệt độ đã bắt đầu giảm xuống trên diện rộng, Khương Sơ Nghi mặc một chiếc áo len mỏng.
 
Khi sắp sửa đến sân bay, Cao Ninh lại dặn dò cô: “Dạo gần đây quản lý của IM nói chuyện với chị, bảo em là người khiến người ta yên tâm nhất. Lần này chọn em, một phần là vì lúc trước em hay đóng phim điện ảnh, có thể kiểm soát được trên màn ảnh. Hơn nữa dặn chúng ta cố gắng chú ý đúng mực, đừng để bị paparazzi chụp được cái gì. Chị bảo cứ yên tâm, Sơ Nghi của chúng tôi ra mắt nhiều năm như vậy mà hầu như không có tai tiếng với bất cứ nam minh tinh nào, cho dù có cũng là bịa đặt, rất trong sẽ.”
 
Khương Sơ Nghi cười: “Đây là đang cảnh cáo chị à?”
 
“Không thế thì còn gì nữa.” Cao Ninh mỉa mai: “Nghe nói hình như kịch bản có đoạn cảnh hôn, bên phía IM không đồng ý nên đã xóa rồi. Dù danh tiếng của em không so được với ai thì ít nhất cũng là do Tần Đồng dạy dỗ, đạo đức nghề nghiệp vẫn còn đấy đấy được không? Cũng đâu cần phải đảo lộn làm gì. Quản lý kia như sợ bị chúng ta lợi dụng ấy.”
 
“Em biết rồi.” Khương Sơ Nghi chỉ ra ngoài: “Em đi trước nhé?”
 
“Đi đi.”
 
Khương Sơ Nghi đeo khẩu trang đẩy cửa ra xuống xe.
 
Đã gần đến đêm khuya, một cơn gió lạnh thổi đến khiến cô rùng mình, cô kéo kín áo gió trên người.
 
Tiểu Chung kéo vali hành lý đi theo bên cạnh cô, thì thầm nhiều chuyện: “Đã muộn thế này rồi mà vẫn có nhiều fans của Tây Bạo đến thế.”
 
Khương Sơ Nghi quay đầu lại nhìn mấy lần: “Bọn họ ngồi đây có thể chờ được người à? Có lẽ người của IM đã đi lối đi riêng rồi.”
 
“Chắc chắn là tin tức đã được truyền ra từ lâu rồi, có lẽ lần này bọn họ phải qua cửa kiểm tra an ninh bình thường để gặp fans.”
 
Khương Sơ Nghi ồ lên một tiếng.
 
Bước vào sảnh sân bay, khi đổi vé lên máy bay, bỗng nhiên Tiểu Chung kéo tay áo Khương Sơ Nghi: “Cô Khương, chị mau nhìn kìa.”
 
Khương Sơ Nghi quay đầu nhìn theo hướng cô ấy chỉ.
 
Liếc mắt đã nhìn thấy người của Tây Bạo.

 
Dù cách nhau mấy chục mét nhưng bọn họ vẫn rất dễ tìm, thậm chí còn không cần cố ý tìm. Phô trương quá thể, là tâm điểm của toàn bộ sân bay. Bảo vệ giang hai cánh tay ra tạo thành một vòng tròn, xung quanh là fans mặc đồng phục fandom đang chen chúc.
 
Mấy người đứng ở giữa đều có vẻ ngoài xuất sắc, trời sinh đã thu hút sự chú ý của người khác, có lợi thế về chiều cao, dù có vứt vào trong đám đông thìhọ cũng vô cùng nổi bật.
 
Nhưng nhóm fan này cũng rất có tổ chức kỷ luật, tuy có kích động nhưng không lớn tiếng ầm ĩ, chỉ là túm tụm tốp năm tốp ba, giơ điện thoại theo sát theo mấy người bọn họ.
 
Suốt cả đoạn đường, thỉnh thoảng cũng có người qua đường tò mò dừng bước.
 
Bỗng nhiên Khương Sơ Nghi hiểu ra vì sao mà BloodXGentle có thể nổi tiếng đến thế chỉ trong thời gian ngắn như vậy.
 
Tuy rằng bọn họ mặc quần áo không khác nhau lắm nhưng lại đẹp trai theo các phong cách khác nhau. Chỉ có thể nói, mấy câu tâng bốc trên mạng không ngoa tí nào, mấy người bọn họ chỉ đứng đó thôi đã là cảnh đẹp ý vui rồi.
 
Nhân viên của IM đi ký gửi hành lý, mấy người còn lại thì đứng tại chỗ chờ.
 
Không biết là ai tự dưng lại hét to lên: “Tông Dã…”
 
Gần như chỉ trong nháy mắt, bầu không khí bình tĩnh đè nén lập tức vỡ tan.
 
Sau khi có người mở đầu, mấy người còn lại cũng lần lượt hét lên, đám người bắt đầu nhốn nháo rõ rệt, bảo vệ có cố giữ trật tự thế nào cũng vô dụng.
 
Ngay sau đó ánh mắt Khương Sơ Nghi cũng dừng lại, quan sát bọn họ.
 
Vương Than vẫn đào hoa như mọi khi, thả mấy cái hôn gió về phía đám người đang hét chói tai.
 
Mà Phục Thành đứng bên cạnh anh ta lại đút tay vào túi quần, từ đầu đến cuối đều trưng ra vẻ mặt khó chịu, đi được năm bước mà như làm màu được mười lần. Khuôn mặt và kiểu tóc của người này đều toát lên vẻ sắc sảo, mắt một mí nhìn trông cực ngầu, đến cả ánh mắt cũng sắc bén, khí thế lạnh lùng khiến người ta phải chùn bước.
 
Tông Dã thì không nóng không lạnh, anh hơi nghiêng người, bình tĩnh từ tốn ký tên, thỉnh thoảng còn nghiêng đầu nở nụ cười, đáp lại các fan nhiệt tình, từ đầu đến cuối đều vô cùng lịch sự.
 
Rõ ràng anh đang ở thời kỳ nổi tiếng mà lại không hề giả vờ lạnh lùng cao quý, không hề tỏ vẻ hùng hổ doạ người, từ cách nói năng đến hành động đều hết sức ôn hòa.
 
Khác xa ấn tượng đầu tiên anh để lại cho cô ở hành lang khách sạn vào hôm ấy.
 
Khương Sơ Nghi suy nghĩ mãi không thôi.
 
Tuy nhìn bề ngoài Tông Dã trông lịch thiệp là thế, nhưng có khả năng thật ra anh không phải người đứng đắn như tất cả mọi người đã nghĩ.
 
Dù sao thì bây giờ cũng đang phổ biến chuyện tạo hình tượng cho bản thân.
 
Mãi cho đến khi ánh mắt của người nào nhìn chằm chằm lại, dòng suy nghĩ của Khương Sơ Nghi bị cắt ngang.
 
Tim cô lỡ mất một nhịp.
 
Hình như cô nhìn chằm chằm anh lâu quá rồi...
 
Rõ ràng Tông Dã đã phát hiện ra cô, động tác ký tên tạm dừng, dường như biểu cảm của anh đang dò hỏi cô có chuyện gì.
 
Khương Sơ Nghi không hề hoảng loạn khi bị bắt tại trận, ánh mắt tiếp tục nhìn sang chỗ khác, giả vờ như vừa nãy bản thân chỉ đang ngẩn ngơ thôi.
 
Dù Cao Ninh không dặn dò thì Khương Sơ Nghi cũng không định tiếp xúc gì nhiều với bọn họ.
 
Trong mắt những người khác, có lẽ sẽ biến thành bằng chứng cho việc cô có ý đồ xấu xa.
 

 
Chờ Tiểu Chung ký gửi hành lý xong, đi qua cửa kiểm tra an ninh và vào phòng chờ VIP, Khương Sơ Nghi tìm bừa một chỗ rồi bỏ balo xuống.
 

Trong balo này có để chăn mỏng bằng nhung và khăn quàng cổ thỏ cô quen dùng khi ngủ, để ở đây có lẽ sẽ không mất.
 
Cô định đi tìm một chỗ ăn tối trước.
 
Bình thường trước khi quay phim Khương Sơ Nghi sẽ bắt đầu kiêng khem, không ăn đồ chiên rán, không uống nước ngọt, chỉ gọi một phần salad.
 
Sau khi ăn xong cô lại đi lòng vòng xung quanh để tiêu cơm, lúc quay về phòng chờ thì phát hiện người của IM cũng đã đến đông đủ.
 
Kí Khải ngồi ở vị trí xa nhất, đang đeo tai nghe chơi game, mí mắt cũng chẳng thèm nhấc lên lấy một cái.
 
Khó khăn lắm Vương Than còn nhớ cô là ai, anh ta “ôi trời” một tiếng, nói chính xác tên cô: “Khương Sơ Nghi, là chị à?”
 
Khương Sơ Nghi nở nụ cười, nhẹ nhàng đáp lại: “Xin chào.”
 
Phục Thành nghe thấy tiếng động cũng đưa mắt nhìn cô, nhưng có lẽ là lười mở miệng nên anh ta chỉ nhếch khoé môi, xem như chào hỏi.
 
Khương Sơ Nghi đi qua bọn họ, dừng lại ở chỗ ngồi của mình.
 
Bên cạnh có một người đang ngồi.
 
Tông Dã mặc áo hoodie màu đen, khoanh hai tay trước ngực, đôi chân lười biếng duỗi thẳng. Mũ áo hoodie rất rộng, trùm lên đầu anh, gần như che khuất cả khuôn mặt anh.
 
Dựa theo nhịp thở khẽ phập phồng của anh, cô đoán hình như anh đang ngủ.
 
Khương Sơ Nghi nhẹ nhàng đẩy cái túi ra rồi ngồi xuống.
 
Ghế dựa của phòng chờ VIP đều có chức năng mát xa, cô chơi điện thoại một lúc, đôi mắt nhìn chằm chằm mã QR trên tay vịn.
 
Khương Sơ Nghi kiểm tra chuyến bay, còn một tiếng nữa mới cất cánh.
 
Vừa hay gần đây bệnh viêm quanh khớp vai của cô tái phát, bây giờ lại rảnh rỗi không phải làm gì.
 
Cô cúi đầu bắt đầu nghiên cứu cách hoạt động, cô mở WeChat ra chĩa về phía mã QR quét.
 
Mấy giây sau điện thoại vang lên một tiếng đing, báo hiệu đã thanh toán thành công.
 
Giọng nữ máy móc vui vẻ vang lên cùng với tiếng nhạc vui tươi: “Chào mừng bạn sử dụng ghế mát xa công cộng Nhất Hưu, thời gian mát xa là mười lăm phút, bạn hãy tận hưởng đi nhé ~”
 
Tông Dã bị âm thanh nhắc nhở này đánh thức, người khẽ cử động.
 
Bộ dạng anh chưa tỉnh ngủ, đầu nghiêng dựa vào vai, trên trán vương sợi tóc mái mềm mại, anh uể oải mở mắt ra.
 
Khương Sơ Nghi mỉm cười xin lỗi với anh.
 
Cô đeo tai nghe lên, điều chỉnh lại tư thế rồi nằm xuống, lẳng lặng chờ bắt đầu mát xa.
 
Cô đợi một lúc, không biết đã xảy ra trục trặc gì mà ghế lại không có bất cứ phản ứng nào.
 
Khương Sơ Nghi hơi đứng dậy, nghi ngờ quay đầu, đang định kiểm tra lại thì cô chú ý thấy người ngồi bên cạnh cũng đang ngồi thẳng tắp.
 
Bỗng nhiên cả người cô cứng đờ.
 
Cô cứ thế trơ mắt nhìn Tông Dã cúi đầu nhìn về phía cái ghế…
 
Không hiểu sao lại rung lên.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận