Khi những vì sao run rẩy

Tông Dã nhấp một ngụm nước hoa quả, anh đặt ly xuống rồi vuốt ve ngón tay lên màn hình. Một lúc sau, Tông Dã gửi lại cho cô một tin nhắn.

 
[Sao lại phải cẩn thận?]

 
Anh ngước mắt lên, giữa chiếc bàn đông người nhìn Khương Sơ Nghi ngồi thẳng dậy, biểu cảm vô cùng nghiêm túc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Khương Sơ Nghi: [Tóm lại là phải thật cẩn thận, tôi không nói trước được gì đâu.]

 
Tông Dã: [Tôi biết rồi.]

 


 
Tranh thủ giờ ăn cơm, Khương Sơ Nghi và Phùng Diệu Đồng cùng trò chuyện với nhau.

 
Phùng Diệu Đồng cũng có vẻ lo lắng: “PD của tôi nói là ngày mai sẽ đưa tôi một cái loa để tôi đến phòng Vương Than đánh thức anh ấy dậy.”

 
Khương Sơ Nghi: “...”

 
Phùng Diệu Đồng chắp tay trước ngực, lẩm bẩm vô cùng thành kính: “Mong Quan Âm Bồ Tát phù hộ, hy vọng khi chương trình phát sóng, fans của Vương Than đừng có mắng chửi tôi, muốn chửi thì chửi tổ chương trình ấy.”

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vẻ mặt của Khương Sơ Nghi cũng rất nặng nề: “PD của tôi còn chưa nói cho tôi biết phải gọi Tông Dã dậy như nào đây.”

 
“Liệu bọn họ có cáu bẩn khi mới thức dậy hay không?” Phùng Diệu Đồng hỏi.

 
Khương Sơ Nghi mới theo chân cùng bọn họ trong đoàn quay phim mấy ngày trước, tính tình của mọi người ra sao cô còn chưa nắm rõ nên cũng không chắc chắn lắm: "Dù sao cũng là ghi hình chương trình thôi mà, chắc không đến nỗi phát cáu chứ nhỉ?"

 
“Haizz, đạo diễn cũng dũng cảm thật đấy. Lẽ nào bọn họ không sợ bị người hâm mộ của Tây Bạo mắng sao. Chưa gì tôi đã cảm nhận được sự bất ổn của chương trình này rồi đấy.”

 
Khương Sơ Nghi cũng gật đầu với vẻ chán nản.

 
Suy cho cùng, dù sao show truyền hình cũng là chương trình để công chúng giải trí nên có rất nhiều khách mời đã bị lừa ngay trên show. Khi các chương trình thực tế ngày càng trở nên thì các bộ phận tổ chức chương trình cũng càng không chừa thủ đoạn để thu hút sự chú ý, tăng cao rating hơn.

 
Gọi Vương Than dậy bằng loa như Phùng Diệu Đồng được coi là màn đánh thức vô cùng "nhẹ nhàng".

 
Trong bữa tối, Khương Sơ Nghi đã xem một show truyền hình thực tế mang tính thử thách tương tự như show của bọn họ. Ví dụ như khi khách mời đang ngủ trong phòng thì chiếc giường đột nhiên bị tách làm đôi rồi sập xuống, hoặc đang ngủ say lại bị một chậu nước đổ xuống mà không báo trước, thậm chí còn lạ kỳ hơn là trèo qua cửa sổ, chui vào trong chăn, đủ loại mánh khóe dị hợm nào cũng có.
 


 
Năm giờ rưỡi sáng, lúc này ngoài trời vẫn nhá nhem tối. Phong Giai, Khương Sơ Nghi đi trước, theo sau là nhóm VJ. Cả đoàn người lén lút băng qua hành lang khách sạn chẳng khác nào ăn trộm.

 
Dừng lại trước cửa phòng 3027, Khương Sơ Nghi rề rà cúi đầu nhìn cái chiêng trong tay mình, quyết định hỏi lại một lần cuối cùng: “Thật sự là phải dùng cái này để đánh thức Tông Dã sao?”


 
Phong Giai lấy thẻ phòng ra đưa cho cô, gương mặt tràn đầy phấn khởi: “Mau lên nào, mấy phút nữa là đến Phục Thành bị gọi dậy bằng cách giội nước đấy.”

 
Khương Sơ Nghi: “...”

 
Dường như đoán ra suy nghĩ của cô, Phong Giai bật cười: “Cân nhắc đến sự an toàn của khách mời nên chúng tôi đã chọn một nhiếp ảnh gia cao lớn vạm vỡ để gọi Phục Thành dậy rồi.”

 
Khương Sơ Nghi cứ do dự, chần chừ mãi, lại thêm hai phút nữa đã trôi qua. Cô ngại ngùng quay lại nhìn mấy người phía sau đang chờ đợi mình. Khương Sơ Nghi hít sâu hai lần, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, cô nhẹ nhàng giơ chiếc thẻ phòng đặt lên phần khóa cảm ứng.

 
Một tiếng “bíp” nhẹ nhàng vang lên, cánh cửa khẽ mở ra một chút. Khương Sơ Nghi thò đầu vào trước để kiểm tra tình hình.

 
Đèn trong phòng đã tắt hết, chỉ còn lại ngọn đèn hành lang ngay cửa phòng tắm. Ở giữa chiếc giường lớn 1m8 của khách sạn gồ lên một ngọn núi nhỏ.

 
Lợi dụng ánh sáng yếu ớt, Khương Sơ Nghi nhẹ bước di chuyển tới gần.

 
Đến khi cách chiếc giường vài mét cô mới dừng lại.

 
Mấy người nối đuôi nhau đi vào đều rất cẩn thận, bước chân rất nhẹ nhàng không gây ra chút động tĩnh nào. Người đang nằm trên giường chắc ngủ rất say nên không hề nhận ra trong phòng đột nhiên có thêm cả đống người.

 
Khương Sơ Nghi đứng yên một lúc với mớ cảm xúc hỗn độn, chán nản rồi lại tự vực dậy tinh thần.

 
Cuối cùng, hạ quyết tâm, cô cắn môi dốc lòng vung chiếc chùy trong tay lên, đập thẳng vào chiếc chiêng rồi gọi to: “Tông Dã, đến giờ dậy rồi!”

 
Đột nhiên có một tiếng chiêng khuấy đảo đến rung trời lở đất, căn phòng dường như cũng đọng lại dư vị của âm thanh ấy.

 
Trong lúc nhất thời, Tông Dã nhíu mày, lông mi khẽ run rồi mở mắt, như ngẩn người ra trong vài giây.

 
Thế giới lại quay trở về sự tĩnh lặng vốn có.

 
Tông Dã liếc mắt đã thấy Khương Sơ Nghi đang đứng yên bất động ngay trước mắt.

 
Anh lấy lại bình tĩnh, ngồi dậy một chút rồi bật đèn ngủ trên bàn cạnh giường ngủ.

 
Khương Sơ Nghi đứng gần anh nhất, cô nhìn rõ chiếc chăn màu trắng trượt xuống khỏi bả vai anh…

 
Trời ơi, Tông Dã không mặc quần áo!

 
Khương Sơ Nghi gần như xoay người ngay lập tức, định dùng cái chiêng để chắn ống kính máy quay của VJ rồi vội la lên: “Cái này không thể quay, không thể quay.”

 
Phong Giai đứng ngoài cửa phì cười: “Cô Khương à, nam minh tinh thì không sao đâu.”

 
Tông Dã dường như cũng ngộ ra tình huống bây giờ có vẻ không ổn, anh tiện tay vớ lấy chiếc áo thun bên cạnh rồi mặc vào người.


 
Khi Khương Sơ Nghi nhận được đủ mọi loại yêu cầu, lúc không thể không quay người lại thì Tông Dã đã mặc quần áo tử tế rồi.

 
Gương mặt Tông Dã tỏ ra rất bất đắc dĩ, anh ôm chăn dựa vào đầu giường, mái tóc đen mới ngủ dậy có vẻ hơi lộn xộn.

 
Thấy Khương Sơ Nghi trưng ra bộ mặt đau khổ quay lại kiểm tra, Tông Dã im lặng một chút rồi khẽ cười lắc đầu, nhỏ giọng hỏi: “Đây là ý hôm qua cô nói đấy à, bảo tôi đi ngủ cẩn thận một chút?”

 
Vừa mới tỉnh ngủ nên giọng của anh có phần hơi khàn. Giọng bình thường của Tông Dã vốn đã trầm sẵn, bây giờ lại thêm chút khàn khàn nữa như đang trêu chọc lòng người vậy.

 
Ánh mắt của Khương Sơ Nghi bay lơ lửng không cố định, cô căng thẳng gật đầu.

 
Tông Dã nhìn cô, không biết đang suy nghĩ điều gì.

 
“Chừng nào anh mới dậy?” Khương Sơ Nghi cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Tôi còn phải đọc thẻ nhiệm vụ cho anh nữa.”

 
“Tôi…” Tông Dã hơi dừng lại một chút: “Đợi một chút.”

 
Có một vài nguyên nhân khiến anh không thể rời giường ngay lập tức.

 
Bởi vì anh đang có một thứ, thứ mà người đàn ông nào bình thường sáng sớm cũng sẽ có … Đó là phản ứng sinh lý.

 
Nhất là lúc này Khương Sơ Nghi còn đang nhìn anh chăm chú như vậy nữa.

 
Khương Sơ Nghi đối mặt với Tông Dã mấy giây, cô như nhận ra điều gì đó bèn không nói không rằng xoay mặt đi.

 
Dưới ống kính, tốc độ ửng hồng trên má cô dần hiện lên mà ngay cả mắt thường cũng có thể nhìn rõ.

 
Toàn bộ cảnh tượng đều lọt vào mắt Phong Giai, cô ấy bám chặt vào khung cửa, hai tay ôm ngực, xém nữa thì ngất xỉu.

 
Vài phút đồng hồ nữa trôi qua, Tông Dã vén chăn lên rồi bước xuống giường.

 
Vẻ mặt anh đã khôi phục lại như bình thường, chào hỏi với ống kính.

 
Lúc đi ngang qua Khương Sơ Nghi, Tông Dã bỗng nói: “Cô Khương đợi tôi một chút, để tôi đi rửa mặt cho tỉnh táo đã.”

 


 
Sau khi Khương Sơ Nghi đọc xong hết thẻ nhiệm vụ, cô nói cho Tông Dã biết hôm nay phải bay tới Trường Sa, việc quay hình màn “đánh thức” đã hoàn thành.

 
Bọn họ cùng nhau xuống đại sảnh ăn bữa sáng.


 
Lúc theo thang máy đi xuống, Phong Giai cầm điện thoại trốn vào một góc hẻo lánh, liên tục gửi tin nhắn vào trong nhóm nhỏ.

 
Phong Giai: [Mặt mộc của Tiểu Tông lúc mới ngủ dậy thật khiến người khác choáng ngợp mà… Mềm ơi là mềm, mà cơ bụng quyến rũ kinh lên được ấy. Sao cô Khương lại có thể vô tâm thờ ơ như vậy chứ…? Lúc ấy tôi thật sự có ý định đuổi hết tất cả nhân viên quay phim ra khỏi phòng, chỉ để hai người họ trong phòng thôi đó a a a a (icon phát điên).]

 
Phong Giai: [Có ai còn thức trả lời tôi không? Không ai đập đầu với tôi, tôi cảm thấy mình là người cô đơn nhất trên đời này…]

 
Phong Giai: [Tôi muốn gỡ hết camera trong phòng Tông Dã lúc ban đêm đi, đánh lừa cô Khương rồi nhốt hai người họ chung một phòng ba ngày ba đêm!!!]

 
Biên kịch A: [Cô thôi đi, đừng có khoe khoang nữa!!! Bọn tôi không được nhìn hiện trường thực tế như cô, đừng có ở đây dụ dỗ các mẹ nữa… Tôi đã cùng tổ DIT chào hỏi rồi… Khi mà có đủ các loại băng gốc rồi thì tôi sẽ bắt đầu bật chế độ đập đầu “điên cuồng.]

 
Phong Giai: [Vừa rồi tôi nghe thầy Tông nói là tối qua Sơ Nghi có bảo anh ấy đi ngủ cẩn thận một chút… Ô mai gót lời lẽ thô tục gì thế này?! Mặc dù đàn ông đều có thói quen lõa thể khi đi ngủ nhưng mà thầy Tông chắc chắn sẽ đoán được hôm nay Khương Sơ Nghi phải đi gọi anh ấy dậy mà, anh ấy vẫn thế!!! Cực kỳ! Mưu đồ! Không mặc quần áo!!! Rõ ràng là muốn để bà xã ngắm cơ bụng đây mà, hiểu hiểu hiểu hiểu…]

 
Biên kịch B: [Đôi tình nhân trẻ đang khiến tôi quắn quéo quá đi, huhu.]

 


 
Trong hành lang, mấy vị khách mời trẻ tuổi ngồi thành một bàn, trên mắt ai cũng có quầng thâm đen.

 
Bọn họ vừa ăn sáng vừa phàn nàn về mấy pha úp sọt quá thâm hiểm của tổ chương trình.

 
Giọng điệu Tư Gia Ngọc mang vẻ cực kỳ khó tin: “Tôi đang ngủ ngon thì tự nhiên phòng tôi có tiếng nhạc [Phong cách dân gian tuyệt nhất] đinh tai nhức óc chết đi được, trong lúc mơ màng tôi còn tưởng là hôm qua uống say quá xong ngủ quên ở KTV rồi chứ…”

 
Kí Khải an ủi anh ta: “Người anh em, hai chúng ta không khác gì nhau đâu. Chẳng biết bọn họ sửa sang cái gì mà loảng xoảng, tôi còn tưởng có đội thi công nào đang đào phòng tôi ra chứ.”

 
Nói xong, bọn họ lại quay sang hỏi Vương Than: “Anh thì sao?”

 
Phùng Diệu Đồng uống sữa đậu nành, chột dạ cụp mắt không dám ngó nghiêng.

 
Vương Than chậm rãi mở lời: “Có người lấy loa từ bên thu phế liệu để trên gối tôi, kêu to là thu mua tủ lạnh, tivi, máy giặt cũ, xe đạp, báo chí bán đây…”

 
Khương Sơ Nghi nghe thế không nhịn được mà phì cười, cô nhỏ giọng nói với Tông Dã: “Tôi chỉ đập chiêng thôi, cũng không đến nỗi nhỉ?”

 
“Cô đập chiêng mạnh như thế, cũng tới nỗi đấy.” Tông Dã cười.

 
“Dọa anh rồi à?” Cảm giác áy náy lại dâng lên trong lòng, Khương Sơ Nghi khẽ nói: “Hôm qua tôi cũng nhắc nhở anh rồi, bảo anh đi ngủ để ý một chút, chắc là anh không hiểu ý tôi nói đúng không?”

 
“Nếu cô không nhắc nhở tôi thì chắc tôi không ngủ say như vậy đâu.”

 
“Hả? Tại sao?”

 
“Tôi cứ nghĩ là tối cô có việc tìm tôi.”

 
Tông Dã cúi đầu, bóc vỏ quả trứng gà và chậm rãi nói: “Chắc phải gần năm giờ sáng tôi mới đi ngủ.”

 
Khương Sơ Nghi: “…”

 
… 



 
Giải quyết xong bữa sáng trong khoảng hai mươi phút, đạo diễn tập hợp mọi người, ai nấy đều mang gương mặt bơ phờ lên một sân thượng trống và yêu cầu Phùng Diệu Đồng và Khương Sơ Nghi đứng ở phía trước. 

 
Hai người nhìn nhau rồi bước ra khỏi hàng, đứng thẳng lưng. 

 
Trong lúc mọi người còn đang hoang mang không hiểu chuyện gì, đạo diễn bắt đầu đọc thẻ nhiệm vụ: “Trường Sa có vài người bạn mới đang đợi chúng ta, nhiệm vụ của mọi người là chia nhau ra tìm họ. Vì vậy trước khi lên đường, mọi người cần chia làm hai đội xanh và đội đỏ. Hai khách mời nữ sẽ làm đội trưởng, Phùng Diệu Đồng là đội trưởng đội đỏ, Khương Sơ Nghi sẽ là đội trưởng đội xanh, mọi người tự động chọn đội để xếp hàng nhé!”

 
Trường quay ghi hình im lặng một lúc. 

 
Tư Gia Ngọc thắc mắc: “Đạo diễn, vừa bắt đầu mà đã phải kịch liệt thế rồi à? Nếu tất cả bọn tôi chỉ chọn một nữ khách mời, vậy người còn lại chẳng phải sẽ rất lúng túng ư?”

 
Đạo diễn phất tay: “Quy tắc là như vậy, tôi cho mọi người năm phút để cùng nhau thảo luận. Phải rồi, các đội trưởng không được quay đầu lại cho đến khi mọi người chọn đội xong đâu đấy.”

 
Phùng Diệu Đồng lập tức trở nên căng thẳng, tỏ ra rất buồn bã: “Thôi xong rồi, sẽ không có ai chọn tôi đâu.”

 
“Không có chuyện đấy đâu.” Khương Sơ Nghi an ủi cô ấy. 

 
Dù ít khi đối mặt với tình huống chọn mặt gửi vàng trên sân khấu như này, song đây là lần đầu ghi hình chương trình, tất cả mọi người đều có EQ khá tốt nên sẽ không khiến ai phải xấu hổ hay ngại ngùng. 

 
Với người khác thì Khương Sơ Nghi không dám chắc nhưng ít nhất Từ Chí và Toàn Vĩnh Ninh chắc chắn sẽ ăn ý mỗi người đứng một đội.

 
Khương Sơ Nghi và Phùng Diệu Đồng quay lưng về phía mọi người, không hề biết đằng sau đang tiến hàng xếp hàng như nào. Hai người chỉ có thể dựa vào tiếng gió thổi bên tai và một chút động tĩnh từ phía tổ đạo diễn để mà suy đoán người đứng sau lưng mình mà thôi.

 
Không biết có chuyện gì xảy ra, mà bỗng có tiếng trêu chọc phát ra từ trong đám người nam đằng sau.

 
Phùng Diệu Đồng rất cố gắng kiềm chế để không quay lại nhìn.

 
Hai người anh lớn thảo luận một lúc, Từ Chí đứng bên đội Phùng Diệu Đồng còn Toàn Vĩnh Ninh đứng sau lưng Khương Sơ Nghi.

 
Kí Khải đụng vào vai Vương Than.

 
Dưới ánh mắt tha thiết, chăm chú của PD, Vương Than tặc lưỡi rồi chậm rãi bước về phía đội đỏ.

 
Phục Thành đi thẳng về hướng của Khương Sơ Nghi.

 
Kí Khải nhanh tay nhanh chân giữ anh ta lại.

 
“Sao đấy?” Sắc mặt Phục Thành trầm xuống.

 
Sáng sớm đã bị giội nước nên anh ta vẫn mang vẻ âm u, đầy hàn khí từ sáng tới giờ.

 
“Tôi sẽ vào đội của cô Khương và cùng chiến đấu với cô ấy.” Kí Khải nói rõ ý muốn của mình.

 
Phục Thành không nhịn được nói thẳng: “Cậu đi với Vương Than.”

 
Vẻ mặt Kí Khải toát lên vẻ không cam lòng, nghiến răng nghiến lợi hạ giọng: “Tại sao chứ?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui