Trong lúc quay phim, Khương Sơ Nghi nhận được "tin tốt" của Cao Ninh gửi tới.
Lúc này, cô đang ở bên cạnh Tân Hà và tựa đầu vào vai của cô ấy để nghỉ ngơi.
Cao Ninh nói rằng, Tinh Thành và IM bên kia đã dùng dằng với Khai Quận mấy tháng nay, cuối cùng cũng đưa ra được tin chính xác đó chính là có thể nhường vị trí khách mời cố định của [Trời sao lấp lánh] cho Khương Sơ Nghi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Sơ Nghi nghe được tin này thì rất bất ngờ, nói: “Em vẫn chưa quay xong mà.”
“Em yên tâm, chị đã bảo ông chủ bàn bạc thông qua với đạo diễn Lê rồi. Cảnh quay còn lại của em cũng không còn nhiều, sẽ không ảnh hưởng gì đến tiến độ đâu. Dù gì thì en chỉ cần xin nghỉ vài ngày trước khi ghi hình ba tập đầu của cái gameshow này là được rồi, lịch trình sau đó cũng đã được điều chỉnh xong xuôi đâu vào đấy cho em rồi.”
Khương Sơ Nghi im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: “Được rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, cô thở dài.
Tân Hà khẽ đụng cô một cái: “Cậu rầu rĩ như thế làm gì, cậu có biết có bao nhiêu người muốn quay chương trình cùng với Phục Thành và Tông Dã không hả? Đến lúc đó, gameshow này nhất định sẽ nổi đình nổi đám cho mà xem, cậu cứ biểu hiện cho thật tốt, xuất hiện nhiều chút, nói không chừng cậu sẽ có thể vào được tuyến hai đó.”
“Chủ yếu là tớ không biết tham gia gameshow như thế nào cả.”
Khương Sơ Nghi cảm thấy tính cách của mình rất hiền lành, thật thà, không phải là kiểu người thú vị giống như Trần Ức, hay là Triệu Quang Dự. Ngoại trừ kỹ năng diễn xuất có thể miễn cưỡng chấp nhận được ra, thì ngày thường cô cũng không biết kết thân với người khác, kỳ thật cô không thích hợp để tham gia gameshow.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hơn nữa còn là do, lúc trước khi tớ vào đoàn, trước khi quay phim xong, ngoại trừ một số hoạt động tuyên truyền, mấy anh chị sẽ không cho diễn viên tham gia các chương trình giải trí khác, đây là điều rất kiêng kị.”
“Cái này thì có sao đâu chứ.” Tân Hà chậc một tiếng: “Cậu cũng đừng thật thà quá, quay một gameshow thôi chứ có phải yết hí* đâu, chẳng qua cũng chỉ là xin nghỉ vài ngày để kịp thông báo chuyện này thôi mà. Hơn nữa, phim truyền hình và điện ảnh đó vẫn khá là khác nhau đó.”
*Yết hí: là một thuật ngữ mạng ý chỉ việc diễn viên đóng nhiều bộ phim cùng một lúc. Khi đoàn này vừa nghỉ thì lập tức nhảy sang đoàn khác để tiếp tục quay.
Khương Sơ Nghi hỏi: “À đúng rồi, tại sao cậu không đi? Quản lý của cậu không có hứng thú à?”
“Tớ lại sắp phải vào đoàn rồi.” Tân Hà vỗ đầu cô một cái: “Cậu bị ngốc à, tự bản thân giới thiệu cho tớ mà cũng quên sao? Bộ phim trước đó của Lý Quần Ngũ đó.”
“À, à, đúng rồi.”
Nhìn thấy vẻ mặt của Khương Sơ Nghi, Tân Hà mỉm cười: “Cậu sao thế? Vẫn còn muốn tớ ở bên cạnh cậu à?”
Khương Sơ Nghi khẽ nhún vai một cái: “Tớ cảm giác khi có cậu ở bên cạnh, tớ sẽ có thể thả lỏng, thoải mái được một chút.”
Tân Hà giả vờ thấy sến súa hừ một tiếng: “Được rồi, sau này nếu tớ có thời gian, tớ sẽ xem xét đến việc đến làm khách mời, ghi hình một tập cùng với cậu.”
Khương Sơ Nghi gật đầu.
Tân Hà nghiêm túc chân thành nói: “Quay gameshow cũng không phải là việc đơn giản, chuyện lục đục đấu đá nhau nhiều lắm, cậu cẩn thận một chút, đừng để bị mắc mưu.”
“Thời gian mà tớ lăn lộn trong giới giải trí còn lâu hơn cậu đó nhé.” Khương Sơ Nghi cười cười.
Tân Hà liếc cô một cái, nói: “Được được được, cậu là tiền bối.”
Mặc dù chương trình thực tế này không phải lĩnh vực mà Khương Sơ Nghi am hiểu, nhưng giống như Cao Ninh đã nói, bất cứ thứ gì có dính dáng đến Tây Bạo đều là máy thu hoạch sự nổi tiếng. Chắc chắn Khai Quận đã phải tranh đấu vật lột với nhiều bên lắm mới có thể cướp được suất này cho cô, Khương Sơ Nghi nhất định phải giữ vững tinh thần để đi ứng phó.
Liên tục hơn một tháng, Khương Sơ Nghi học thuộc lời thoại xong thì lập tức lên mạng truy cập Baidu tìm hiểu về tất tần tật những truyện cười nhạt nhẽo không có gì buồn cười, cô còn nhờ Tiểu Chung giúp cô mua vài quyển sách về cách rèn luyện EQ, chỉ cần rảnh rỗi một chút là sẽ lấy ra đọc.
Thậm chí đến cả Trần Ức cũng cảm thấy vô cùng phiền phức vì cứ bị cô thỉnh thoảng lại gọi điện thoại đến để hỏi ý kiến: “Cô yên tâm, quay chương trình giải trí dễ hơn so với quay phim nhiều! Hơn nữa, chẳng phải cô rất thân thiết với mấy người Tông Dã sao? Cô căng thẳng làm gì, cứ thả lỏng bản thân là được rồi!”
Khương Sơ Nghi tiếp tục truy hỏi: “Vậy quay cái này thì có kịch bản không và tôi cần phải chú ý những gì?”
Trần Ức than thở một tiếng trời ơi: “Tôi có phải tổ đạo diễn đâu, làm sao mà tôi biết được. Có điều tôi đoán là sẽ cho mọi người tự do phát huy, đến lúc đó cô cứ làm theo những gì mà chương trình sắp xếp là được, dù sao thì cũng sẽ có PD theo sát cậu, đến lúc đó cô ấy sẽ nói cho cậu biết về quy trình.”
PD phụ trách đi theo để quay Khương Sơ Nghi trong [Trời sao lấp lánh] tên là Phong Giai, cô ấy đã đến thăm đoàn làm phim không biết bao nhiêu lần vào tháng năm. Hơn nữa, còn dành cho cô rất nhiều cuộc nói chuyện tâm tình và những buổi phỏng vấn sâu sắc.
Ngày mùng hai tháng sáu, với sự đồng hành của Phong Giai, Khương Sơ Nghi trở về phòng khách sạn thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuất phát đi Bắc Kinh quay trailer và video tuyên truyền.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi không quen được với anh VJ vác theo máy quay, suốt ngày đi theo phía sau, quay lại tất cả mọi lời nói và hành động của cô.
Phong Giai ở bên ngoài ống kính nhỏ giọng nhắc nhở: “Cô hãy cất kỹ đồ đạc cá nhân, sau đó cô có thể giới thiệu một chút đồ mà cô đã mang theo.”
Khương Sơ Nghi ngồi chồm hổm trên mặt đất, giơ từng thứ từng thứ một về phía anh VJ, kem chống nắng, nước hoa, còn có chiếc chăn nhỏ bình thường quen dùng, gấu bông hình con thỏ để ôm khi đi ngủ.
Phong Giai cười tít mắt, khen cô: “Cô Khương thật là xinh đẹp, ăn ảnh quá đi mất.”
*
Sau khi Phùng Diệu Đồng đến Bắc Kinh, đầu tiên cô ấy đi đến phòng để trang điểm và tạo hình, nhân tiện xem thử hậu trường của [Trời sao lấp lánh].
Chỉ riêng đội ngũ biên kịch và đạo diễn đã có đến xấp xỉ ba mươi người, còn chưa kể đến những điều phối viên kỹ thuật DIT*, tổng biên tập các kiểu.
*DIT là viết tắt của "Digital Imaging Technician" là người chịu trách nhiệm kiểm soát chất lượng hình ảnh.
Phân đoạn khách mời lần đầu tiên gặp nhau được quay tại một phòng khách thật với tỷ lệ 1:1 mà bọn họ đã xây dựng lên trong phim trường.
Xung quanh còn có hơn bốn mươi mấy ghế ngồi.
Khi Phùng Diệu Đồng nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng không khỏi cảm thán, IM không hổ danh là công ty quản lý đứng đầu trong nước, ném tiền cho trụ cột nhà mình cũng thật hào phóng.
Cô ấy vừa trang điểm, vừa cầm điện thoại di động trò chuyện với các chị em trong đoàn.
Các chị em trong đoàn biết được cô ấy sắp quay một chương trình thực tế cùng với Tây Bạo, sắp được tiếp xúc “thân mật” trong nhiều ngày, ai nấy cũng chọc ghẹo cô ấy rằng “tình yêu sắp đến rồi.”
Dù sao BloodXGentle cũng là một nhóm nổi tiếng là “lạnh lùng khó gần” trong giới, vừa mới ra mắt đã trở nên nổi tiếng, tự đi theo con đường của riêng mình, rất ít khi hợp tác với các nghệ sĩ khác. Bây giờ cũng sắp đến kỳ hạn năm năm, IM không thể không phát triển mở rộng thêm nghiệp vụ cho bọn họ.
Cũng giống như hầu hết tất cả mọi người, Phùng Diệu Đồng cũng rất quan tâm đến những người trẻ tuổi nổi tiếng hàng đầu này, nhưng cô ấy lại không biết làm thế nào để có cơ hội gặp được bọn họ.
Trong lúc cô ấy đang chọn gói biểu tượng cảm xúc để đối phó với mấy chị em thì đột nhiên nghe thấy tiếng động từ xung quanh truyền đến.
Cô ấy liếc mắt nhìn xung quanh thì nhìn thấy có bốn người đang đứng ở cách đó không xa, xung quanh là một vài nhân viên. Trái tim của Phùng Diệu Đồng lỡ một nhịp.
Thợ trang điểm nhỏ giọng gọi cô ấy: “Cô Phùng, đã trang điểm xòn rồi, cô nhìn xem có còn chỗ nào muốn sửa không?”
“Hả?”
Phùng Diệu Đồng bỗng hoàn hồn lại, nghiêng người về phía trước, tỉ mỉ soi gương kiểm tra lớp trang điểm của mình. Cô ấy chỉ chỉ vào môi rồi nói: “Chỗ này hình như hơi khô, bôi thêm một lớp son dưỡng nữa đi.”
Khách mời chưa tập trung đông đủ nên vẫn chưa chính thức bắt đầu quay, PD nói với cô ấy rằng có thể qua đó làm quen với một số khách mời trước, cứ trò chuyện với nhau một chút.
Phùng Diệu Đồng đồng ý.
Hình tượng mà công ty đã xây dựng cho Phùng Diệu Đồng chính là một cô gái trẻ trung, hoạt bát, lạc quan, tràn đầy sức sống như ánh mặt trời, thế nên kiểu tóc của cô hôm nay không quá cầu kì, chỉ buộc kiểu đuôi ngựa cao thoải mái gọn gàng.
Nhưng có điều khi cô ấy đi về phía địa điểm ghi hình, khi cách những người kia càng lúc càng gần, Phùng Diệu Đồng đột nhiên cảm thấy hơi hối hận, đáng lẽ mình nên tạo hình theo kiểu thùy mị, thục nữ hơn một chút.
Trong lòng nghĩ như vậy nhưng Phùng Diệu Đồng vẫn mở một nụ cười ngọt ngào đúng mực.
Mấy người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha cũng ngừng trò chuyện với nhau, nghiêng đầu nhìn cô ấy, Phùng Diệu Đồng vô cùng căng thẳng nhưng vẫn thoải mái chào hỏi.
Bọn họ cũng khá hòa nhã, lên tiếng chào hỏi cô, chỉ có điều vẻ mặt của họ dường như không có thay đổi gì nhiều.
Trong lòng cô chợt dâng lên cảm giác thất vọng, hơi thận trọng, dè dặt đi đến chiếc sô pha trống ở phía bên phải rồi ngồi xuống.
May mà Tư Gia Ngọc cũng không quen biết mấy người Tây Bạo kia cho lắm, không nói chen vào được, đành phải tự mình ngồi ở bên cạnh nghịch điện thoại di động.
Thế là Phùng Diệu Đồng cũng bắt chước anh ấy chơi điện thoại, lén lút quan sát bọn họ.
Người đang cười chắc là Vương Than, anh ta đeo khuyên tai, khuôn mặt vô cùng thanh tú, còn có sức hấp dẫn hơn cả con gái. Người đang bên cạnh anh ta là Kí Khải, miệng đang không ngừng nói cái gì đó, có nước da màu lúa mì, khuôn mặt rất đẹp trai, nhìn vào trông có vẻ rất hòa đồng, cởi mở.
Hai người ngồi ở phía ngoài cùng nói rất ít, chủ yếu đều là đang nghe hai người kia nói chứ không hề lên tiếng...
Người có tóc màu xám chính là Phục Thành, khí chất lạnh lùng, thỉnh thoảng khẽ nhếch miệng, vẻ mặt lúc nào cũng giống như đang mỉa mai người khác. Đẹp trai, thực sự rất đẹp trai, đẹp trai đến mức như kéo được nhị ngũ bát vạn vậy, khí chất vô cùng ngầu.
Phùng Diệu Đồng đưa mắt về phía Tông Dã.
Trong số những chàng trai cool ngầu này, Tông Dã vô cùng thanh lịch tao nhã. Giữa mùa hè, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, vừa vặn với cơ thể, cổ tay áo được xắn lên gọn gàng, eo thon chân dài, trông rất lạnh lùng và điềm tĩnh.
Phùng Diệu Đồng gõ chữ trên màn hình điện thoại di động: [Bây giờ, tôi chỉ cách họ có mấy mét thôi, chỉ có thể nói rằng họ đều là những anh chàng siêu siêu đẹp trai. Tôi cảm thấy mình như đang ở trên thiên đường vậy...]
Cả nhóm vô cùng sôi nổi.
Phùng Diệu Đồng nhìn trái nhìn phải, xác định máy móc xung quanh vẫn chưa hoạt động, lập tức giơ điện thoại lên, bật camera rồi giả vờ chụp ảnh tự sướng.
Sau khi đã chụp vội vàng được hai tấm, dường như Tông Dã đã nhận ra điện thoại đang nhắm vào mình, trong lúc đang nói chuyện với Kí Khải, anh chợt liếc mắt nhìn về phía cô ấy.
Anh khẽ nheo mắt, khóe miệng vẫn còn đọng lại một nụ cười nhàn nhạt lúc đang nói chuyện.
Tay của Phùng Diệu Đồng chợt run lên, ngay tức khắc cảm thấy vô cùng xấu hổ, ngại ngùng, cô ấy lập tức cúi đầu xuống rồi gửi vô số dấu chấm than vào trong nhóm: [Tôi quê chết đi được!! Tôi chụp trộm Tông Dã bị anh ấy phát hiện rồi!! Cứu tôi với!!! Tôi thậm chí còn mắt đối mắt với anh ấy tận hai giây!!! Hình như anh ấy đang cười tôi!!!! A a a a!!!!]
[Đây là kiểu tình tiết gì trong tiểu thuyết vậy? Đồng Đồng, tình yêu của cô đang đến đó.]
[Anh ấy cười với cô, có phải anh ấy thích cô không! Chắc chắn rồi!]
[Ở trước mặt trai đẹp thì không gọi là mất mặt, mà đây gọi là thu hút sự chú ý của bọn họ! Tiến lên nào người đẹp ngốc nghếch!!!!]
Phùng Diệu Đồng thì không ảo tưởng như vậy, nhưng những lời mà các chị em nói trong nhóm cũng đã làm cho cô ấy yên lòng phần nào.
Thời gian chậm rãi trôi qua, những vị khách mời còn lại cũng đã lần lượt đến trường quay.
Trong lúc Phùng Diệu Đồng đang chán nản và hối hận thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng mang theo cả sự áy náy truyền đến.
“Thật sự xin lỗi, tôi đến muộn rồi.”
Cô ấy bất giác nghiêng đầu sang nhìn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...