Khi những vì sao run rẩy

Lúc câu cuối cùng kết thúc, bài hát cũng đã đi đến điểm dừng.
 
Khương Sơ Nghi ngẩn ngơ trong thoáng chốc, nghe câu “Chúc cô, ngày mồng một” thành “Chúc cô, Sơ Nghi”*.
 
*Trong tiếng Trung, chữ 初一 – Ngày mồng Một có phát âm là “chū yī”, gần giống với phát âm của chữ 初宜 – Chu Yí trong tên Khương Sơ Nghi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trái tim cô nảy lên một nhịp, vẻ mặt rất kỳ lạ, cô không tự chủ được mà hỏi: “Câu nói cuối cùng này là…?”
 
Vẻ mặt Tông Dã rất bình thản: “Năm ngoái thu âm trong lễ hội mùa xuân, là lời chúc phúc cho ngày đầu tiên của năm mới ấy mà.”
 
Khương Sơ Nghi ồ một tiếng rồi tháo tai nghe ra trả lại cho anh.
 
Cô chăm chú nhìn vào tia nắng trên mặt đất, ngón tay mân mê những sợi len trên tấm thảm trải sàn lông dê.
 
Đầu óc cô ngổn ngang những suy nghĩ. Trước đây trong thông báo ké fame bịa đặt kia hình như cũng có nhắc đến việc Tông Dã có một thói quen đặc biệt là gửi lời chúc phúc vào ngày mồng một đầu tiên của năm mới.
 
Cô không khỏi có đôi chút lo lắng mà ngẫm lại chính mình, tại sao cô lại bắt đầu tin tưởng rồi.
 
 Anh cảm nhận được: “Có chuyện gì sao?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Sơ Nghi vốn muốn lắc đầu nhưng lại ý thức đến việc biểu cảm vừa nãy của mình chắc chắn là vô cùng mất tự nhiên. Thế nên cô cũng không giấu diếm hay giả vờ bình thản gì nữa mà nói thẳng với anh: “Tại vì, anh cũng biết đấy, tên tôi là Sơ Nghi mà, có đôi lúc người ta nói là mồng một thì tôi lại cứ nghe nhầm.”
 
Dường như Tông Dã đã dự đoán trước đến việc này rồi. Anh hỏi cô: “Vừa nãy cô nghe nhầm rồi phải không?”
 
Khương Sơ Nghi “ừm” một tiếng.
 
Tông Dã tháo chiếc tai nghe còn lại ra rồi nói: “Vậy thì cứ coi như là tôi chúc cô vui vẻ đi.”
 
Khương Sơ Nghi hơi sững người. Ánh mắt cô chạm vào đôi mắt biết cười xinh đẹp kia của anh.
 
“…”
 
Lời nói này của anh làm cho tâm trạng vừa mới bình tĩnh lại của Khương Sơ Nghi lại một lần nữa bị xáo trộn.
 
Người này làm sao mà lại hay trêu chọc người ta thế chứ…
 
Nếu như Tông Dã yêu đương thì chắc chắn sẽ là cái kiểu badboy siêu cấp khiến các cô gái mê mẩn đến nỗi thần hồn điên đảo.
 
Khương Sơ Nghi không lên tiếng.
 

Cô nở nụ cười gượng gạo: “Bài hát này nghe hay thật đấy. Anh định khi nào sẽ phát hành?”
 
Thực ra, khi nghe đến nửa sau của lời bài hát, lại kết hợp với một số chuyện có liên quan đến Tông Dã mà cô biết, Khương Sơ Nghi đã có thể đại khái đoán được gì đó rồi.
 
Bất kể là lời hay là nhạc, bài hát này này đều thể hiện rõ ràng là nỗi bi thương, hoàn toàn là không giống với phong cách sôi động, mạnh mẽ trước đây của Tây Bạo.
 
Phải nói là, có thể hơi giống với kiểu “Ký ức sao Thuỷ”, là một ca khúc yêu thầm, yêu mà không được đáp lại.
 
Thế nhưng Khương Sơ Nghi cũng không muốn hỏi han gì nhiều. Thứ nhất là vì cô không muốn đụng chạm vào vết sẹo của anh. Thứ hai là vì với tâm trạng lúc này của mình, có thể là cô sẽ không muốn nghe anh nói đến chuyện có liên quan đến người phụ nữ khác.
 
“Không bắt buộc là phải phát hành. Nếu như có phát hành.”
 
Tông Dã nghĩ ngợi một lát rồi đưa ra câu trả lời cho cô: “Thì có lẽ là sang năm.”
 
Sang năm… Chính là năm mà hợp đồng của Tây Bạo hết hạn.
 
Thời điểm này rất tế nhị, hợp đồng với IM hết hạn, tuổi của một số thành viên trong nhóm cũng đã đến thời điểm thay đổi hình tượng. Các thành viên của Tây Bạo tách ra khỏi nhóm, đồng thời, điều này cũng có nghĩa là Tông Dã sẽ sớm có một phần quyền tự chủ rất lớn.
 
“Nếu như được phát hành thì chắc chắn là đĩa đơn của anh vẫn sẽ bán chạy như thường.”
 
Khương Sơ Nghi nghiêm túc nhìn anh và gửi lời chúc phúc chân thành: “Bài hát này nhất định sẽ được rất nhiều người nghe thấy.”
 
Được… Người mà anh hy vọng nghe thấy.
 
Với sự nổi tiếng hiện tại của Tây Bạo thì việc phát hành bài hát nào là bài hát ấy trở nên nổi tiếng hoàn toàn không có vấn đề. Đến lúc đó, trên tất cả các nền tảng trực tuyến lớn cũng như các đường to ngõ hẻm cũng đều sẽ phát nó, ngay cả những người không chú ý cũng có khả năng cao là sẽ nghe thấy.
 
Cô gái kia chắc chắn cũng không phải là ngoại lệ.
 
Tông Dã im lặng.
 
Hai người không trò chuyện gì trong một lúc, sau đó anh đột nhiên hỏi cô: “Cô có đọc tin nhắn riêng không?”
 
“Tin nhắn riêng?”
 
Khương Sơ Nghi tưởng là anh đang quan tâm đến chuyện khoảng thời gian này cô bị mắng nên nói: “Mấy năm trước thì thỉnh thoảng đọc, bây giờ thì rất ít khi đọc.”
 
“Mấy năm trước á?”
 
Khương Sơ Nghi trầm ngâm suy nghĩ: “Thực ra từ sau khi lên đại học là tôi đã không đọc được nữa rồi. Thời gian đó cũng rất ít khi nhận phim, rất ít khi tham gia các sự kiện mà.”
 
Tông Dã gật đầu, như thể chỉ thuận miệng thì hỏi một câu. Nghe thấy cô nói như vậy, anh cũng không tiếp tục nói chủ đề này nữa.
 

*
 
Bọn họ sẽ cùng nhau bay đến Bắc Kinh vào buổi tối.
 
Thời gian không còn nhiều, đã bốn giờ chiều rồi. Khương Sơ Nghi còn phải thu dọn hành lý nên cô đến chào Tân Hà rồi một mình bắt taxi về nhà.
 
Trước khi ra sân bay, Tiểu Chung dùng điện thoại kiểm tra thời tiết ở Bắc Kinh. Ở bên đó tuyết đã rơi nhiều ngày, nhiệt độ đã xuống đến âm độ.
 
Để tránh việc xuất hiện với dáng vẻ xộc xệch không nên có như lần trước, Khương Sơ Nghi tự mình chọn lấy chiếc áo khoác lông vũ màu trắng theo phong cách bình thường, đơn giản phối cùng quần jean.
 
“Chị, chị mặc cái này đấy à?” Trên mặt Tiểu Chung hiện đầy vẻ khổ sở.
 
“Mặc cái này đi, ấm lắm.”
 
Khương Sơ Nghi tự cảm thấy rất tốt.
 
Dù sao thì cũng sẽ chẳng có mấy người chú ý tới áo quần của cô đâu mà. Bản thân cô cũng không có gánh nặng thần tượng. Và điều quan trọng nhất chính là sẽ không còn “tình cờ đụng chạm” nữa, sẽ không náo loạn ra bất cứ scandal nào và cũng sẽ không gây ra rắc rối cho người khác.
 
“Được rồi.”
 
Cuối cùng vẫn là Tiểu Chung phải thỏa hiệp.
 
Khoảng mười giờ tối, Khương Sơ Nghi xuống máy bay, đã đến Bắc Kinh.
 
Cô đi theo một nhân viên đến đón ở sân bay, sau đó ngồi lên xe bảo mẫu mà đoàn làm phim sắp xếp.
 
Trên mặt người kia lộ ra vẻ áy náy, người đàn ông đó nhỏ giọng giải thích với cô rằng do thời tiết nên máy bay của người khác đến muộn hơn nửa tiếng so với dự kiến nên bọn họ phải đợi thêm lúc nữa.
 
Khương Sơ Nghi khẽ mỉm cười thể hiện là không có vấn đề gì.
 
Chiếc xe bảo mẫu đậu ven đường ở lối ra của sân bay, trận tuyết đêm nay rơi rất lớn. Đây là cảnh tượng mà ở Thượng Hải sẽ không bao giờ xuất hiện.
 
Khương Sơ Nghi chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, cô vô thức nhìn đến mức mê mẩn.
 
Tận đến khi một tràng tiếng động ồn ào vang lên, cửa xe lại được mở ra lần nữa. Khương Sơ Nghi từ trong sự ngây ngẩn hoàn hồn lại rồi quay đầu nhìn sang.
 
Kí Khải miễn cưỡng chen chúc đến bên cửa xe, phía trước mặt còn có một đám đông người hâm mộ nhiệt tình.
 
Kí Khải giơ tay vẫy chào: “Mọi người mau về nhà đi, đã muộn thế này rồi. Chú ý an toàn, chú ý an toàn nhé.”

 
Khương Sơ Nghi ngồi ở hàng ghế đầu tiên nên có thể nhìn thấy tình hình bên ngoài rất rõ ràng.
 
Hai người Tông Dã và Phục Thành vẫn bị vây kín đến mức không nhúc nhích được, một tay nhận quà, một tay ký tên.
 
Những người hâm mộ thì vừa dặn dò, nhắn nhủ lại vừa không nhịn được mà la hét bày tỏ sự mến mộ.
 
Tông Dã cụp mắt xuống và ký tặng cho những người vây quanh bên anh. Dường như đối với tất cả mọi người, anh đều vĩnh viễn duy trì sự lễ độ và dịu dàng giống hệt như trong lúc xã giao.
 
Khương Sơ Nghi dời mắt nhìn sang chỗ khác.
 
Đột nhiên cô nghĩ đến lần đầu tiên gặp gỡ, cô không cẩn thận đụng phải lúc Tông Dã đang được người ta tỏ tình.
 
Tuy rằng cô chỉ liếc nhìn mấy cái từ xa nhưng đại khái cũng có thể đoán được diễn biến tiếp theo.
 
Nghe người ta bày tỏ sự yêu mến xong, nhất định là Tông Dã đã dùng trạng thái lịch sự như một thói quen rồi dịu dàng từ chối.
 
Sau vài phút chậm trễ, các nhân viên đi theo bắt đầu sơ tán đám đông. Kí Khải lên xe đầu tiên, vừa bước vào đã nhìn thấy Khương Sơ Nghi.
 
Khuôn mặt cô hồng hào, mặc trên người chiếc áo khoác lông màu trắng phồng to, trong lòng thì đang ôm một chiếc ly giữ nhiệt. Cô đeo đôi găng tay cùng màu, trên cổ còn quấn một chiếc khăn quàng lông, phần cằm bị che lấp mất hơn một nửa, trông cô giống như một chú gấu trắng nhỏ ấm áp.
 
Cả người Khương Sơ Nghi được trang bị áo ấm, cô mặc còn nhiều hơn so với người bà đang ở vùng Đông Bắc xa xôi của anh ta, dáng vẻ vô cùng bình tĩnh.
 
Kí Khải tháo khẩu trang ra, cười toe toét rồi mang theo một luồng hơi lạnh ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh cô: “Cô Khương, cô sợ lạnh đến thế cơ à?”
 
Khương Sơ Nghi nhìn lại, quan sát trang phục của anh ta.
 
Áo khoác ngoài là một chiếc áo da màu đen, bên trong hình như là một chiếc áo phông, bên trên treo những phụ kiện bằng bạc theo phong cách Punk*, dưới chân thì mang một đôi bốt Martin không hề ấm áp chút nào.
 
*Phong cách Punk là phong cách táo bạo và nổi loạn. Trang phục thuộc phong cách Punk thể hiện sự ngổ ngáo, sốc và nổi loạn với các đặc điểm rách, sờn, bụi bặm nhưng cực ngầu và đi kèm với các phụ kiện hầm hố như dây xích, khóa móc, lưỡi dao cạo…
 
Khương Sơ Nghi nhẹ nhàng khuyên bảo: “Hôm nay trời lạnh biết bao, anh xem, tay và mặt anh đều bị lạnh đến trắng bệch ra rồi. Thế mà còn không mặc nhiều thêm một chút.”
 
Kí Khải nói bằng giọng điệu cà lơ phơ phất: “Mặc nhiều một chút thì làm sao mà khoe ra nét đẹp trai được chứ.”
 
“Anh đừng có nói đùa, mẹ tôi chính là bác sĩ đấy.” Vẻ mặt Khương Sơ Nghi nghiêm lại. Cô nói: “Lúc còn trẻ mà không chú ý đến việc chăm sóc thân thể thì đến khi về già sẽ mắc rất nhiều bệnh tật. Như anh thế này, nói không chừng đến ba mươi tuổi là đã bị lạnh chân rồi đấy.”
 
Kí Khải im lặng.
 
Anh ta bị giọng điệu nghiêm túc của Khương Sơ Nghi chọc cười: “Cô Khương, tại sao trước đây tôi lại không phát hiện ra là cô hài hước như thế nhỉ.”
 
Khương Sơ Nghi đang định nói thì lại trông thấy một người khác ngồi vào trong xe nên cô lại dừng nói.
 
Là Tông Dã.
 
Thấy Kí Khải ngồi bên cạnh Khương Sơ Nghi, bước chân anh hơi khựng lại. Kí Khải lên tiếng chào hỏi Tông Dã, trên mặt vẫn treo nụ cười rạng rỡ.
 
Tông Dã chỉ khẽ gật đầu chứ cũng không có phản ứng gì nhiều với anh ta. Anh đi thẳng đến vị trí phía sau bọn họ rồi ngồi xuống.

 
Kí Khải cũng không để ý mà tiếp tục quay đầu lại nói chuyện với Khương Sơ Nghi: “Này, cô Khương, cô tiếp tục nói cho tôi biết xem, ngoài việc về già bị lạnh chân ra thì còn có bệnh tật nào khác nữa không?”
 
Khương Sơ Nghi trả lời qua loa cho có: “Tôi không nói nữa, anh tự lên mạng mà tra đi.”
 
Cô quay đầu sang nhìn cảnh tuyết bên ngoài cửa sổ xe.
 
Chẳng mấy chốc, Vương Than và Phục Thành cũng lần lượt lên xe.
 
Tân Hà là người đến sau cùng. Sau khi mọi người đến đủ, tài xế còn xác nhận mấy lần.
 
Đợi đến khi xe lên đường, Kí Khải bản tính không thể ngồi yên. Anh ta nghịch điện thoại một lúc rồi lại bắt chuyện với Khương Sơ Nghi: “Cô Khương, tôi muốn hỏi cô một chuyện.”
 
“Chuyện gì?”
 
“Tại sao cô lại là fan của Tông Dã vậy? Nhóm chúng tôi có rất nhiều đàn ông xuất chúng như thế này mà cô lại không thích người nào sao khác?”
 
Khương Sơ Nghi: “...”
 
Giọng điệu của Kí Khải vừa tiếc nuối lại vừa mang theo chút khó hiểu: “So với cậu ấy thì tôi kém hơn chỗ nào chứ? Tại sao cô lại không phải là fan của tôi vậy?”
 
Vừa nói dứt lời thì Kí Khải cảm thấy lưng ghế của mình bị người ta đạp một phát.
 
Anh ta quay đầu lại và hỏi: “Có chuyện gì thế?”
 
Tông Dã khoanh tay, mở mắt ra rồi nói với anh ta: “Cậu có thể yên lặng một chút được không, tôi muốn ngủ.”
 
Kí Khải không hiểu: “Cậu ngủ thì cứ ngủ đi, tôi nói mấy câu còn có thể quấy rầy cậu đến chết được chắc.”
 
Phục Thành ngồi bên cạnh Tông Dã hiển nhiên là cũng đã hết kiên nhẫn nên dùng giọng điệu lạnh lùng y như thế mà nói: “Bình thường cũng đâu có thấy cậu nói nhảm nhiều như vậy.”
 
Kí Khải chửi bậy một tiếng, chuẩn bị đi tìm Vương Than và Tân Hà nói lý lẽ.
 
Kết quả lại phát hiện ra là hai người bọn họ đang ngồi chơi game với nhau, hoàn toàn không để ý gì đến mình.
 
Kí Khải ngồi thẳng người dậy rồi thở dài thườn thượt: “Thói đời nóng lạnh thất thường, trên thế giới này không có người nào tình nguyện đối xử tử tế với tôi.”
 
Khương Sơ Nghi bị chọc cười.
 
Bởi vì Kí Khải đang bị mắng, cô cũng sợ làm phiền người phía sau nên cố ý hạ thấp giọng xuống rồi khuyên nhủ anh ta: “Anh bớt nói vài câu đi.”
 
Kí Khải nheo mắt nhìn cô, trên mặt anh ta ngập tràn vẻ không phục.
 
Khương Sơ Nghi dựa vào trong góc, ngơ ngẩn một lúc thì lại nghe thấy giọng nói của Kí Khải: “Bắc Kinh thật là không bình thường, sao mà cảm giác còn lạnh hơn so với Cáp Nhĩ Tân nữa vậy?”
 
Khương Sơ Nghi vô thức gật đầu.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui