Khi những vì sao run rẩy

Trần Ức: [Hình ảnh], [Hình ảnh], [Hình ảnh]
 
Trần Ức: [Tớ quả thật là có mạng lớn mà, tớ vừa mới lên Weibo tìm trong phần tin nhắn riêng thì lại nhìn thấy đống tin nhắn này, mọi người đều hỏi tớ là cậu và Tông Dã có phải là thật hay không, khi nào lên giường??? Lúc hôn có thể phát sóng trực tiếp cho các cô ấy xem hay không???]
 
Sau khi mở mấy tấm hình này ra xem hết một lượt, Khương Sơ Nghi suýt chút nữa đập cả điện thoại lên mặt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trần Ức: [Tớ thật sự tăng huyết áp rồi đây, fan CP của cậu và Tông Dã điên đến như vậy luôn cơ à? Thế mà nhảy nhót đến trước mặt tớ luôn rồi, đúng là fan nào có dính líu tới Tông Dã thì ít nhiều đều sẽ mang theo chút điên trong người.]
 
Khương Sơ Nghi: [...]
 
Trần Ức: [Điều thái quá nhất chính là tớ chỉ dùng cái nick clone kia để đọc cái hot topic thảo luận về Nghi Kiến Tông Tình mà thôi, tớ vừa xem được một tiếng mà đã bị say đến mức này rồi! Quá crazy, thế giới này còn cứu được không?]
 
Khương Sơ Nghi: [?]
 
Trần Ức: [Cho nên rốt cuộc cậu và Tông Dã có phải là thật hay không thế? Bây giờ tớ đang rất muốn biết đó, rốt cuộc hai người các cậu có phải là thật hay không!]
 
Khương Sơ Nghi: [Đương nhiên không phải rồi, tớ đã bảo là công ty quản lý của tớ đang fan service bằng couple mà, có phải cậu cũng điên rồi không…]
 
Trần Ức: [Nhưng mà fan CP nói hai người các cậu không giống như đang giả vờ yêu đâu! Hơn nữa cái mũ gấu nhỏ của Tông Dã ấy, sao tớ nhớ rõ cậu cũng có một cái nhỉ?]
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Sơ Nghi gửi cho cô ấy một cái biểu cảm đổ mồ hôi.
 
Trần Ức: [Vãi? Đó là của cậu à? Vậy mà đám fan CP kia không chèo sai thuyền!]
 
Khương Sơ Nghi: [Mọi chuyện không phải như cậu nghĩ đâu.]
 
Trần Ức điên cuồng gửi dấu chấm hỏi đến mức chỉ riêng dấu chấm hỏi đã chiếm hơn một nửa màn hình điện thoại di động.
 
Khương Sơ Nghi dừng tay không đánh chữ nữa, cô cảm giác mình càng tô càng đen, nghĩ phải giải thích với bạn tốt thế nào đây. Cô cũng không thể trực tiếp nói cho Trần Ức rằng Tông Dã đã thích một cô gái rất nhiều năm rồi.
 
Vì đó là chuyện riêng tư cá nhân của anh nên cô nói ra ngoài cũng không tốt lắm.
 
Khương Sơ Nghi phát sầu: [Cậu thật sự đừng làm loạn nữa, tớ và Tông Dã chỉ là bạn bè thôi, tớ còn có thể lừa gạt cậu sao?]
 
Phía đối diện yên lặng nửa phút rồi mới gửi một tin nhắn tới: [Sơ Nghi cực khổ rồi, tớ quyết định sẽ thu lại tất cả lời khuyên bảo tớ đã nói cậu lúc trước, quả thực tớ không ngờ tình yêu giữa hai người lại ngọt ngào như vậy.]
 
Trần Ức: [Tớ cược hai trăm, cậu và Tông Dã không phải bạn bè. Kiểu lên giường gì đó tớ không cần xem đâu nhưng mà lúc kiss nhớ phát sóng trực tiếp một chút.]
 
Trần Ức: [Cơ mà fan CP nói trông thầy Tông có vẻ rất khỏe đấy. Là kiểu đàn ông có thể làm cho Thượng Hải chịu trận động đất cấp mười luôn, cậu phải cẩn thận nha.]
 
Làm cho, Thượng Hải, chịu... Động đất, cấp mười ư?
 
Khương Sơ Nghi bị hoàng ngôn hoàng ngữ của dục nữ Trần Ức làm cho vừa tức giận vừa xấu hổ cho nên cô lập tức bỏ điện thoại sang một bên.
 
Cô lại cầm truyện tranh lên, lật liên tục mấy trang nhưng trong lòng vẫn không yên.

 
Cô dứt khoát úp cuốn truyện tranh lên mặt, bình tĩnh một lúc mới kéo một nửa xuống, chỉ lộ ra một đôi mắt để nhìn người đàn ông có thể "tạo ra động đất" trong truyền thuyết.
 
Tông Dã hồn nhiên không biết chuyện gì đang xảy ra, anh vẫn ngủ yên ổn như trước.
 
Đây là lần thứ hai cô "canh" người đàn ông này đi ngủ.
 
Một người một mèo đang dựa vào ghế sô pha, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi vào khiến hình ảnh này trông cực kì hài hòa, ấm áp.
 
Cảm thấy có ai đó đang nhìn mình chăm chú, đuôi của Luke hơi di chuyển, nó mở mắt ra rồi nhìn về phía ghế treo.
 
Ngay sau đó, con mèo béo lại hơi lắc mình, nó nâng mông lên, duỗi lưng một cái.
 
Khương Sơ Nghi tận mắt nhìn thấy móng vuốt có lông mềm mềm của nó nở ra như hoa sau đó nhảy lên đùi Tông Dã và bắt đầu ấn ấn, nhào nhào như nặn bánh cookie, trong họng còn phát ra âm thanh khò khò.
 
Cô lập tức bị tác động bởi động tác đáng yêu đến không chịu nổi của Luke, tạp niệm trong đầu đều vứt bỏ hết. Trong lòng cảm thấy ngứa ngáy đến khó nhịn, cô không nhịn được bèn vươn tay, nhỏ giọng dụ dỗ nó: "Lukeluke, meo meo, mèo béo, bé yêu, đến chỗ chị nào."
 
Khương Sơ Nghi đặt cuốn truyện tranh xuống, cẩn thận đi xuống khỏi ghế treo.
 
Luke bất động, trông vô cùng buồn chán nhìn cô.
 
Khương Sơ Nghi sợ dọa nó sợ nên chỉ ngồi xổm trên mặt đất, từ từ dịch từng bước lại gần con mèo.
 
Đúng lúc cô đang vắt hết óc nghĩ làm thế nào lừa gạt con mèo thì bỗng nhiên có một tiếng cười khẽ vang lên.
 
Khương Sơ Nghi ngẩng đầu.
 
Tông Dã mới tỉnh ngủ, giọng nói anh còn vẻ mơ hồ không rõ, vừa lười biếng vừa mang theo ý cười: "Sao cô Khương lại đặt cho nó nhiều biệt danh như vậy?"
 
"Tôi đánh thức anh dậy à?" Khương Sơ Nghi cảm thấy hơi ngượng ngùng.
 
"Hửm?" Giọng nói của anh mang theo chút khàn khàn vô cùng quyến rũ, Tông Dã hơi ngồi dậy một chút, thở dài một tiếng rất nhẹ: "Không phải, là tôi tự tỉnh."
 
Nghe vậy, Khương Sơ Nghi ồ một tiếng, nói chuyện với anh xong thì lại không nhịn được mà đi xem mèo tiếp.
 
Cô nghĩ ra một cách, hơi mong đợi hỏi anh: "Anh có thể giúp tôi giữ Luke không, tôi muốn chạm vào nó nhưng nó rất sợ người lạ, tôi vừa đến gần là nó đã chạy luôn rồi."
 
Tông Dã liếc mắt nhìn mèo béo đang cuộn mình nằm trong tay anh.
 
Anh duỗi cánh tay ra, một tay vòng sang, xách con mèo đến ngang ngực.
 
Luke cực kỳ ngoan ngoãn và cũng không phản kháng chút nào, thậm chí còn làm nũng kêu meo với anh một tiếng.
 
Thấy thế, trong lòng Khương Sơ Nghi hộc máu.
 
Ngay cả một con mèo mà cũng mê nhan sắc như vậy.
 

Cuối cùng Khương Sơ Nghi lớn mật tới gần, vươn tay hung hăng sờ lên đầu Luke vài cái.
 
"Cô rất thích mèo sao?"
 
“Hả?" Khương Sơ Nghi ngồi trên thảm, vừa giơ tay sờ mèo vừa nói: "Kiểu động vật có lông mềm mềm thế này tôi đều rất thích, như là hamster, thỏ con và mèo con này."
 
"Nhà tôi cũng có một con mèo."
 
Khương Sơ Nghi gãi gãi bụng Luke, có chút hứng thú: "Giống mèo nào thế?"
 
Tông Dã nhớ lại, trả lời cô: "Mèo Anh lông ngắn màu Blue Golden."
 
"Oa." Giọng điệu Khương Sơ Nghi tán thưởng: "Giống mèo này cũng rất đáng yêu."
 
Tông Dã nheo mắt lại, nở nụ cười: "Điện thoại di động của tôi có ảnh, cô có muốn xem không?"
 
"Được đó." Khương Sơ Nghi vui vẻ đồng ý.
 
Tống Dã rút dây sạc, mở khóa điện thoại sau đó mở album và tìm ảnh của con mèo.
 
Ngay giây sau, anh cầm điện thoại di động, hất mặt ý bảo cô tới gần xem.
 
Khương Sơ Nghi đợi một hồi.
 
Nhưng mà hình như anh không có ý định đưa điện thoại di động của mình cho cô.
 
Chẳng qua như vậy cũng rất bình thường, kiểu nghề nghiệp như bọn họ đều chú trọng sự riêng tư. Khương Sơ Nghi cực kỳ thấu hiểu.
 
Cô chủ động dịch sang một chút.
 
Có vẻ album ảnh này chỉ để riêng ảnh mèo mà thôi, có rất nhiều ảnh trong đó, cô xem xong một tấm, Tông Dã kiên nhẫn lướt sang tấm tiếp theo cho cô.
 
Có điều tư thế cầm di động của Tông Dã không hề hướng về phía cô hoặc có thể nói là anh không để ý, thậm chí cách anh cầm còn để hơi xa cho nên Khương Sơ Nghi muốn thấy rõ thì cần phải ghé sát lại gần hơn.
 
Khuỷu tay cô đặt cạnh sô pha, nửa người trên vô tình áp sát vào người Tông Dã, bả vai hơi thả lỏng một chút là gần như đụng vào chân anh.
 
Thoạt nhìn tư thế hai người rất thân mật.
 
Tốc độ chuyển ảnh của anh rất chậm, Khương Sơ Nghi nhìn một lúc lâu, tay chống trên ghế làm vai cô cảm thấy hơi mỏi, cô không ngừng thay đổi tư thế nên không thể tránh khỏi việc đụng phải Tông Dã.
 
Cũng may con mèo của Tông Dã quả thật rất đáng yêu, mỗi một tấm Khương Sơ Nghi đều nhìn rất say sưa, trong miệng còn không ngừng khen.
 
"Đúng rồi, con mèo anh nuôi tên gì thế?" Khương Sơ Nghi cười nhẹ nhàng quay đầu hỏi.
 

Sau đó cô lập tức cứng đờ người.
 
Bởi vì xem ảnh mèo quá chăm chú nên cô không để ý Tông Dã đã khom lưng cùng xem điện thoại với cô từ khi nào.
 
Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến nỗi cô vừa quay đầu đã chạm phải mặt anh.
 
Sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mềm mại.
 
Hai người còn có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau, Tông Dã không tránh không né mà rất tự nhiên nghênh đón ánh mắt của Khương Sơ Nghi, lẳng lặng nhìn cô.
 
Vài giây sau, thần trí đột ngột trở về vị trí, Khương Sơ Nghi cũng hơi dịch người về phía sau một chút.
 
"Cô vừa nói cái gì cơ?" Tông Dã chậm rì rì hỏi lại cô.
 
Ở nơi anh không nhìn thấy, Khương Sơ Nghi yên lặng nuốt nước miếng. Khuôn mặt cô bắt đầu nóng lên, lời nói không tự nhiên: "Tôi hỏi con mèo của anh tên là gì."
 
"Một trăm triệu."
 
"Một trăm triệu...?" Khương Sơ Nghi đọc lại một lần, trái với lương tâm khen một câu: "Tên không tệ, rất đặc biệt."
 
"Đặc biệt sao." Tông Dã thuận miệng tiếp lời rồi giống như vô tình phát hiện ra cái gì đó, nói: "Sao cô lại đỏ mặt."
 
Cô sững người: "Có sao..."
 
Tông Dã nhìn cô, khóe môi hơi nhếch lên, trong lời nói mang theo ý cười: "Không, là tôi nhìn nhầm thôi."
 
Khương Sơ Nghi: "..."
 
Bị anh trêu chọc như vậy, trong lòng Khương Sơ Nghi rối bời, tay chân cũng không biết đặt ở đâu, không còn lòng dạ nào xem mèo nữa.
 
Cô hơi phân tâm nhớ ra chỉ có khi hai người bọn họ ở riêng với nhau thì Tông Dã mới trở nên không đứng đắn thế này.
 
Thật vất vả mới chịu đựng được đến khi xem hết ảnh chụp, Khương Sơ Nghi không yên lòng đang chuẩn bị đứng dậy thì không biết ngón tay Tông Dã chạm vào cái gì, một phần mềm âm nhạc đang phát nhạc ở chế độ nền.
 
Sau khi xem xét kỹ cô mới phát hiện ra: "Điện thoại di động của anh đang phát nhạc hả?"
 
"Ừm, tôi nghe lúc ngủ."
 
Khương Sơ Nghi ngẩng đầu mới phát hiện bên tai phải của anh có một cái tai nghe màu trắng.
 
Anh ngồi thẳng: "Cô có muốn nghe không?"
 
Khương Sơ Nghi xoa xoa bả vai đau nhức, tâm trí không yên: "Nghe cái gì?"
"Bài hát tôi viết, vẫn chưa phát hành đâu." Tông Dã dừng một chút, nói với cô: "Được ghi âm từ Tết Nguyên Đán năm ngoái."
 
Suy nghĩ vài giây, Khương Sơ Nghi hỏi: "Tôi có thể nghe không?"
 
"Có thể."
 
"Được."
 
Tông Dã nghiêng người, cầm lấy một cái tai nghe khác từ trên bàn trà đưa cho cô. 
 
Khương Sơ Nghi nhận lấy, nhét vào lỗ tai.

 
Nghe nhạc đơn giản hơn xem mèo nhiều, cô dựa hẳn vào ghế sofa.
 
Tông Dã mở phần mềm âm nhạc kia, kéo thanh phát trở lại ban đầu.
 
Khương Sơ Nghi chờ đợi.
 
Mở đầu chính là một đoạn rap của Phục Thành, anh ta rap rất nhanh, Khương Sơ Nghi nghe không rõ.
 
Chờ phần rap có tiết tấu nhanh phía trước hết thì bắt đầu chuyển sang đoạn điệp khúc, lúc này giai điệu lập tức trở nên chậm hơn.
 
Sau đó là một hồi bass độc tấu.
 
Và rồi giọng hát trầm thấp đặc biệt của Tông Dã cũng xuất hiện bên tai…
 
Tôi cũng từng ôm các vì sao,
 
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đến nỗi không ai biết.
 
Đó là một cơn sóng thần ẩn núp trong trái tim tôi,
 
Thứ bị em theo dõi cũng chỉ là phần nổi của tảng băng trôi.
 

 

 
Đáng tiếc bên ngoài quá ồn ào, còn tôi vẫn luôn đi dạo khắp nơi.
 
Đáng tiếc em luôn ở gần trong gang tấc nhưng cuối cùng tôi đã bỏ lỡ em vào một ngày mưa rơi.
 

 

 
Đây hình như là một bản thu âm tạm thời, bài hát dần dần đi vào hồi kết, nhạc đệm vẫn còn một đoạn rất dài, trong đó là tiếng Kí Khải và Vương Than trò chuyện nói cười.
 
Vương Than hỏi: "Hôm nay là ngày mấy."
 
Kí Khải thờ ơ trả lời anh ta: "Ngày mùng một."
 
Tống Dã cũng nói: "Mùng một là ngày tốt lành."
 
"Vậy thì sao."
 
Khương Sơ Nghi nghe cực kỳ nhập tâm, cô không phát hiện ngón tay Tông Dã cầm điện thoại hơi nhúc nhích một chút.
 
Anh nhấn phím âm lượng cho tăng lên.
 
Vì vậy, trong lời cuối cùng của bài hát không hề có giai điệu mà chỉ có giọng nói của Tông Dã vang lên rất rõ ràng bên tai cô.
 
– Chúc em ngày mùng một năm mới thật hạnh phúc.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui