Khi những vì sao run rẩy

Vẫn nhớ cô? Đã lâu không gặp?
 
Không phải bọn họ mới gặp nhau mấy tiếng trước sao?
 
Lúc này, Khương Sơ Nghi bị mấy cái tư thế thân mật này làm cho hoảng sợ, chỉ coi như là Tông Dã uống say ăn nói vớ vẩn. Sau khi ổn định cơ thể, cô mượn chút lực, luống cuống rời khỏi người anh, quỳ xuống tấm thảm bên cạnh, miệng nói hùa theo: “Đã lâu không gặp, đã lâu không gặp, anh mau buông tay tôi ra đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô lại dùng sức vùng tay ra.
 
Có vẻ như men say đang ngấm dần, Tông Dã thả lòng tay, Khương Sơ Nghi nhận cơ hội này thoát ra.
 
Cô ngồi bệt xuống bên cạnh thở hổn hển, cảnh giác nhìn Tông Dã.
 
Chắc chắn rằng anh sẽ không “say khướt” nữa.
 
Tông Dã híp mắt lại, hai hàng lông mi dài mềm mại thanh mảnh. Đôi đồng tử đậm màu.
 
Cô nhìn anh, cảm giác có thứ gì đó chợt lóe lên trong đầu, chỉ chút xíu nữa thôi là cô bắt được nó.
 
Ánh mắt Tông Dã nhìn cô vẫn rất mê man, đôi môi mềm mại đỏ tươi trông rất muốn hôn. Bởi vì uống quá nhiều nên trông anh như đã tháo xuống lớp phòng bị bên ngoài, dáng vẻ như thể mặc người khác muốn làm gì thì làm.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thế nên mới nói, con trai ra ngoài phải chú ý an toàn.
 
May mà Khương Sơ Nghi cô cũng coi như là người tương đối chính trực, vẫn còn biết giới hạn đạo đức ở đâu nên khi đối mặt với sự hấp dẫn của nam sắc, cô vẫn miễn cưỡng kiềm chế được bản thân. Chứ nếu vứt Tông Dã với cái dáng vẻ mơ mơ màng màng trông rõ là mê người này ra ngoài mà tùy tiện gặp phái bất kỳ người phụ nữ nào thì có lẽ anh thực sự khó mà giữ được trinh tiết.
 
Khương Sơ Nghi vuốt vuốt tay.
 
Được rồi, không thèm so đo với bợm rượu.
 
Cô nhỏ giọng cằn nhằn: “Mau ngủ đi, anh ta như vậy tôi không vác nổi anh đâu.”
 
Khương Sơ Nghi bò từ dưới đất dậy, sợ mấy cái người đang say rượu này cứ vậy ngủ sẽ bị cảm lạnh nên cô đang nghĩ phải đi đâu để tìm đồ đắp lên cho anh với Kí Khải.
 
Đi vòng vòng một lúc lâu, cuối cùng cô tìm ra được hai cái chăn.
 
Đợi đến khi cô trở lại phòng khách, Khương Sơ Nghi kinh ngạc phát hiện Tông Dã lại đang cầm bình rượu uống lấy uống để.
 
Đây là đang ngại mình còn chưa đủ say hay gì?
 

Cô bước nhanh tới, cản anh lại.
 
Cô cầm bình rượu lên, phát hiện đã thấy đáy.
 
Thấy trong tay trống không, Tông Dã đơ mất một lúc với ngước mắt lên nhìn cô.
 
“Anh không được uống nữa, say lắm rồi.” Khương Sơ Nghi thở dài: “Ngày mai sẽ khó chịu lắm.”
 
Khương Sơ Nghi chuẩn bị lấy hết bình rượu trên bàn đi. Ai ngờ vừa mới quay người đã bị người ta giữ chặt lấy.
 
Khương Sơ Nghi: “…”
 
Cô thật sự có chút bất đắc dĩ, cam chịu số phận cúi đầu xuống, nhìn thẳng với mắt Tông Dã, hỏi “Sao thế?”
 
“Muốn đi?”
 
Không biết trong lúc Khương Sơ Nghi đi tìm chăn anh đã uống bao nhiêu nữa. Vừa nãy Tông Dã còn có thể trao đổi vài câu với cô nhưng giờ anh đã say đến mức nói không rõ chữ.
 
Khương Sơ Nghi xoay người lại nghe: “Anh nói gì cơ?”
 
“Em muốn đi sao?”
 
Không biết anh say đến mức nào rồi mà lại nắm chặt cô như vậy.
 
Tay Tông Dã không hề được chăm sóc tốt như tay các sao nam khác, có thể là do quanh năm đánh guitar nên ngón tay với lòng bàn tay anh có rất nhiều vết chai. Lúc này anh đang giữ chặt cô lại, cái cảm giác thô ráp đó thậm chí còn cọ khiến da cô hơi đau.
 
“Tôi không đi.” Khương Sơ Nghi không hiểu anh nói bậy nói bạ gì, nhịn đau thuận theo lời anh nói dỗ dành anh: “Tôi không đi, tôi thu dọn chỗ này một chút.”
 
“Đừng đi…”
 
Anh đã hoàn toàn không nghe thấy lời cô nói, chỉ biết cau mày, có vẻ như đang rất khó chịu, chậm rãi lặp đi lặp lại lời vừa rồi.
 
Sau khi tốn một đống sức mới nghe ra được anh nói gì, Khương Sơ Nghi yên lặng.
 
Cuối cùng cô cũng hiểu.
 
Tông Dã không chỉ uống đến mức mê sảng mà còn nhận nhầm người.
 
Coi cô thành cô gái anh đợi rất lâu nhưng từ đầu đến cuối cô ấy không hề quay đầu lại.
 

Nhớ đêm tuyết rơi kia, anh vô tình để lộ chút tình cảm cực kỳ nhỏ bé kia với cô, làm cô tự dưng cảm thấy thương cảm.
 
Cũng không biết rốt cuộc trong lòng Tông Dã, anh không thể buông bỏ được người đó đến mức nào, mỗi ngày qua ngày anh lại nhớ về người đó bao lâu mới đau đớn như vậy.
 
Khương Sơ Nghỉ cảm thấy hơi thương anh, cô đứng yên tại chỗ, mặc cho anh nắm chặt lấy mình.
 
Nhìn Tông Dã như vậy lại làm cô ngớ tới con chó hoang cô nhặt được bên ven đường hồi cấp hai. Vì ba mẹ bận rộn, cô cũng không có nhiều thời gian chăm sóc nó nên chỉ có thể gửi nó cho ông bà ngoại nuôi.
 
Chú chó nhỏ màu đen kia rất thích cô, mỗi lần cô định đi là nó lại bám chặt lấy chân cô, nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt đen nhánh rồi phát ra những tiếng nức nở nghẹn ngào vô cùng tủi thân.
 
Mặc dù nó không biết nói chuyện nhưng Khương Sơ Nghi lại có thể cảm nhận được nó không muốn cô đi.
 
Mà nhiều năm về sau, cô lại lần nữa cảm nhận được sự sợ hãi, khó chịu giống hệt chú chó nhỏ ngày xưa trên người Tông Dã.
 
Thật ra trong lòng Khương Sơ Nghi cảm thấy rất hụt hẫng.
 
Trong khoảng thời gian tiếp xúc với anh này, cô bất ngờ phát hiện ra Tông Dã là người rất tốt. Vầng hào quang đặc biệt của “ngôi sao nổi tiếng” thậm chí cũng chỉ là ưu điểm không đáng nhắc tới trên người anh.
 
Bọn họ tuổi tác tương đương, cộng thêm người bên cạnh thỉnh thoảng lại trêu ghẹo khiến cô sinh ra một chút hào cảm như có như không với anh. Nhưng những cảm xúc vượt ranh giới này cũng chỉ vượt lên trên tình bạn một chút thôi, là một phần tình cảm vô cùng lý trí, có thể thu hồi lại bất cứ lúc nào.
 
Cô hiểu rất rõ sự chênh lệch giữa hai người, cũng hiểu mình không thể vượt qua được.
 
Cuối cùng, Tông Dã vẫn không ngăn nổi cơn say ập đến, ngủ mê man.
 
Khương Sơ Nghi quan sát gương mặt anh gần nữa phút, muốn xác nhận gì đó.
 
Một lát sau, cô tắt đèn phòng khách, mượn ánh đèn của điện thoại, thu dọn sạch sẽ đồ vật trong phòng khách.
 
Trong bóng tối, Khương Sơ Nghi nhẹ nhàng khẽ mở cửa kính ban công.
 
Sự chênh lệch nhiệt độ giữa trong phòng và bên ngoài khiến cô phải rùng mình một cái. Một cơn gió lạnh thổi qua, cuối cùng Khương Sơ Nghi cũng cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn rất nhiều.
 
Cô ghé người vào lan can, quan sát thành phố bận rộn lạnh giá nơi đây. Xe cộ qua lại đông nghịt, trên cây cầu vượt phía xa, vẫn là dòng xe qua lại không ngớt.
 
Khương Sơ Nghi ngửa đầu, nhìn chằm chằm vào những vì sao treo trên đầu mà ngần người.
 
Ánh sáng yếu ớt, gần ngay trước mắt nhưng cũng xa xôi không thể chạm tới.
 

Cũng trong đêm nay, lần đầu tiên Khương Sơ Nghi nảy sinh lòng hiểu kỳ mãnh liệt với cô gái ngoài giới mà Tân Hà kể kia.
 
Bởi vì cô muốn biết rốt cuộc là cô gái thế nào mới có thể lưu lại một nét mực đậm như thế trong cuộc sống của Tông Dã. Đến mức giờ đây anh đã trở thành một siêu sao nổi tiếng vô cùng chói lọi, được vô số người hâm mộ nhưng vẫn không cách nào quên được cô ấy.
 
Dù là tình yêu hay nỗi đau cô ấy tạo ra cho anh thì sau nhiều năm như vậy, anh vẫn khắc sâu trong lòng.
 
*
 
Vì trong khoảng thời gian này Khương Sơ Nghi ở nhà nên đồng hồ sinh học được điều chỉnh gần đến tiêu chuẩn của người bình thường.
 
Cô tính lại vào mười hai giờ trưa ngày hôm sau. Cô vừa nghiêng đầu đã thấy Tân Hà vẫn còn đang ôm gối ngủ rất say.
 
Khương Sơ Nghi nhẹ nhàng vén chăn lên, bước xuống giường vào trong phòng tắm tìm được chiếc bàn chải đánh răng dùng một lần duy nhất, sau khi đánh răng rửa mặt xong cô mới xuống lầu.
 
Trong phòng khách không có một bóng người, trông vẫn giống hệt ngày hôm qua.
 
Cô đi tới cạnh ghế sofa, cẩm thảm lên chuẩn bị trả về chỗ cũ. Khi đứng lên, cô chú ý thấy ngoài ban công có một người.
 
Là Tông Dã.
 
Anh quay lưng về phía cô, ngồi trên chiếc ghế đặt ngoài ban công.
 
Khương Sơ Nghi đến gần
 
Khuỷu tay Tông Dã đặt trên lan can, một tay chống đầu, một tay dí điếu thuốc đã hút xong vào gạt tàn thuốc thủy tinh.
 
Ngay sau đó, anh lại thuận tay cầm hộp thuốc bên cạnh lên, mở ra rút một điếu thuốc.
 
Khương Sơ Nghi nhấc tay gõ cửa.
 
Tông Dã nghe thấy tiếng động, quay đầu lại, trong miệng vẫn còn đang ngậm điếu thuốc vừa đốt.
 
Cô chú ý tới trong cái gạt tàn thuốc đã chất đầy thuốc lá.
 
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Khương Sơ Nghi kéo cửa ra, lên tiếng chào hỏi: “Buổi sáng tốt lành.”
 
Tông Dã lấy điếu thuốc xuống, điếu thuốc kia theo cánh tay rủ xuống bên cạnh người anh. Anh cười: “Buổi sáng tốt lành.”
 
“Anh…” Khương Sơ Nghi nhìn anh muốn nói lại thôi: “Anh nghiện thuốc lá vậy sao? Có tâm sợ gì à?”
 
Ánh mắt Tông Dã thay đổi, cũng chú ý tới cái gạt tàn thuốc chứa đầy tàn thuốc. Anh không trả lời cô luôn mà suy nghĩ vài giây, cuối cùng anh nói: “Có của Phục Thành nữa, không phải mình tôi hút.”
 
Khương Sơ Nghi cũng không vạch trần anh: “Sao anh dậy sớm vậy, mấy người Kí Khải đâu?”
 
“Vẫn trong phòng ngủ.” Tông Dã trở tay dập thuốc: “Tôi ngủ không sâu giấc, tình rồi là không ngủ được nữa.”
 

Thấy gương mặt anh tái nhợt vì say rượu, Khương Sơ Nghi hỏi: “Có phải anh thấy khó chịu không?”
 
Tông Dã đáp: “Có một chút.”
 
“Sau này uống ít thôi.”
 
Tửu lượng của anh lại không được tốt lắm.
 
Nhưng lời đằng sau Khương Sơ Nghỉ giấu trong lòng không nói ra.
 
“Tôi biết rồi.” Tông Dã giống như có thể đọc được suy nghĩ trong lòng cô, cười nói: “Không ngờ tửu lượng của cô lại tốt như vậy.”
 
Khương Sơ Nghi coi đây như là một lời khen.
 
“Hôm qua hình như tôi uống hơi nhiều, có nói gì đó với cô đúng không nhỉ?”
 
Trong đầu Khương Sơ Nghi ngay lập tức hiện ra cảnh tượng say rượu tối qua của Tông Dã. Hình ảnh quá đẹp.
 
Cô quyết định làm người tốt, giấu giếm cảnh tượng xấu hổ đến muốn độn thổ của anh khi say rượu mà mình được tận mắt chứng kiến tối qua.
 
Thế là Khương Sơ Nghi bắt đầu chém gió: “Anh uống say xong là đi ngủ luôn.”
 
Tông Dã như có điều suy nghĩ, không còn tiếp tục hỏi thêm nữa.
 
Anh đứng dậy: “Cô muốn ăn sáng không?”
 
“Có.” Khương Sơ Nghi vịn tay vào khung cửa, lùi ra sau hai bước: “Anh có ăn không?”
 
“Muốn ăn gì, tôi làm cho cô.”
 
Khương Sơ Nghi nhớ tới tài nấu nướng tuyệt đỉnh của Tông Dã, cô rút lại suy nghĩ gọi đồ bên ngoài, đồng ý: “Được.”
 
Đến phòng bếp, Khương Sơ Nghi phát hiện Tông Dã che tay vào chỗ dạ dày, nhíu mày.
 
Cô hơi nghiêng đầu, hỏi thăm: “Có phải anh thấy khó chịu không.”
 
Tông Dã miễn cưỡng cười cười: “Không sao.”
 
“Được rồi.” Cô cản anh lại: “Anh ngồi nghỉ đi, để tôi làm cho.”
 
Tông Dã hơi sửng sốt: “Cô làm?”
 
Khương Sơ Nghi đáp: “Đúng rồi. Anh muốn ăn gì? Tôi thử làm xem sao.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận