Khi những vì sao run rẩy

Cô nhìn về phía bóng dáng đang đi tới cách đó không xa, vội vàng nói: “Được rồi, chuyện này để nói sau đi.”
 
Khương Sơ Nghi đẩy Triệu Quang Dự ra, vội vàng gọi: “Tiểu Hà Hoa.”
 
Tân Hà cắn chặt răng, dừng bước, quay người lại nhìn Khương Sơ Nghi với vẻ tức giận, thấp giọng quát: “Đã nói là đừng gọi tôi như thế ở nơi đông người rồi mà, cái tên xấu xí gì thế không biết.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Khương Sơ Nghi tự động phớt lờ sự tức giận của cô ấy, cười nói: “Tôi đang tìm cô đấy.”
 
“Tìm tôi làm gì?” Tân Hà không hiểu.
 
Khương Sơ Nghi nhích đến, nhìn về phía Tần Đồng, vừa lúc không có ai cả. Cô nắm lấy tay của Tân Hà: “Nhanh lên nào.”
 
Tân Hà còn chưa kịp phản ứng thì đã bị cô kéo thẳng đến trước mặt Tần Đồng.
 
Tần Đồng nhìn hai người các cô.
 
Khương Sơ Nghi cố gắng kiềm chế sự kích động của mình, đứng nghiêm chỉnh, ngoan ngoãn gọi: “Thầy.”
 
Tân Hà cảm thấy hơi sửng sốt, cảm thấy hơi xúc động.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra. 
 
Cô ấy nhìn Khương Sơ Nghi một cái, trong lòng thầm mắng câu đồ ngốc.
 
Sau đó Tân Hà nhanh chóng cúi người, chủ động đưa tay ra, giọng điệu tôn kính: “Đạo diễn Tần, chào thầy ạ, em ngưỡng mộ danh tiếng thầy lâu lắm rồi.”
 
“Chào em.”
 
Dưới cái nhìn có vẻ hơi căng thẳng của Khương Sơ Nghi, cuối cùng Tần Đồng cũng cầm lấy tay của Tân Hà: “Em tên là Tân Hà đúng không? Sơ Nghi đã nhắc đến với tôi rồi.”
 
“Đúng ạ.” Tân Hà nhanh chóng tiếp lời: “Em vẫn luôn rất thích các tác phẩm của thầy thế cho nên mới nói mấy câu với Sơ Nghi, nghĩ rằng nếu có cơ hội nhất định phải làm quen với thầy.”
 
Tần Đồng hiểu rõ nhưng cũng không vạch trần, chỉ khẽ gật đầu. Ông ấy ôn tồn trò chuyện vài câu với Tân Hà bằng thái độ bình thường của người đi trước đối đãi với thế hệ sau. 
 
Tân Hà kiềm chế sự kiêu ngạo thường ngày của mình, ngoan ngoãn đối đáp với ông ấy.
 

Trước khi tạm biệt, Tần Đồng thuận miệng nói với Khương Sơ Nghi: “Lúc nào đó đưa cho em ấy cách thức liên lạc của Cẩm Thanh đi.”
 
Sau ông ấy nói những lời này, hai người Khương Sơ Nghi và Tân Hà lập tức đưa mắt nhìn nhau.
 
Mãi cho đến khi Tần Đồng đã đi xa, Tân Hà mới vỗ vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm.
Khương Sơ Nghi mỉm cười nhìn cô ấy.
 
Cô ấy nhỏ giọng phàn nàn: “Thầy của cô còn khiến người ta sợ hơn cả ba tôi nữa, thật sự đấy.”
 
“Khiến người ta sợ ấy hả?” Khương Sơ Nghi đã quen với sự nghiêm khắc của Tần Đồng từ lâu nên thật ra cũng không cảm thấy gì cả, an ủi cô ấy: “Thầy vẫn luôn như vậy đấy.”
 
Tân Hà muốn nói lại thôi.
 
Cô ấy thật sự không giỏi tỏ ra dịu dàng cho lắm. Sau khi do dự một lúc, Tân Hà đưa tay lên, véo véo khuôn mặt của Khương Sơ Nghi: “Có phải cô bị ngốc không hả? Không phải tôi đã nói với cô là không cần cô giúp tôi móc nối quan hệ rồi mà.”
 
“Ôi chao, tôi biết mà.” Khương Sơ Nghi túm lấy tay của cô ấy, nói một cách nghiêm túc: “Tôi cũng có lòng riêng thôi.”
 
“Lòng riêng gì cơ?”
 
“Hai ngày trước tôi nghe Cẩm Thanh nói thầy muốn quay một bộ phim điện ảnh lấy bối cảnh của thời đại nhà Đường. Hơn nữa thầy còn muốn tự dựng trường quay thực cảnh nữa, ở mãi Đôn Hoàng và Tây Bắc cơ, tốn nhiều tiền lắm.” Khương Sơ Nghi nhìn vẻ mặt của Tân Hà một cái rồi tiếp tục nói: “Với tình hình hiện nay của thầy thì có lẽ việc bàn bạc hợp tác với các nhà tài trợ lớn có thể hơi phiền toái nhưng mà nếu có cô ra mặt thì lại khác.”
 
Tân Hà cảm thấy cảm động trong lòng nhưng ngoài miệng vẫn không chịu buông tha cho người khác như trước: “Cô biết suy nghĩ cho người khác thật đấy, sao không nghĩ cho mình đi.”
 
“Tôi có nghĩ mà.” Khương Sơ Nghi cười tủm tỉm: “Chị Ninh nói với tôi đoàn phim [Tháng chín] đã liên lạc với chị ấy rồi, đang tiến hành thủ tục ký kết hợp đồng, tôi sắp được vào đoàn với cô rồi, chắc cũng nhanh thôi.”
 
Tân Hà thở dài, nói với vẻ tiếc hận: “Mẹ nó, đáng tiếc tôi không phải là người đồng tính luyến ái.”
 
Khương Sơ Nghi: “...”
 
“Đồ ngốc này, cũng không biết sau này ai được hời đây.”
 
Tân Hà bày ra dáng vẻ suy nghĩ: “Đúng rồi, tôi có một đứa em trai, tuy rằng không đẹp trai như Tông Dã nhưng mà nếu hẹn hò với nó thì không đến mức phải lo trước lo sau như với Tông Dã đâu.”
 
“Không không không, bây giờ tôi không muốn yêu đương hẹn hò gì cả.” Khương Sơ Nghi vừa xấu hổ vừa buồn bực, thậm chí còn tỏ ra hơi gấp gáp: “Sao ngay cả cô cũng lấy chuyện tôi với Tông Dã ra đùa vậy chứ.”
 
“Được rồi được rồi, không trêu cô nữa.” Tân Hà quét mắt nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt mang theo vẻ ghét bỏ, xách lễ phục của cô lên: “Tổ tạo hình nào chuẩn bị trang phục cho cô đấy? Quê mùa quá đi mất thôi.”
 

“Tôi không có tổ tạo hình.” Khương Sơ Nghi hơi ngượng ngùng: “Tôi cũng chẳng mấy khi đi thảm đỏ cả, đây là trang phục chị Ninh mượn tạm để đối phó thôi nhưng mà dù sao tôi cũng không cần lên sân khấu biển diễn, không sao cả.”
 
“Khai Quận thật sự là...”
 
Dường như Khương Sơ Nghi có thể nhìn thấy bốn chữ to “công ty vô dụng” từ trong ánh mắt của Tân Hà.
 
Hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới, trong một ngày vui như vậy, Tân Hà vẫn cố gắng kiềm chế mấy lời độc mồm độc miệng của mình: “Chẳng bằng cô đến Hoa Thụy với tôi đi.”
 
Khương Sơ Nghi mỉm cười, giả vờ như không nghe thấy.
 
“Lát nữa cô có bận gì không?”
 
Khương Sơ Nghi: “Không, tôi thì bận gì được chứ?”
 
Tân Hà nghiêng đầu: “Vậy đến nhà đón năm mới với tôi không? Vừa khéo ngày mốt cùng nhau đến Bắc Kinh quay mấy cảnh cuối luôn.”
 
“Được đấy.” Khương Sơ Nghi đồng ý: “Chỉ hai chúng ta thôi hả?”
 
“Bằng không cô còn muốn có ai nữa?” Tân Hà kéo dài giọng: “Phục Thành ở cùng một khu chung cư với tôi, cô muốn gọi thêm anh ta cũng được thôi.”
 
Khương Sơ Nghi “á” một tiếng: “Mấy ngày kiểu này hai người các cô cùng nhau đón năm mới, có phải tôi đến có vẻ không thích hợp lắm không?”
 
“Đúng là như vậy, nếu không tôi gọi thêm Tông Dã nữa nhé?”
 
Khương Sơ Nghi bị câu này của cô ấy chặn họng, u oán nói: “Cô đừng có trêu tôi nữa mà.”
 
“Ai trêu gì cô đâu, tôi vốn muốn gọi mấy người Tông Dã rồi đấy chứ, tôi với Phục Thành cũng có phải hẹn hò gì đâu, trai đơn gái chiếc, ai muốn đón năm mới với anh ta chứ.”
 
“Lát nữa đến nhà cô ở lại luôn đúng không?”
 
Tân Hà gật đầu, hỏi: “Tửu lượng của cậu thế nào?”
 
Khương Sơ Nghi trả lời một cách thận trọng: “Cũng không tệ lắm.”
 
Tân Hà rất hài lòng, phồng má: “OK, đêm nay thâu đêm luôn.”

 
Khương Sơ Nghi nhìn trái ngó phải: “Tôi phải chào thầy trước đã rồi còn phải về nhà lấy áo quần nữa.”
 
“Lấy áo quần gì chứ, bây giờ cô nói với đạo diễn Tần một tiếng rồi đợt lát nữa lên xe đi với tôi luôn, trong nhà tôi có nhiều quần áo lắm, cho cô mặc thoải mái luôn.”
 
*
 
Khương Sơ Nghi quay về hậu trường với Tân Hà.
 
Khác với khu vực phía trước sân khấu, sau khi tiệc đón giao thừa kết thúc, hậu trường có vẻ hơi ngổn ngang, rất nhiều người vẫn đang luôn tay luôn chân thu dọn đạo cụ trang phục. Còn có mấy trợ lý gọi đồ ăn ở ngoài, ngồi xổm ở cửa phòng nghỉ ăn, chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn lát nữa. 
 
Khương Sơ Nghi và Tân Hà tình cờ gặp một giám đốc điều hành cấp cao của đài truyền hình vệ tinh thành phố Tinh trên lối đi của phòng thay đồ.
 
Vương Tần đang lôi kéo mấy ngôi sao nổi tiếng như Tây Bạo và Trì Mộng Nguyệt chụp ảnh chung.
 
Khương Sơ Nghi bắt gặp ánh mắt của Tông Dã trong đám người.
 
Cô nhanh chóng cúi đầu xuống.
 
Nhìn thấy Tân Hà, Vương Tần lập tức ngoắc tay: “Tiểu Hà, đến chụp chung đi.”
 
Tân Hà liếc mắt nhìn Trì Mộng Nguyệt đang tươi cười, cố gắng nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn nể mặt Vương Tần, cong môi mỉm cười: “Tổng giám đốc Vương.”
 
Cô ấy kéo Khương Sơ Nghi cùng qua.
 
“Vị này là?” Vương Tần đánh giá Khương Sơ Nghi, cảm thấy cô hơi lạ mắt.
 
Tân Hà giới thiệu: “Bạn tôi, Khương Sơ Nghi.”
 
“À.” Vương Tần nhớ lại, hơi đăm chiêu: “Học trò của đạo diễn Tần đúng không?”
 
Vương Tần trò chuyện với bọn họ một lát, sau đó bị trợ lý gọi đi.
 
Mấy ngôi sao bị bỏ lại khách sáo trò chuyện với nhau vài câu, có người rời đi cũng có người ở lại.
 
Ở hậu đài, tất cả mọi người đều thả lỏng hơn, không quá gò bó nữa. Có người đề xuất chụp ảnh chung với mấy người Tông Dã, Phục Thành.
 
Trước đây Trì Mộng Nguyệt từng hợp tác với Lý Quần Ngũ, hơn nữa cũng có duyên gặp gỡ Khương Sơ Nghi vài lần. Cô ấy chủ động lách qua đám người, đến gần hơn: “Sơ Nghi, lâu không gặp cô.”
 
Khương Sơ Nghi gật đầu.
 
Trì Mộng Nguyệt nheo mắt lại, nở một nụ cười xinh đẹp: “Hóa ra cô quen Tân Hà.” 
 

Khương Sơ Nghi còn chưa kịp trả lời thì Tân Hà đã lạnh lùng lên tiếng: “Không chỉ quen thôi đâu, cô ấy sắp thành em dâu của tôi rồi.”
 
Khương Sơ Nghi: “...”
 
Trì Mộng Nguyệt “ồ” một tiếng, dịu dàng điềm đạm nói: “Vậy chúc mừng cô nhé.”
Nhận thấy ánh mắt của Tông Dã cũng dừng lại, đang nhìn về phía bên này nên cô ấy không có hứng thú cãi nhau với người phụ nữ đanh đá như Tân Hà, nhanh chóng nói lời tạm biệt.
 
Lúc quay người lại, Trì Mộng Nguyệt nhìn lại Tông Dã với ánh mắt thăm dò. Trong khoảnh khắc thoáng qua đó cô ấy mới nhận ra, người mà anh vẫn luôn nhìn lại không phải là mình.
 
Lúc này mọi người đã rời đi gần hết, Phục Thành “hừ” một tiếng, vạch trần Tân Hà: “Không phải cậu em trai kia của cô đã có bạn gái rồi sao?”
 
Tân Hà không kiễn nhẫn đáp: “Có bạn gái thì thế nào? Không thể chia tay hả? Tôi cứ muốn giới thiệu em trai tôi cho Sơ Nghi đấy, sao nào?”
 
Vương Than “ôi” một tiếng, trêu chọc: “Cô Khương muốn hẹn hò sao?”
 
Đầu Khương Sơ Nghi như muốn nổ tung, vội vàng giải thích: “Không phải, không phải, Tân Hà chỉ đùa thôi.”
 
“Vậy thì được.” Vương Than trời sinh có một khuôn mặt như yêu nghiệt, lúc cười lên có vẻ cực kỳ xấu xa: “Bây giờ cô Khương vẫn chưa gấp đúng không?”
 
“Tôi gấp gì chứ.”
 
“Được, vậy ngày nào đó nếu cô muốn yêu đương thì nhớ phải nói với tôi một tiếng đấy.” Nói xong Vương Than lập tức bổ sung: “Tốt nhất là đợi hai năm nữa.”
 
Khương Sơ Nghi: “...”
 
Có thể là bởi vì vẻ mặt sợ hãi của cô quá mức rõ ràng, Vương Than không khỏi hỏi: “Dáng vẻ này của cô là có ý gì chứ? Tưởng rằng tôi thích cô hả?”
 
“Không dám, không dám.”
 
Cô nào có mặt dày đến mức đó chứ?
 
Tân Hà không nhịn được cảm giác bực mình, đáp trả giùm Khương Sơ Nghi: “Nói với anh làm gì? Anh nghĩ anh là ai chứ?”
 
“Giới thiệu đối tượng cho cô ấy thôi, xung quanh tôi có nhiều đàn ông độc thân ưu tú lắm.” Vương Than mỉm cười với Khương Sơ Nghi: “Tôi có một người bạn, là người mê phim của cô Khương, cô có hứng thú làm quen thử không?”
 
“Hả?” Khương Sơ Nghi sửng sốt: “Ai thế?”
 
Tông Dã hơi quay đầu lại, nhìn chăm chú vào Khương Sơ Nghi.
 
Ngay lúc đó Vương Than cũng chỉ tay vào Tông Dã, giới thiệu với cô: “Thầy Tông của chúng tôi đấy, người đàn ông giữ mình thanh khiết, thủ thân như ngọc cuối cùng trong giới giải trí. Cô xem thử có hài lòng không?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận