Khi những vì sao run rẩy

Khương Sơ Nghi lấy di động ra, tìm được WeChat của Tân Hà.
 
Hình đại diện của cô ấy là một con heo nhỏ màu hồng đáng yêu, ngồi trên cán của một chiếc micro màu xám tro.
 
Khương Sơ Nghi gửi cho cô ấy một tin nhắn: "Người đại diện của tôi nói với tôi rằng gần đây chị ấy có tiếp xúc với IP "Mưa Tháng Chín", hôm nay tôi đã gặp đạo diễn Lê rồi, ông ấy nói cô từng khen tôi, cảm ơn cô nhé Tiểu Hà Hoa!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sau khi tin nhắn được gửi đi, Khương Sơ Nghi cất điện thoại di động đi, cũng không nghĩ cô ấy sẽ trả lời ngay lập tức.
 
Khác với loại người rảnh rỗi như cô, mặc dù độ hot của Tân Hà không bằng Tây Bạo nhưng cô ấy rất nổi tiếng trong lớp ngôi sao nữ thế hệ trẻ, bận rộn quanh năm. Nếu Khương Sơ Nghi nhớ không lầm thì hình như cả năm vừa rồi cô ấy không ngừng quay phim, giữa chừng thậm chí còn tham gia mấy chương trình giải trí.
 
Đón xe về nhà, Khương Sơ Nghi đi dạo siêu thị ở bên dưới một vòng, chọn một ít trái cây tươi, tích trữ thêm một ít cà phê và sữa bò.
 
Chờ cô hì hục hì hục mang đồ lên trên tầng, cất tất cả đi xong, lấy điện thoại ra mới phát hiện nửa tiếng trước Tân Hà đã gửi mấy tin nhắn tới, còn có hai cuộc gọi nhỡ.
 
Tân Hà: "Tiểu Hà Hoa cái gì? Quê mùa muốn chết! Ai cho phép cô gọi tôi như vậy?"
 
Tân Hà: "?"
 
Tân Hà: "Qua ba phút rồi, cô dám không trả lời tin nhắn của tôi?"
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
...
 
...
 
Khương Sơ Nghi dở khóc dở cười, gọi điện thoại lại cho cô ấy.
 
Tút tút tút, đợi chừng mười mấy giây, trước khi cuộc điện thoại bị ngắt, bên kia mới nghe máy, Tân Hà chậm rãi "A lô" một tiếng.
 
Khương Sơ Nghi dùng bả vai kẹp điện thoại di động, mở cửa tủ lạnh ra: "Cô gọi điện thoại cho tôi là có chuyện gì?"
 
Tân Hà hừ một tiếng: "Tôi gọi điện cho cô là vì cô không trả lời tin nhắn của tôi."
 
"À à, ra là thế." Khương Sơ Nghi mỉm cười: "Vừa rồi tôi không thấy cuộc gọi đến, tôi nhắn tin cho cô chủ yếu là muốn cảm ơn cô thôi."
 
"Xì, buồn nôn chết mất."
 
Nhạy bén nhận ra Tân Hà lại bắt đầu mất tự nhiên, Khương Sơ Nghi suy đoán, nói không chừng là cô ấy đang xấu hổ? Chỉ nghĩ vậy thôi cô đã thấy vui rồi.
 
Khương Sơ Nghi nén cười: "Tôi thực sự rất cảm ơn cô, với danh tiếng của tôi bây giờ chắc hẳn không tiếp xúc được với bộ phim tốt như vậy, cũng không biết cô nói gì mà đạo diễn Lê lại bằng lòng tới gặp tôi, cho dù chỉ là một cơ hội thử sức đã là quý báu lắm rồi."
 
Nghe cô nói vậy, Tân Hà lại im lặng mấy giây. Cô ấy ở bên đầu kia điện thoại chậc một tiếng: "Sao cô lại thành thật như vậy? Cảm thấy cứ ngốc ngốc thế nào ấy, chẳng thông minh chút nào, sao lại lăn lộn được trong giới giải trí nhỉ?"
 
Khương Sơ Nghi: "Tôi nói thật mà."
 
"Cô cũng đừng tâng bốc tôi nữa, cảm ơn cái gì mà cảm ơn, cô là học trò của Tần Đồng, còn thiếu loại tài nguyên này?"
 
Khương Sơ Nghi: "..."
 

Vừa dứt lời, dường như Tân Hà cũng ý thức được gì đó, lập tức giải thích: "Không phải tôi nói móc gì cô đâu, cái đó, tôi cũng rất ghét scandal vị thành niên của cô."
 
Khương Sơ Nghi nhớ lúc trước quay phim, cô và Tần Đồng bị bôi đen lên hot search, Tân Hà cũng bất ngờ chủ động tới nói với cô hai câu.
 
Có thể ý định của Tân Hà là tốt, chỉ có điều dường như cô ấy trời sinh đã không giỏi an ủi người khác, từ nhỏ có lẽ đã được bảo vệ rất tốt, đã quen ngạo nghễ ở trên cao, EQ còn chưa hoàn toàn được rèn luyện trường thành, trong hành động thiếu đi một chút chân thành.
 
Cho nên lúc có ý tốt với người khác, lời nói ra cũng rất kỳ lạ, khiến Cao Ninh tức giận cả buổi, vẫn luôn hiểu nhầm cô ấy.
 
Khương Sơ Nghi ừ một tiếng: "Không sao, tôi không đến nỗi trái tim thủy tinh như vậy. Tôi hiểu ý tốt của cô."
 
Tân Hà thuận miệng hỏi: "Cô đang làm gì vậy?"
 
"Tôi vừa mới về nhà."
 
"Cô không có chuyện gì thì hay là đến đón tôi tan làm đi? Thuận tiện mời tôi một bữa."
 
"Tôi mời cô ăn cơm?"
 
"Sao? Không muốn?"
 
Khương Sơ Nghi suy nghĩ một lát: "Cũng được, vậy cô gửi địa chỉ cho tôi đi."
 
Kết thúc cuộc trò chuyện, Khương Sơ Nghi thu dọn nhà cửa một lát, cầm chìa khóa xe lên, đến garage để xe dưới tầng hầm lấy chiếc xe nhỏ của mình.
 
Dựa theo địa chỉ đối phương gửi tới, cô đến đón Tân Hà. Khương Sơ Nghi tạm thời search trên Meituan, tìm được một tiệm bán đồ ăn nhanh mới mở được đánh giá không tệ ở gần đó. Trong tiệm cũng không quá đông người, không gian yên tĩnh, có phòng riêng.
 
Lúc nhân viên phục vụ tiến vào không nhịn được liếc mắt nhìn Tân Hà và Khương Sơ Nghi.
 
Tân Hà vừa mới quay chương trình xong, trên mặt còn chưa tẩy trang, da cô ấy trắng như tuyết, tóc uốn gợn sóng lớn, từ sợi tóc đến gót chân đều xinh đẹp.
 
Cô gọi đồ xong, quay đầu lại, cau mày nói: "Cô nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt dâm dê đó làm gì?"
 
"Cái gì cơ?" Khương Sơ Nghi cảm thấy oan uổng: "Tôi không dâm dê được không? Tôi chỉ đơn thuần nhìn cô một lát thôi."
 
"Nhìn tôi làm gì."
 
"Ngắm vẻ xinh đẹp của cô."
 
Tân Hà: "..."
 
Da cô ấy rất mỏng cho nên đỏ mặt cũng hiện rất rõ, nói lắp hai chữ "cô, cô", lắp bắp nói: "Không phải cô thích con gái đấy chứ! Tôi không phải đồng tính đâu."
 
Tân Hà theo bản năng dịch ra xa một chút.
 
"Đương nhiên không phải." Khương Sơ Nghi thở dài, không biết cái đầu nhỏ của cô ấy mỗi ngày nghĩ cái gì: "Tôi thực sự rất thích ngoại hình của cô, rất đẹp."
 
Ngoại hình hoàn toàn trái ngược với mình.
 
Thật ra Khương Sơ Nghi chưa từng cảm thấy mình khó coi. Có điều sau đó dần dần trưởng thành, nghe thấy rất nhiều lời nói tiêu cực, phần tự tin này càng ngày càng nhạt đi. Thỉnh thoảng lúc bước trên thảm đó cũng sẽ bị người đi đường câu có câu không chế nhạo nói mặt cô mờ nhạt như người bình thường.

 
Mỗi lần bị nói tới đều là cô lại bị ngoại hình của ai đó lấn áp, lại trở thành phông nền cho ai đó.
 
Nói dễ nghe một chút là cô có gương mặt điện ảnh.
 
Ngũ quan tương đối bình thường mộc mạc, lúc diễn xuất dễ khiến một vài người qua đường đồng cảm, đặt mình vào vai diễn.
 
Nghe thấy cô nói vậy, mặc dù giọng điệu bình tĩnh nhưng vẫn khó che giấu vẻ cô đơn, Tân Hà thấy khó hiểu: "Không phải cô cũng rất xinh đẹp sao?"
 
"Tôi xinh đẹp á?"
 
"Đẹp."
 
Khương Sơ Nghi híp mắt cười, cảm thấy hơi khó tin: "Tôi lại được mỹ nữ khen, vinh hạnh quá."
 
Tân Hà hừ một tiếng.
 
Không phải là cô ấy đang an ủi người khác. Từ trong đáy lòng Tân Hà cảm thấy Khương Sơ Nghi rất dễ nhìn.
 
Những đánh giá về ngoại hình của cô ấy trên mạng, ví dụ giống hoa phú quý trên thế gian gì đó, cô ấy chỉ cảm thấy dầu mỡ và quê mùa.
 
Lần đầu tiên có ấn tượng với Khương Sơ Nghi phải quay ngược lại mấy năm trước, lúc Phục Thành còn là thực tập sinh, bọn họ cùng nhau đón năm mới ở nhà Kí Khải, khi đó Kí Khải còn có bạn gái, một đám người ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm. Không biết là ai bật máy chiếu lên xem một bộ phim văn nghệ.
 
Là phim của đạo diễn Tần Đồng.
 
Từ trước đến giờ Tân Hà luôn cảm thấy loại phim này nhàm chán, hôm đó bỗng nhiên lại cảm thấy hứng thú, bèn ngồi xếp hàng với Tông Dã trên ghế sô pha xem phim.
 
Những người còn lại, người thì uống rượu, người đang chơi game, chỉ có hai người bọn họ không nói lời nào, im lặng, trong bầu không khí vui vẻ của năm mới, chăm chú xem bộ phim nặng nề này, xem đến nghiêm túc.
 
Cô gái mặc váy trắng trong bộ phim đó chính là Khương Sơ Nghi, dáng vẻ mười bốn mười lăm tuổi, cô ngồi trên đá ngầm bên bờ biển, chờ nước biển làm ướt váy, mái tóc dài bị gió thổi tung, giống như một đóa bạch trà sắp bị nhấn chìm.
 
Cô ấy không nhớ được quá nhiều đoạn của bộ phim ấy, chỉ có cảnh quay này khiến cô ấy rung động.
 
Ánh nhìn sợ hãi, đôi môi mỏng tái nhợt, gương mặt thanh tú, cổ tay gầy gò nhỏ nhắn trắng như đồ sứ của cô gái kia.
 
Cô không phải là kiểu người đẹp như phần đông người qua đường bình thường định nghĩa nhưng lại rất phù hợp với dáng vẻ nữ nhân vật chính trong tác phẩm văn học thanh xuân đau đớn trong tưởng tượng của Tân Hà.
 
Tân Hà không tự chủ được mở miệng: "Người này là ai vậy, thật là xinh đẹp."
 
Vốn chỉ thuận miệng cảm khái một chút, cũng không mong nhận được câu trả lời, ai ngờ Tông Dã im lặng rất lâu cũng đột nhiên lên tiếng, nói với cô ấy: "Cô ấy tên là Khương Sơ Nghi."
 
...
 
...
 
Cô chống cằm, nghe Tân Hà kể câu chuyện cũ này, Khương Sơ Nghi còn hơi cảm thấy được yêu thích mà sợ hãi.
 

"Lúc ấy tôi còn tưởng cô là một người đẹp văn nghệ lạnh lùng cơ." Tân Hà bĩu môi: "Quen biết rồi mới biết hóa ra là một tên ngốc."
 
Khương Sơ Nghi cười.
 
Tân Hà hơi mất tự nhiên liếc cô một cái.
 
Còn mấy lời cô ấy giữ trong lòng không tiện nói ra.
 
Kể từ lúc đó cô ấy thật sự rất muốn có một cơ hội quen biết, kết bạn gì đó với Khương Sơ Nghi.
 
Khương Sơ Nghi tò mò một chuyện khác, truy hỏi: "Vậy cô quen biết với Phục Thành lâu rồi? Hai người đang yêu nhau à?"
 
Không thể không nói, Tân Hà giữ bí mật quá tốt, ở bên ngoài tỏ ra hoàn toàn không quen Tây Bạo. Mạng giao thiệp rộng cũng là một phần nguyên nhân, ngay cả trong giới cũng chưa từng nghe thấy tin tức gì.
 
"Cũng không tính là đang yêu nhau, bây giờ anh ấy không thể yêu đương được." Tân Hà nói: "Chúng tôi quen biết từ nhỏ, tôi vốn coi anh ấy là anh trai, cho nên thời điểm mấy năm trước anh ấy tìm đến tỏ tình với tôi, tôi lập tức từ chối. Sau đó tôi hối hận đi tìm anh ấy, anh ấy lại bắt đầu ra oai, vẫn luôn nhử tôi!"
 
Khương Sơ Nghi: "..."
 
Đây là tin đồn cô có thể nghe được sao.
 
Chỉ cần nhớ lại dáng vẻ cao ngạo tới tận trời của Phục Thành, cô thật sự không nghĩ ra lúc anh ta tỏ tình với người khác là cảnh tượng thế nào...
 
"Trước đó không phải Tông Dã nói là có ngày kỷ niệm hay sao?"
 
"Đó là ngày kỷ niệm tôi quen biết với Phục Thành."
 
Khương Sơ Nghi ồ một tiếng, muộn màng nhận ra: "Cho nên lúc trước ở đoàn phim cô thích ở cùng Kí Khải là vì cố ý khiến Phục Thành tức giận?"
 
"Đúng vậy." Nhắc tới chuyện này, Tân Hà không khỏi cảm thấy hơi uất ức: "Lần đó không phải cô nghe thấy chúng tôi cãi nhau sao, cũng là vì Phục Thành lại kéo tôi vào danh sách đen! Người này rất nhỏ mọn."
 
Ngay sau đó, cô ấy lại có vẻ hơi đắc ý: "Nhưng sau đó tôi nghĩ thông rồi, nhất định là anh ấy đang ghen."
 
Khương Sơ Nghi không hiểu lắm: "Sao cô lại chọn Kí Khải để chọc tức Phục Thành? Không phải vẫn còn Vương Than, Tông Dã sao?"
 
"Tên Vương Than kia xấu xa lắm, anh ta sẽ không phối hợp với tôi, còn Tông Dã..." Tân Hà suy nghĩ một lát, đưa ra kết luận: "Tông Dã trời sinh đã không có hứng thú gì với con gái, cứ như một khúc gỗ ấy, nói chuyện với anh ấy rất tốn sức! Đâu vui bằng Kí Khải."
 
Giống như một... khúc gỗ?
 
Khương Sơ Nghi chần chừ, sao cứ cảm thấy Tông Dã mà mình biết và Tông Dã trong miệng cô ấy hình dung không phải là cùng một người.
 
Như mở ra máy nói, Tân Hà lải nhải nói không ít chuyện với cô. Nói một lúc lại nói đến chuyện sau này công khai tình cảm.
 
Khương Sơ Nghi hơi lo lắng nhìn cô ấy, cẩn thận nói: "Bây giờ Tây Bạo đang rất hot, cộng thêm việc bọn họ đi theo hướng thần tượng, người hâm mộ chắc hẳn không thể chấp nhận được việc bọn họ yêu đương, nếu có tin đồn về tình cảm được tung ra, đối với cô cũng không có lợi."
 
Với tình trạng theo đuổi thần tượng điên cuồng trong giới giải trí bây giờ, bất kỳ ai trong Tây Bạo bị lộ ra chuyện yêu đương, đoán chừng đều có thể dẫn tới một cơn địa chấn.
 
"Chuyện này tôi biết." Tân Hà thở dài: "Chưa đầy hai năm nữa hợp đồng của bọn họ với IM sẽ hết hạn, đến lúc đó nói sau đi, tôi cũng không gấp."
 
Bữa cơm ăn được một nửa, Tân Hà nhận được điện thoại, xem ra là bên phía công ty gọi đến.
 
Không biết là đang bàn bạc chuyện công việc gì, Khương Sơ Nghi sợ quấy rầy cô ấy bèn dừng đũa, cũng cầm điện thoại di động của mình lên lặng lẽ lướt mạng.
 
Sau khi dạo Taobao một lát, khung thông báo của Weibo bỗng hiện lên một tin hot mới: # Tông Dã lộ ảnh chụp ở sân bay #
 
Vốn dĩ mấy thông báo đẩy kiểu này Khương Sơ Nghi cơ bản đều trực tiếp bỏ qua không xem nhưng nhìn thấy tên Tông Dã, cô theo bản năng bấm vào.
 
Giao diện màn hình chuyển sang ứng dụng Weibo.

 
Tây Bạo vừa từ Cáp Nhĩ Tân trở về Bắc Kinh, đây là bộ ảnh sân bay mới vừa ra lò, mấy người bọn họ bị người hâm mộ vây xung quanh xin ký tên.
 
Khương Sơ Nghi tùy ý mở một bức ảnh lên.
 
Ngay sau đó, cô phóng to bức ảnh.
 
Trong đám trai đẹp Tây Bạo, Tông Dã tỏ ra nổi bật nhất. Cô liếc mắt một cái đã nhìn ra.
 
Ngược lại cũng không phải vì gì khác... mà là vì trang phục của anh.
 
Trong bức ảnh này, cách ăn mặc của ba người Phục Thành, Vương Than, Kí Khải vẫn rất ngầu rất hầm hố như cũ, áo khoác ngoài màu đen hợp thời trang, thống nhất đeo kính và đội mũ lưỡi trai. Quần áo của Tông Dã mặc cũng không khác bọn họ nhiều lắm, nhưng chỗ nổi bật nhất chính là... Anh lại đeo khăn quàng cổ.
 
Còn là loại khăn có trùm đầu hình con gấu, trên đầu có hai lỗ tai dựng đứng cực kỳ dễ thương, hai sợi dây được buộc thành nơ con bướm cực kỳ thiếu nữ.
 
Mắt Khương Sơ Nghi nhìn chằm chằm, không dám tin.
 
Cái khăn này không phải là cái hôm đó cô đánh rơi trên xe hay sao?
 
Sao Tông Dã lại có thể mặc thứ kỳ quái như vậy ra bên ngoài? Anh không cần mặt mũi nữa à?
 
Khương Sơ Nghi mở khu bình luận ra, như thường lệ vẫn là một đống rắm cầu vồng trái lương tâm đập vào mặt.
 
[Tôi có thể liếm nhan sắc của Tông Dã cả đời, đừng có đáng yêu như vậy chứ hu hu, trái tim bị bạo kích, bé cưng của mẹ! Mau cho mẹ hôn một miếng.]
 
[Tôi rất thích, xin phép được chia sẻ!]
 
[Tôi sẽ không nói là dễ thương chết người đâu!]
 
...
 
...
 
Cô cứ thế tiếp tục lướt xuống dưới xem bình luận, bỗng nhiên chú ý tới bình luận của một người nào đó bị chìm trong đống bình luận rắm cầm vồng.
 
Ảnh đại diện của người này là chữ "Nghi Kiến Tông Tình" viết bằng màu nước.
 
Tầm mắt của Khương Sơ Nghi dừng lại một lát.
 
Bình luận của cô ấy là...
 
[Bức ảnh thứ tám, bức ảnh Tông Dã cầm bút ký tên cho người hâm mộ ấy. Nếu tôi không mù thì chiếc nhẫn bạc trên ngón trỏ anh ấy là NESSING đúng không? Đây không phải là cùng một thương hiệu với chiếc vòng cổ Khương Sơ Nghi đeo hôm bị lộ ảnh hay sao, lại lặng lẽ đeo lên rồi?]
 
Mấy bình luận bên dưới bình luận này cũng đều có phong cách tương tự nhau:
 
[Con trai cao 1 mét 88 đội loại mũ này có hợp không? Tông Dã ơi là Tông Dã, anh có muốn nhìn lại bản thân mình rồi nhìn sang thành viên trong nhóm anh không? Một mình một người đi theo phong cách thiếu nữ tách biệt hẳn khỏi nhóm, cái mũ này không phải là mũ vợ tặng đấy chứ?]
 
[Cái gì cũng để lộ ra sẽ chỉ hại đến cả hai mà thôi.]
 
[Đây là đường thật đúng không? Đúng không? Lặng lẽ đeo nhẫn cùng kiểu dáng không nói, lại đội mũ gấu vợ tặng trước mặt công chúng (không cần quan tâm chắc chắn là vợ tặng), chẳng lẽ là sợ vợ anh còn chưa cọ đủ nhiệt, còn định ra phim dài tập đúng không? Đừng quá yêu thích Tông Dã, thật sự sẽ bị mấy trò giữa đôi tình nhân nhỏ kia dọa sợ xỉu luôn đó.]
 
Khương Sơ Nghi: "..."
 
Cô cũng sắp bị đám fan CP này dọa sợ xỉu rồi này.


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui