Lúc lướt điện thoại, thời gian luôn trôi qua rất nhanh, cảm thấy mới qua mười phút mà đồng hồ báo thức đã vang lên.
Cô tháo một bên tai nghe xuống.
“Tông Dã… Tông Dã.” Khương Sơ Nghi nhỏ giọng gọi anh vài tiếng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thấy anh vẫn không ư hử gì, Khương Sơ Nghi giơ một ngón tay lên, dè dặt chọc chọc vào người anh.
Tông Dã lơ mơ ừm một tiếng, hơi nhíu mày lại nhưng vẫn chưa tỉnh lại.
Quả nhiên rất khó đánh thức anh dậy.
Không biết anh có tính gắt ngủ không nữa…
Cô nhìn thấy dáng vẻ ngủ say này của Tông Dã thì có hơi mềm lòng, cô lại nhìn đồng hồ, thôi được rồi, cho anh ngủ thêm mười lăm phút nữa vậy, chắc là sẽ đến kịp thôi.
Khương Sơ Nghi nghĩ thầm trong lòng như vậy, cảm thấy bây giờ cách mình đối xử với Tông Dã thật sự có phần giống fan hâm mộ của anh rồi, lo nghĩ cho anh nhiều hơn.
Trông thấy dáng vẻ mệt mỏi của anh, trong lòng cô lại dâng lên chút đau lòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chuyện hiểu lầm lớn trên mạng kia đã mạnh mẽ gán cho cô thận phận là fan của Tông Dã, bây giờ xem ra cư dân mạng nói thế cũng không oan chút nào.
Nếu như bản thân Khương Sơ Nghi không phải người nổi tiếng, nói không chừng ngày nào đó cô xem được video gì đấy Tông Dã đứng trên sân khấu thì cô cũng sẽ rơi thẳng xuống hố làm fan của anh, trông mong chạy ra sân bay đón anh, trở thành một trong hàng ngàn hàng vạn fan hâm mộ của anh.
Cô mới nghĩ trong lòng như vậy thôi mà dường như douyin có thể hiểu rõ nỗi lòng của cô vậy, ứng dụng lại đề xuất lên đầu trang một video có tiêu đề “Anh đây đến để vạch trần những chuyện không muốn người khác biết trong nhóm Tây Bạo cho em”.
Ngay khi nhìn thấy tiêu đề, Khương Sơ Nghi không nhịn được bấm vào phần bình luận.
[Gửi tới tất cả fan bạn gái của sao nam đang hot: Phục Thành và Tông Dã đều có một người bạn gái ngoài ngành đã yêu nhau nhiều năm, Kí Khải và Vương Than lén lút là một đôi, có muốn tin hay không thì tùy.] một trăm ba mươi nghìn lượt thích.
[Thật ra trong số tất cả những vụ tai tiếng của Tông Dã thì scandal bạn gái tin đồn Tân Hà kia mới là vụ thật nhất thôi, chỉ là fan hâm mộ cứ mạnh miệng không chịu thừa nhận, rất nhiều fan lớn cứng cựa đều đã chụp được ảnh cô ấy thầm đi cùng Tây Bạo trong nhiều chuyến đi cơ.] chín mươi nghìn lượt thích.
[Hai năm trước Phục Thành ra tay đánh một tên paparazzi, nghe nói do tên đó chụp được gì đó nhưng cuối cùng IM dùng tiền giải quyết ỉm vụ này đi.] tám mươi nghìn lượt thích.
[Có ai là tay to trong giới có thể tiết lộ cho tôi biết một chút không, chuyện của Tông Dã với cái cô ngôi sao nhỏ kia gần đây có phải thật hay không vậy? Tôi cảm thấy chụp rất đẹp, đợi ở super topic không ra được.] tám mươi nghìn lượt thích.
Tông Dã và ngôi sao nhỏ?
Khương Sơ Nghi bấm vào phần phản hồi của bình luận này, sau đó lại kinh ngạc phát hiện ngôi sao nhỏ trong lời nói của mấy cô ấy lại chính là mình.
Nhìn một loạt ID liên quan đến “Nghi Kiến Tông Tình” kia, Khương Sơ Nghi nghi ngờ mắt mình đã xảy ra vấn đề?
Bình luận này thực sự do người sống gõ ra sao? Tám mươi nghìn lượt thích?! Sao cô cảm thấy độ hot không hề thấp chút nào nhỉ. Chẳng lẽ Cao Ninh đã cho tài khoản ma đi seeding cho cô rồi sao?
Cô cứ xem mấy bình luân đó thêm một lúc thì đồng hồ báo thức cô vừa cài thêm mười lăm phút đã vang lên lần nữa.
Cô lại ngoảnh đầu sang, đang định đánh thức Tông Dã dậy.
Cô vừa quay sang đã đúng lúc đối đầu với ánh mắt của anh.
Khương Sơ Nghi sững sờ mất một lúc: “Anh dậy rồi sao?”
Anh chớp chớp mắt nhìn cô, đôi mắt đã không còn sự mệt mỏi vì ngái ngủ mà đã trở nên vô cùng tỉnh táo, dây thanh quản trong cổ họng anh hơi rung lên, anh cười rồi ừ một tiếng.
Khương Sơ Nghi: “...”
Mặt của cô có hơi nóng lên.
Là do thói quen nghề nghiệp hay sao? Tại sao cô lại cảm thấy dáng vẻ lười biếng uể oải vừa ngủ dậy màu của Tông Dã trông khá giống như đang quyến rũ người khác nhỉ…
Hay là do tâm trạng của cô đã thay đổi, khác với trước kia?
Khương Sơ Nghi đánh tan suy nghĩ và hình ảnh ướt át hấp dẫn trong đầu, cô ho khan một tiếng, cố gắng tỏ vẻ nghiêm túc: “Anh mau dậy đi, đừng để lát nữa lại lỡ máy bay.”
“Được.”
Anh trả lời cô như vậy nhưng lại vẫn không động đậy gì, cứ ung dung thong thả cười với cô.
Nhìn thẳng vào mắt anh mãi, Khương Sơ Nghi đã có phần không thể duy trì được vẻ mặt nghiêm túc của mình nữa, cô lúng ta lúng túng hỏi: “Anh cười cái gì mà cười?”
Sau đó cô nhìn theo ánh mắt của anh, Khương Sơ Nghi từ từ cúi đầu.
Màn hình điện thoại của cô vẫn đang tạm dừng ở video trên tik tok cô vừa lướt đến.
Ngay khi biết tại sao anh lại cười, Khương Sơ Nghi im lặng mất một khoảng thời gian ngắn.
“Những chuyện không muốn người khác biết trong nhóm Tây Bạo…?” Tông Dã vừa tỉnh ngủ nên giọng nói có hơi khàn khàn.
Anh đọc tiêu đề video kia rất chậm.
Tuy thời tiết đầu mùa đông lạnh lẽo là thế nhưng Khương Sơ Nghi lại cảm thấy mình bắt đầu bốc khói tại chỗ. Cô muốn ngắt lời anh không để anh nói tiếp: “Không phải đâu, anh hiểu lầm rồi…”
“Có thể tôi không biết rõ lắm chuyện riêng của đám Phục Thành.”
“Nhưng mà.” Lông mi Tông Dã đen nhánh như lông quạ, trông rất dịu dàng hiền lành: “Nếu như cô cảm thấy hứng thú với chuyện của tôi, thật ra tôi cũng có thể nói cho cô nghe.”
Khương Sơ Nghi: “...”
Bây giờ cô chỉ hận không thể nhổm người dậy nhào qua bịt miệng Tông Dã lại.
Khương Sơ Nghi luống cuống tay chân lật màn hình úp xuống che lại, sau đó ngay lập tức chất vấn ngược lại anh: “Sao, sao anh dậy cũng không nói cho tôi biết một tiếng, lại còn nhìn lén tôi chơi điện thoại, đúng là vô đạo đức mà!”
“Không phải tôi cố ý nhìn thấy đâu.” Tông Dã nói xin lỗi với cô, trầm giọng khẽ ho một tiếng giống như đang cố gắng nhịn cười: “Tôi thấy hình như cô xem video này rất lâu nên tôi mới nhìn lướt qua xem tiêu đề video như thế nào thôi.”
Khương Sơ Nghi cũng tự biết mình đuối lý nhưng cô lại không nhịn được nghĩ ngợi trong đầu. Anh nói chuyện cũng thẳng thắn quá rồi, sao không chừa cho cô chút mặt mũi nào chứ…
Giờ cô thấy mất mặt đến nỗi chỉ muốn tìm cái lỗ nào để chui vào thôi.
May mà Tông Dã không tiếp tục nói về chủ đề này nữa, anh hơi ngồi dậy, day day mi tâm, hỏi cô: “Mấy giờ rồi?”
Khương Sơ Nghi nhếch môi lên trả lời anh: “Sắp bốn giờ rồi, anh phải đi đi thôi.”
“Tôi ngủ rất lâu à.”
Cô cũng chỉ ừ một tiếng cho có lệ chứ thực ra cô cũng không có lòng dạ nào nghe xem anh vừa nói gì. Giờ cô chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng nói tạm biệt với anh, sau đó chạy về nhà dùng chăn che kín mình lại.
Ôi trời ơi, mất mặt quá đi mất.
Mỗi lần mình mất thể diện coi như xong đi, thế mà lần nào cũng bị mất mặt trước mặt Tông Dã.
Có phải bát tự của cô thật sự xung khắc với anh không vậy…
Tông Dã lên tiếng: “Cái chăn nhỏ này của cô rất ấm áp.”
Khương Sơ Nghi mất tập trung gật gật đầu cho qua chuyện.
Anh liếc mắt quan sát vẻ mặt của cô rồi lại hỏi tiếp: “Có thể cho tôi cái chăn này không?”
Khương Sơ Nghi còn chưa nghe rõ xem anh nói gì đã tiếp tục gật đầu, mấy giây sau cô mới quay đầu sang: “Cái gì cơ?”
Tông Dã nắm lỗ tai thỏ trên thảm, nói lại lần nữa: “Có thể cho tôi cái này không?”
“À à.”
Nghe thấy anh nói muốn cái chăn này, tâm trạng đang ủ rũ của Khương Sơ Nghi lập tức tốt hơn một chút. Cô cảm thấy gu thẩm mỹ của mình được công nhận nên cũng vớt vát lại được chút mặt mũi: “Có phải cái chăn này rất thoải mái đúng không?”
“Ừm.” Ngón tay anh nghịch nghịch lỗ tai thỏ trên tấm thảm.
“Thế tôi cho anh đấy.” Khương Sơ Nghi rất rộng lượng đồng ý, cũng tiện thể nói cho anh biết: “Cái này anh mang theo lúc đi máy bay hay ngồi xe ô tô thì đi ngủ đều rất tiện.”
“Cảm ơn.”
Hình như Tông Dã thật sự rất thích cái chăn lông này, anh vừa nói cảm ơn với cô, vừa dùng đầu ngón tay quấn quanh lỗ tai thỏ kia nhẹ nhàng vuốt ve.
Cô liếc mắt nhìn anh vài lần, sau đó cũng nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.
Thỉnh thoảng lúc cày phim, cô sẽ đắp cái chăn lông này, xúc cảm khi chạm vào mặt chăn mềm mại như lông quả thực vô cùng dễ chịu, cô cũng rất thích sờ. Nhưng bây giờ cái chăn này đột nhiên lại bị một người đàn ông khác ôm trong lòng, còn sờ qua sờ lại liên tục, Khương Sơ Nghi nhìn thấy cảnh này chợt cảm thấy có chút kỳ quái không thể nói thành lời.
Không hiểu sao vành tai Khương Sơ Nghi lại đỏ lên, cô vội vàng nhìn ra bên ngoài.
Những bông tuyết nhỏ mịn đã ngừng rơi nhưng cơn mưa phùn lất phất vẫn chưa ngừng lại, trên đường có hơi ẩm ướt. Cô quay đầu sang, dặn dò anh: “Anh mau lên đường đi, đừng để trễ giờ lên máy bay.”
“Được.” Tông Dã dừng một chút rồi ngừng lại: “Cảm ơn cô hôm nay đã ở bên cạnh tôi.”
Khương Sơ Nghi khoát tay: “Anh không cần cảm ơn đâu.”
Cái gì mà ở bên anh cơ chứ… Không phải cô cũng chỉ là một cái đồng hồ báo thức hình người thôi sao.
Cô oán thầm trong lòng như thế, sau khi thu dọn đồ đạc của mình xong xuôi, cô tháo tai nghe xuống, tai phải đã chạm vào tay nắm cửa chuẩn bị mở cửa xe ra nhưng cô lại chợt nhớ hôm nay dự báo thời tiết nói trời có sương mù, thế là cô lập tức quay đầu lại dặn dò: “Hôm nay thời tiết không tốt, trên đường đi anh phải cẩn thận đấy, vậy nhé tôi đi đây.”
Vừa nói xong, Khương Sơ Nghi lập tức sững sờ.
Bởi vì Tông Dã đang im lặng nhìn cô.
Trong không gian tranh tối tranh sáng này, dường như ánh sáng chiếu thẳng vào trong sâu đôi mắt đen láy của anh, như thể một trận mưa to đột nhiên rơi xuống trong im lặng không có dấu hiệu báo trước.
Do thói quen nghề nghiệp nên từ trước đến nay Khương Sơ Nghi luôn rất nhạy cảm với những thay đổi trong cảm xúc dù chỉ nhỏ thôi của người khác.
Chẳng hiểu tại sao, cho dù Tông Dã vẫn đang mỉm cười với cô nhưng trong khoảnh khắc cô lại nhìn thấy một cảm xúc gần như có thể gọi là xót xa đau lòng trong đôi mắt anh.
Thấy anh như thế, Khương Sơ Nghi không khỏi nhớ lại xem vừa nãy mình đã nói gì, lẽ nào trong lời cô nói có gì đó không đúng sao… ?
Động tác mở cửa xe của cô dừng lại, cô dè dặt hỏi anh một câu: “Anh sao vậy?”
Mi mắt Tông Dã hơi động đậy, hỏi lại cô: “Gì cơ?”
Khương Sơ Nghi cắn môi, nói thẳng: “Tôi cảm thấy trông anh có vẻ như đang đau lòng.”
Chính miệng nói câu này ra, cô đột nhiên cảm thấy mình có hơi tự luyến, nói thế chẳng khác nào bảo người ta vì sắp phải chia xa cô nên mới đau lòng như vậy.
Cô lập tức bổ sung, sửa lại ý mập mờ trong lời nói: “Có phải anh gặp phải chuyện gì không vui không?”
Nghe cô nói vậy, vẻ mặt Tông Dã không hề thay đổi, vẫn mỉm cười nói: “Sao cô lại nhìn ra tôi đang đau lòng?”
“Tôi chỉ thuận miệng nói thôi, không phải anh đang không vui thì tốt rồi.”
Tông Dã không lên tiếng thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận, anh chỉ nói: “Chẳng qua do tôi bỗng nhiên nghĩ đến một vài chuyện khác thôi.”
Khương Nghi Sơ chần chừ, không mở miệng hỏi anh nhớ đến chuyện gì nhưng Tông Dã lại nói thẳng ra cho cô biết.
“Trước đây có một người cũng đã nói với tôi những lời gần giống như những gì cô vừa nói vậy.”
“Gì cơ?”
“Cô ấy nói, thời tiết rất đẹp, chúc tôi mọi chuyện suôn sẻ, cô ấy phải đi rồi.
Sống lưng Khương Sơ Nghi cứng đờ lại, có lẽ cô đã đoán ra được chuyện gì đó nên sau khi im lặng khoảng hai giây, cô mới nói: “Sau đó thì sao.”
“Sau đó?” Tông Dã im lặng một lúc như nhớ lại chuyện cũ đã qua, anh cười nhạt một tiếng, nói với cô: “Sau đó thì kết thúc rồi, không có sau đó nữa. Cô ấy bỏ đi, để lại một mình tôi nơi chốn cũ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...