Khi những vì sao run rẩy

[Trời đất ơi, fan Tông Dã mù riết quen... Sao mị thấy có mùi thật lắm == Mặc dù nhà gái nghi ké fame hơi cao nhưng ánh nhìn của Tông Dã trong buổi phát sóng trực tiếp hồi trước cũng đáng nghi không kém...]
 
[CP siêu sao hàng đấu với diễn viên kém nổi, nhìn sao cũng thấy tuyệt vời ông mặt trời, hít hà hít hà! Còn bằng chứng gì nữa hông dợ? Lót dép hóng.]
 
[Mặc dù đã làm thần tượng thì không nên yêu đương (nói trước tam quan của tôi hơi kỳ cục) nhưng không hiểu sao tôi cảm giác như vậy cấm kỵ thế nào ý, đu thuyền này thích ghê TvT Ước gì khi nào Tây Bạo giải tán Tông Dã sẽ chính thức công khai.]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
[Lầu trên bớt hài giùm, fan only của Tông Dã đã khùng tới trình độ không fan nhà nào trong giới giải trí sánh bằng mà, chính thức công khai có mà nhà gái bị chửi cho giải nghệ.]
 
[Đặt gạch trước, hai ông bà Tông Dã và Khương Sơ Nghi chắc kèo có mờ ám! Sau này có hint thêm thì vào đào mộ tiếp.]
 
[Nói thật thì tôi thấy vụ chúc mừng vào mồng một đầu năm vi diệu vãi chưởng, Sơ Nghi mồng một. Hiu hiu, rớt hố mất rồi, dream đến ngày tốt nghiệp!]
 
*
 
Khương Sơ Nghi không hề hay biết gì về những chuyện xảy ra ở ngoài kia.
 
Cô nhốt mình trong nhà suốt ba ngày liền, ngồi trong phòng khách xem phim, buồn ngủ thì nằm ngủ luôn trên ghế sô pha, đói thì nấu đại mì gói mà ăn, không thèm quản lý vóc dáng nữa.
 
Trong lúc đó, trợ lý và Cao Ninh đến thăm cô một chuyến, thấy cô chán chường như vậy thì chỉ nán lại một lúc rồi ra về. Khương Sơ Nghi vứt điện thoại vào một xó, ai gọi đến cũng mặc kệ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cho đến một trưa hôm nọ, tiếng chuông cửa vang lên.
 
Khương Sơ Nghi rề rà đứng lên khỏi ghế sô pha.
 
Âm thanh nhấn mật khẩu cửa vừa dứt thì Trần Ức mở cửa đi vào. Cô ấy thay giày rồi xách một túi đồ cồng kềnh vào, nhưng vừa đi được hai bước thì ngơ ngác ngỡ ngàng đến bật ngửa trước một Khương Sơ Nghi đầu bù tóc rối mặt bóng dầu: "Chị hai của tôi ơi, sao chị như mới đi rừng về thế???"
 
"Cậu tới rồi à." Khương Sơ Nghi thều thào chào hỏi Trần Ức rồi lại nằm ngay đơ như con cá mặn sắp bốc hơi.
 
"Nhắn tin không đọc, gọi điện cũng không trả lời, cậu làm trò gì thế, tự kỷ hả?" Trần Ức đi tới, giật phăng cái chăn nhỏ mà cô đang đắp một cách ghét bỏ: "Cậu ở sạch giùm tớ được không?"
 
Khương Sơ Nghi đầy một bụng tâm sự nên không có tâm trạng cãi cọ với cô ấy: "Tớ tắm rồi."
 
Trần Ức đặt túi lên bàn trà, ngồi xuống cạnh cô: "Sao vậy? Kể tớ nghe xem nào."
 
Khương Sơ Nghi nhắm mắt, trở mình làm giọng ồm ồm không rõ: "Chẳng sao cả."
 
"Gì đây, mới có scandal với ngôi sao nổi tiếng thôi mà chưa gì đã thái độ với tớ rồi hả?"
 
"Cậu đừng khịa tớ nữa được không?" Khương Sơ Nghi mở mắt, ngoảnh đầu lại: "Người như cậu có bạn được cũng hay."
 
"Ối dời ơi!" Trần Ức giật nhẹ tóc cô, thấy tâm trạng của Khương Sơ Nghi không tốt thật bèn không đùa nữa: "Vui lên nào, chỉ là bị mắng thôi mà, có phải chưa bị ai mắng bao giờ đâu, phận như chúng ta ai mà thoát được cái cảnh đó chứ? Suy nghĩ tích cực lên nào, nhờ vậy cậu cũng được quan tâm chú ý hơn còn gì, tốt biết mấy!"
 
"Không phải tớ sợ bị mắng."
 

Đang nói thì Khương Sơ Nghi bỗng im bặt, cô ngập ngừng chẳng biết nên giải thích sao cho cô ấy hiểu: "Tớ nghĩ tớ làm vậy thì có lỗi với Tông Dã quá."
 
"Có lỗi với Tông Dã?" Trần Ức trợn trừng mắt, chấn động nhìn cô: "Hai người có gì thật hả?"
 
"Trời ơi, không phải!" Khương Sơ Nghi gào xong câu này thì tiu nghỉu như bong bóng xì hơi, ngượng ngùng bộc bạch: "Tớ biết suy nghĩ này của tớ hơi tự luyến, nhưng tớ nghĩ Tông Dã đã xem tớ là bạn rồi."
 
Trần Ức không nói không rằng, im lặng lắng nghe cô giãi bày.
 
"Mặc dù bọn tớ quen biết nhau chưa lâu nhưng tớ nghĩ anh ấy là một người rất tốt." Giọng Khương Sơ Nghi càng lúc càng nhỏ dần. Nhớ lại những chuyện trước đây, lồng ngực cô càng quặn thắt: "Lúc đóng phim anh ấy chiếu cố tớ lắm, còn chúc mừng sinh nhật tớ nữa, kết quả vừa về nước đã dính tai tiếng lớn đến vậy, chẳng biết anh ấy sẽ nghĩ tớ thế nào đây..."
 
"Từ từ, dừng đã nào." Trần Ức ngắt lời cô: "Cậu có thời gian lủi thủi ngồi đây nghĩ ngợi linh tinh thì sao không nhắn tin hỏi thẳng người ta đi. Không phải hai người kết bạn WeChat rồi còn gì, nói chuyện với nhau cho rõ ràng đi, chuyện này cũng có to tát mấy đâu."
 
Khương Sơ Nghi nhìn xuống đất, không giấu nổi sự suy sụp trên mặt mình: "Tớ gửi rồi, nhưng không trả lời."
 
Một khoảng lặng rầu rĩ bỗng phủ vây hai người, Trần Ức tặc lưỡi, lái sang chủ đề khác ngay: "Không trả lời thì thôi vậy. Thật ra chuyện này cũng chẳng có gì đâu mà buồn, ngay từ đầu chúng ta và Tông Dã đã không phải người cùng thế giới rồi. Tớ nói câu này sẽ hơi khó nghe, nhưng cậu xem anh ta là bạn thì chắc gì anh ta cũng xem cậu là người có thể chơi cùng, có khi anh ta chỉ hành xử theo phép lịch sự thôi."
 
Khương Sơ Nghi muốn phản bác nhưng Trần Ức nói không sai chút nào, giọng cô nghe chua chát đến thảm thương: "Không phải mà! Ôi thôi, kệ đi, cậu không hiểu đâu."
 
"Mà sao? Cậu muốn làm bạn với Tông Dã thế à?" Trần Ức chẳng thể nào hiểu nổi cô đang nghĩ gì: "Chẳng lẽ cậu thiếu bạn đến mức phải thân thiết với anh ta mới được ư?"
 
Khương Sơ Nghi ngây ra như phỗng khi nghe thấy câu này, cô phản bác theo phản xạ: "Không phải..."
 
"Thế thì xong rồi đó! Nếu Tông Dã lơ cậu thì cậu cũng xem như chưa từng quen biết anh ta là được rồi, không phải sao?" Trần Ức nhấn đầu cô: "Cho dù anh ta ghét cậu thật thì người ta cũng trăm công nghìn việc, không có thời gian ngáng chân cậu đâu mà lo. Bộ phim với Tây Bạo đã quay xong rồi, chẳng lẽ anh ta còn gặp đạo diễn yêu cầu đổi vai diễn của cậu được chắc?"
 
"Nói thì nói vậy..."
 
"Thôi thôi, cậu đừng nói gì cả."
 
Trần Ức kéo cô khỏi ghế sô pha: "Cậu đừng già mồm nữa, đi tắm rồi quên mấy chuyện sầu não này, tiếp tục làm những gì cần làm đi."
 
Khương Sơ Nghi chỉ vào cái túi được cô ấy đặt trên bàn: "Sao cậu mua đồ ăn nhiều thế?"
 
Trần Ức thảy cho cô một cái lườm sắc lẻm: "Hôm nay tớ hẹn Triệu Quang Dự ăn lẩu ở nhà cậu."
 
Khương Sơ Nghi "ồ" một tiếng, rề rà đi dép vào.
 
Tắm gội xong, trong lúc sấy tóc, Khương Sơ Nghi nhìn bản thân trong gương và ngẫm nghĩ về những gì Trần Ức vừa nói.
 
Cô đúng là kỳ lạ... Tuy không thể phủ nhận chiêu tung tin đồn thất thiệt ấy rất xấu xa nhưng hình như cô để ý cái nhìn của Tông Dã về mình hơi quá rồi.
 
Khương Sơ Nghi tự động viên mình theo tinh thần AQ*.
 
*AQ là nhân vật trong tác phẩm "AQ chính truyện" của tác giả Lỗ Tấn, thuộc tầng lớp bần nông ít học và không có nghề nghiệp ổn định, đại diện cho phương pháp "thắng lợi tinh thần", tức thua nhưng vẫn tự nhận mình thắng, dốt nhưng tự nhận mình thông minh hơn người, đểu giả, bẩn tính nhưng tự nhận mình tốt bụng.
 
Bị coi thường thì đành chịu thôi chứ biết làm sao, đâu phải lần đầu cô bị người khác khinh thường, có gì đâu mà làm quá lên? Nếu đã lựa chọn bước trên con đường làm người nổi tiếng thì lòng tự trọng chính là thứ không đáng nhắc đến nhất.
 

Đợi khi đón năm mới, về nhà đi chùa thắp hương với ba mẹ, cô sẽ khẩn khoản cầu nguyện Phật Tổ và chúc phúc cho Tông Dã, chúc cho con đường làm thần tượng của anh sau này thuận buồm xuôi gió, khỏe mạnh bình an, coi như trả ơn người ta vậy, mặc dù hơi khập khiễng...
 
*
 
Lúc Khương Sơ Nghi ra khỏi phòng tắm, phòng khách đèn đóm sáng trưng, ti vi đang chiếu chương trình giải trí đang hot gần đây, kèm theo đó là những tiếng cười huyên náo quen thuộc. Mùi hương ngào ngạt dưới bếp thoang thoảng tới đây, Trần Ức đã bắt đầu tất bật nấu lẩu rồi.
 
Dưới ánh đèn dịu nhẹ mà ấm áp, ngẩn ngơ nhìn nồi cốt lẩu đang sôi ùng ục trên bàn ăn, đến tận lúc này nỗi tủi hờn ưu sầu trói chặt con tim Khương Sơ Nghi suốt những ngày qua mới được xoa dịu đôi phần.
 
Không lâu sau đó, Triệu Quang Dự cũng có mặt.
 
Anh ấy vẫn quen thói vừa đặt chân vào nhà đã tìm ổ cắm sạc pin trước sau như một, dường như con người này không mảy may hay biết chuyện đã xảy ra gần đây, cũng không hỏi Khương Sơ Nghi bất cứ điều gì.
 
Xé túi khoai tây chiên một cách thành thạo, Triệu Quang Dự nhào vào cái ghế treo xích đu cạnh cửa sổ sát đất rồi bắt đầu chơi Vương Giả.
 
Khương Sơ Nghi xắn tay áo, quyết định đi dọn dẹp nhà cửa.
 
"Sơ Nghi, rót hộ tớ cốc nước!" Triệu Quang Dự kêu to.
 
Khương Sơ Nghi ngồi xổm thay đồ ăn cho Rabbit, không thèm quay đầu lại: "Tự lấy đi, trong tủ lạnh đấy."
 
"Đang đánh hăng mà!"
 
Khương Sơ Nghi bó tay với ông tướng này, đi lấy chai nước đưa cho anh ấy.
 
Lúc đi ngang qua ghế sô pha, cô lau tay rồi cầm điện thoại lên, vào WeChat.
 
Nhờ lời khuyên tận tình của Trần Ức mà cô đã nghĩ thoáng hơn nhiều. Lần này tâm lý Khương Sơ Nghi đã vững vàng hơn so với hai ngày trước đó.
 
Cô lướt danh sách thông báo tin nhắn đến, trả lời từng tin nhắn công việc được gửi đến trong hai ngày qua, trả lời xong cái nào thì thoát ra, vào tin nhắn tiếp theo, cho đến khi gặp một ảnh đại diện thì dừng lại.
 
Ngón tay Khương Sơ Nghi cứng đờ vì thảng thốt.
 
Lúc con số "4" đỏ rực bên trái ảnh đại diện của Tông Dã thình lình hiện ra trước mắt, Khương Sơ Nghi bất giác hít thở thật khẽ khàng như tội phạm chịu án tử hình đang chờ phán quyết cuối cùng vậy.
 
Cô hạ quyết tâm, nhấn vào xem.
 
Thứ tư 03:30.
 
Tông Dã: "Lúc nãy tôi bận việc, giờ mới cầm điện thoại được nên không thấy tin nhắn của cô."
 
Tông Dã: "Tôi cũng vừa biết chuyện hotsearch, cô không cần bận tâm đâu."
 
Thứ tư 03:45.

 
Tông Dã: "Cô ngủ chưa?"
 
Tông Dã: "Tôi không ngờ dư luận lại gây sức ép khủng khiếp đến vậy, hôm qua trả lời tin nhắn của cô qua loa quá, cho tôi xin lỗi nhé."
 
...
 
...
 
Khương Sơ Nghi căng thẳng đọc đi đọc lại các tin nhắn của Tông Dã hết lần này đến lần khác, xác nhận đi xác nhận lại liệu trong câu chữ của anh có đá xoáy hay khinh thường gì không, nhìn lâu đến nỗi cuối cùng suýt chút nữa quên béng nghĩa của những chữ Hán này...
 
Trần Ức mang đồ đi ngang qua cô: "Sơ Nghi, cậu đang xem gì thế?"
 
"Hả?" Khương Sơ Nghi hoàn hồn: "Không có gì đâu."
 
Trần Ức nhìn chằm chằm vào cô với gương mặt đầy nghi ngờ: "Không có gì thì cậu rửa nguyên liệu giùm tớ đi."
 
"Chờ chút, giờ tớ có chuyện rồi!"
 
Khương Sơ Nghi siết chặt chiếc điện thoại trong tay, từ từ chạy thẳng một mạch về phòng ngủ.
 
Cô ngồi xổm bên mép giường, khẽ vuốt ngực, trống ngực đập bình bịch liên hồi không sao bình thường nổi.
 
Giờ phút này, cô thấy mờ mịt quá đỗi, chẳng biết nên diễn tả tâm trạng rối như tơ vò của mình thế nào cho phải.
 
Mấy câu đó của Tông Dã nghĩa là không trách cô ư...? Cô cứ đinh ninh những ngày qua mình đã chuẩn bị tinh thần kỹ lưỡng lắm rồi, ấy vậy mà giờ đây, chẳng hiểu sao nỗi niềm mừng rơn khôn xiết lạ lùng lại dâng trào trong trái tim cô như thể vừa trở về từ cõi chết. Không thể tin được anh vẫn bằng lòng nhắn với cô bằng những lời lẽ êm ái ấy.
 
Khương Sơ Nghi cắn môi, bối rối đắn đo thật lâu mới dám nhắn lại cho anh:
 
"Hai ngày nay tôi mệt quá nên không động tới điện thoại. Anh không khó chịu vì chuyện đó thì tốt quá rồi. Xin lỗi anh, thật sự xin lỗi anh."
 
Lần này đối phương trả lời rất nhanh.
 
Tông Dã: "Gọi được không? Tôi đang không tiện gõ phím lắm."
 
Khương Sơ Nghi: "À, được, không thành vấn đề."
 
Trong một phút chờ anh gọi, Khương Sơ Nghi vòng tay ôm lấy đôi chân, vùi mặt vào đầu gối, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ tim cô đập nhanh như bây giờ cả.
 
"Tút!" Cuộc gọi được kết nối, Khương Sơ Nghi rụt rè "alo".
 
Tiếng gió rít loáng thoáng truyền đến từ đầu dây bên kia, ngoài ra còn có tiếng còi xe ô tô, Tông Dã cất lời: "Sơ Nghi?"
 
Khương Sơ Nghi lên tiếng tỏ ý mình đang ở đây.
 
Giọng anh từ loa điện thoại vang lên bên tai cô: "Chờ tôi một lát, để tôi đeo tai nghe vào."
 
Khương Sơ Nghi khẽ siết tà váy ngủ trong vô thức, phủi tay lung tung: "Anh đang làm việc à?"
 
"Không, tôi đang lái xe."
 
Đầu dây bên kia vọng lại tiếng trêu chọc thân thuộc khá nhỏ: "Ái chà chà, thầy Tông đang gọi điện với ai đó?"
 

Dường như tâm trạng của Tông Dã không tệ, anh khẽ cười, trả lời: "Một người bạn."
 
"Bạn nào thế?" Tiếng cười cà lơ phất phơ của Vương Than càng được đà huênh hoang hơn. Hình như anh ta sáp tới nên giọng to hơn hẳn, anh ta thong dong nói: "Để tôi đoán xem, có phải bạn gái tin đồn dạo này của cậu không? Cô bạn họ Khương chứ gì?"
 
Khương Sơ Nghi nghe vậy thì xấu hổ quá trời quá đất, cuống quýt giải thích ngay: "Chuyện... Chuyện hotsearch đó, xin lỗi, lúc ấy tôi thật sự không biết sợi dây chuyền đó có liên quan đến anh."
 
"Không sao." Tiếng ồn bên kia im bặt: "Dù cô biết thì cũng chẳng sao cả."
 
Khương Sơ Nghi: "..."
 
Anh không nói thì còn may, đằng này chính miệng anh lại thốt ra, điều đó làm Khương Sơ Nghi càng ngại hơn nữa, chẳng biết giấu mặt vào đâu.
 
"Khương Sơ Nghi? Đang làm gì thế?" Cái giọng oang oang chẳng để ý gì của Triệu Quang Dự thình lình cất lên. Anh ấy kéo chốt cửa, hé cửa rồi thò đầu vào, ngạc nhiên hỏi: "Tự nhiên ngồi xổm đây làm gì?"
 
Triệu Quang Dự toan vào trong: "Đang nói chuyện với ai thế? Gọi cậu ra ăn này, không nghe hả?"
 
Khương Sơ Nghi úp ngay màn hình điện thoại lên chân, cô ngẩng đầu, ra dấu với anh ấy: "Cậu ra ngoài trước đi, tớ ra ngay."
 
Đến khi cô cầm điện thoại lên, đặt vào bên tai một lần nữa thì bên kia lại chẳng có tiếng gì.
 
Khương Sơ Nghi alo mấy lần, còn tưởng là mất sóng, giơ điện thoại ra kiểm tra mấy lần.
 
Tông Dã bỗng dưng hỏi: "Cô đang ở nhà sao?"
 
Cô trả lời: "Đúng rồi, tôi đang ở nhà."
 
"Có ai bên cạnh cô à?"
 
"Đâu có."
 
"Chắc tôi nhầm, hồi nãy tôi nghe thấy có tiếng ai đó."
 
"Hơ?" Khương Sơ Nghi lưỡng lự một hồi, quyết định không giấu giếm anh, thú thật: "Bạn tôi ấy mà, hôm nay họ đến nhà tôi ăn."
 
"Vậy à." Tông Dã hỏi bâng quơ: "Mấy người?"
 
Khương Sơ Nghi đáp: "Hai."
 
Đầu dây bên kia bỗng rơi vào im lặng một lúc.
 
Không biết có phải ảo giác của cô không mà đột nhiên cô thấy bầu không khí nặng nề hơn hẳn. Khương Sơ Nghi lặng lẽ chờ đợi, nghe thấy tiếng "xẹt xẹt" rất nhỏ truyền đến từ loa điện thoại.
 
Đó là âm thanh trong trẻo khi đánh bật lửa.
 
Tiếng gió ù ù lọt đến, phải chăng anh đã hạ cửa kính xe?
 
Dường như Tông Dã đang ngậm điếu thuốc nên giọng nghe hơi lúng búng: "Cô đừng áy náy vì chuyện hai ngày trước nhé."
 
Tim Khương Sơ Nghi đập thình thịch như trống bỏi, thấp tha thấp thỏm chuẩn bị xin lỗi tiếp.
 
"Nếu cô áy náy thật thì..." Nói đến đây thì Tông Dã ngập ngừng, lát sau ngỏ lời: "Có muốn mời tôi một bữa không?"

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận