“L…Lan..!”
Giọng nói yếu ớt của ai đó vang lên làm Lan giật mình, cô ta vậy mà quen với cô, là ai?
“Ai?”
Thư giật mình lùi lại, rõ ràng đôi mắt kia vẫn nhìn cô chằm chằm, vậy mà người kia lại mở miệng hỏi ai, chẳng lẽ…
Nghĩ thế, Thư bước từng bước đến chỗ Lan, đôi tay quơ qua quơ lại trước mặt Lan nhưng Lan không có phản ứng gì, thì ra là bị mù
“Mày làm gì ở đây? Sao lại bám theo Quân của tao?”
Nhỏ Thư chống hông lên nhìn Lan, trong mắt còn ẩn ẩn sự khinh miệt Lan nữa.
Lan thì không khỏi bàng hoàng, Quân nào? Ở đây làm gì có ai tên Quân!
“Ai?”
Vẫn một câu hỏi đó
“Tao là Thư, anh Quân đi đâu rồi! Có người thấy anh Quân ở cùng mày mấy bữa nay, mau nói anh Quân đâu rồi?”
Lan chết sững, là Thư, vậy Quân mà cô ta nói chính là Nhật Quân mà cô ghét
ư? Không thể nào! Ở cùng cô mấy ngày nay là Minh mà, là bác sĩ anh cô
thuê mà, làm sao có thể…?
Trong lúc Lan đang
đờ người ra thì cái giọng vui vẻ của ai đó cũng vang lên làm tất cả sự
chú ý của mọi người đều hướng mắt về phía người đó
“Sakura, sao lại mở cửa thế này? Lỡ như có…”
Câu còn chưa kịp nói xong, bao nhiêu lời muốn nói đều bị Quân nuốt vào
trong bung. Cô ta…sao lại ở đây? Quân hết nhìn Thư rồi lại nhìn sang Lan đang ngồi thẫn thờ trên giường kia, cậu biết Lan đã biết mọi chuyện,
cậu phải giải thích thế nào đây? Vốn đã định trốn tránh, sao chưa kịp
chuẩn bị gì mà mọi chuyện đã ập đến thế này?
Thư nhìn thấy Quân thì không khỏi vui mừng, vội vàng chạy đến ôm lấy tay Quân
“Anh Quân, anh bỏ đi làm em lo quá!”
Sắc mặt Quân càng lúc càng tái đi, ánh mắt lo sợ nhìn về phía Lan rồi cậu vội hất tay Thư ra, quát lên
“Tránh ra!”
Thư bị Quân hất ra té nhào vào tường, toàn thân đau âm ỉ nhưng cô ta chẳng
mấy để ý, vẫn trừng trừng mắt nhìn Quân đang ở bên cạnh Lan
Quân chạy tới bên Lan, mong cô hiểu cho mình nhưng nào có dễ như thế
“Sakura, nghe tôi giải thích!”
“Tôi muốn ở một mình, anh đi đi, hai người đi ra đi!”
Lan ôm lấy đầu, vùi cả mặt vào hai chân mình. Có lẽ đây là một cú sốc lớn
đối với Lan, một người cô tin tưởng bấy lâu nay lại là người lường gạt
mình, một người cô yêu thương trong phút chốc trở thành người mình luôn
ghét bao nhiêu nay, cô nhất thời không thể chấp nhận được chuyện này,
trong đầu cô bây giờ là một mớ hỗn độn, tạp nham, cô cần thời gian để
bình tâm lại
Quân thở dài, cậu biết giờ phút
này Lan đang mất bình tĩnh, Quân đứng lên đi đến cửa rồi lôi Thư đi.
Giữa hai bên phải làm rõ ràng quan hệ, mọi chuyện đã không còn như lúc
trước, Sakura đã quay về, cậu cũng không cần phải đóng cái vai bạn trai
đáng ghê tởm của nhỏ Thư này nữa.
Hai người
kéo nhau ra đến ban công thì Quân hất mạnh tay Thư ra làm nhỏ ngã nhào
xuống đất. Nhỏ Thư chỉ biết trợn trừng mắt nhìn Quân, nếu trước đây Quân đối xử với nhỏ dịu dàng bao nhiêu thì giờ đây Quân lại tàn bạo bấy
nhiêu. Thư có thể thấy được cái ánh mắt chán ghét mà Quân giành cho nhỏ, đúng là chán ghét!
“Anh làm sao vậy chứ? Bỏ đi một thời gian, còn ở bên cạnh nhỏ Lan đáng ghét đó nữa”
“Tốt nhất cô nên biến mất khỏi mắt tôi ngay lập tức, đừng có xuất hiện trước mặt tôi và Sakura nữa. Chúng ta trước giờ chẳng có quan hệ gì nên cũng
không cần làm gì cho rối rắm”
“Anh muốn phủi tay quên hết mọi chuyện sao? Chỉ cần nói không có chuyện gì thì không có sao?”
“Tôi nói cô biết, trước nay tôi tiếp cận cô chỉ vì trả thù thôi, là trả thù
cho Sakura đấy, muốn biết nguyên nhân cứ về hỏi mẹ cô, bà ta đáng chết”
Quân hất tay ra rồi đi, đến một cái quay đầu cũng không có. Thư chỉ biết
ngồi đó nhìn theo bóng dáng Quân rời đi, thì ra là tiếp cận có mục đích, người anh ta yêu là con ả Lan kia, thì ra là thế, anh ta chỉ lợi dụng
mình!
Lan căm hận nhìn về phía Quân vừa đi, món ăn béo bở như vậy, nếu nhỏ không chiếm được thì đừng mong kẻ khác có thể chiếm được
“Nhật Lan, tôi sẽ giết cô!”
--------------------------------------------------------------------------------------
Quân thẫn thờ bước đi trên bờ cát, ánh mắt càng lúc càng trở nên vô hồn. Cậu phải làm cái gì đây? Lan không nghe cậu giải thích, rồi sẽ nghĩ xấu cho cậu vì Lan trước nay vẫn luôn ghét cậu mà. Cậu phải làm cái gì đây?
Thật là rối rắm!
Quân vò đầu bức tóc rồi ngồi bệch xuống bãi đất mịn, tâm tư cậu giờ nãy cũng giống như Lan thôi, rối như tơ vò vậy
----------------------------------------------------------------------------
Cánh cửa phòng Lan một lần nữa mở ra, lần này không biết là vấn đề gì đây?
Lan cứ nghĩ Quân trở về nên một cái ngẩn đầu cũng không có, nhưng ai
ngờ, ai đó đánh một cái thật mạnh vào gáy cô làm cô ngất đi, Lan mê man
không biết gì nữa cả, bọn chúng đưa cô đi đâu, cô cũng chẳng biết, chỉ
biết đến khi tỉnh lại thì toàn thân cô đã bị trói rồi!
Cái mùi hắc khó chịu của căn nhà kho cũ kĩ bốc vào mũi Lan làm Lan nhăn mày, đây là đâu, không giống như ở khách sạn
“Đại ca, nó tỉnh rồi!”
“Mặc đi, đợi thằng nhãi kia đến rồi cho nó chứng kiến cảnh bạn gái nó bị làm nhục là được”
Lan giờ mới hiểu ra, thì ra là mình bị bắt cóc. Hư, một người như Lan lại
có thể bị bắt cóc, Lan đang cười, đang tự giễu bản thân vô dụng. Lan
ghét mình lúc này, yếu đuối, bất lực. Đây không phải là Lan, Lan không
thể nào bị người ta đánh bại như vậy được. Nhưng rốt cuộc bọn người này
là ai, sao lại bắt cô đến đây?
“Ai?”
“Đại ca, con nhỏ này hình như bị mù rồi!”
“Một con nhỏ mù thì có gì đáng sợ đâu, tại sao cô chủ lại muốn bắt cơ chứ?”
Cô chủ? Là con gái sao? Lan hiểu rồi, cô cũng không phải kẻ ngốc đâu, là
nhỏ Thư, chắc chắn là nhỏ Thư, được, được lắm! Lần này nếu cô thoát được cô chắc chắn sẽ không tha cho nhỏ.
“Thằng oắt đó sao còn chưa tới, lần trước còn đánh chúng ta, nhất định không thể tha!”
Một tên nói, sau đó cả đám lại bát nháo lên. Lan không biết ở đây có bao
nhiêu người nữa, chỉ biết bọn chúng rất đông. Người bọn chúng nhắm đến
là Quân sao? Nhưng rõ ràng người nhỏ Thư muốn bắt là cô kia mà! Khoan,
lần trước đánh chúng? Chẳng lẽ là mấy tên trên bãi biển hôm đó, lần này
bọn chúng muốn trả thù sao? Nếu như vậy chẳng phải cô đang làm liên lụy
đến cậu sao?
“Sakura!”
Tâm tư của Lan liền bị giọng nói có phần gấp gáp kia đánh gãy, sao lại đến chứ? Ngu ngốc, cậu là đồ ngốc mà!
Quân từ bên ngoài chạy vào, khi về khách sạn, cậu không thấy Lan đâu mà chỉ
thấy một mảnh giấy trên giường cậu đã hoảng sợ biết chừng nào. Cũng
chẳng biết có gì nguy hiểm, Quân cứ chạy một mạch đi đến đây
Thấy Lan bị trói vào cột nhà, mồ hôi còn chảy ròng ròng như nước mắt làm ướt đẫm khuôn mặt cô, Quân lại thấy đau lòng. Nửa tháng trời Quân chăm Lan
thật kĩ, cưng như trứng hứng như hoa, đến một vết xước nhỏ thôi cũng đã
thấy đau lòng, vậy mà bọn chúng…bọn chúng lại chẳng biết thương hương
tiếc ngọc, đem cô trói đứng như thế, chỉ thế thôi cũng đã đủ làm cậu nổi giận rồi
“Mau thả cô ấy ra!”
“Ngươi tưởng dễ như thế à? Lần trước mày đánh người của tao, lần này tao không cho mày đi dễ dàng như thế đâu!”
“Thì ra là bọn vô dụng đó!”
“Mày…!”
Quân nhếch môi, cứ ngỡ là chuyện gì, thì ra là bọn chó dại cắn người bị người cắn rồi lại đâm ra thù dai, loại đáng khinh!
“Tao bây cứ chơi thỏa thích!”
Tên kia cười lớn. Một vài tên nghe thế thì cười sảng khoái, sấn tới chỗ
Lan. Lan cứ theo cảm nhận của bản thân mà vùng vẫy, tên nào đến cô cũng
đá, mặt dù không biết đá trúng chỗ nào, có chỗ thì mềm mềm nhưng cũng có chỗ thì rất cứng, nhưng cái đá nào của cô cô cũng dùng toàn lực nên tên nào té xuống đất cũng ôm chỗ bị đau kêu la.
Quân thấy thế thì yên tâm hơn nhưng cỗ lửa giận vẫn chưa giảm, cậu xông vào
đánh, cứ đánh như thế, một tên ngã xuống lại có tên khác đứng lên. Như
thế hết
người này đến người khác, đánh đến nửa tiếng sau vẫn không hết phân nửa mà sức lực cậu thì đã giảm sút rồi.
“Dừng lại, không con nhỏ này sẽ chết!”
Quân quay mắt về phía Lan, con dao sắt bén đã kề sát cổ cô, tên đại ca cầm
con dao thì cứ nhếch môi đắc ý. Có con tin này hắn không tin Quân dám
phản kháng.
Quả đúng là như vậy, bàn tay Quân đã buông thỏng, cậu phải làm gì đây?
“Đừng động vào cô ấy. Mày muốn làm gì tao cũng được, nhưng đừng động vào Sakura”
“Oh, mày yêu con nhỏ này đến thế sao? Thế thì tao cho mày toại nguyện”
Tên đại ca hất mặt cho đám đàn em. Bọn chúng nhận lệnh liền xông vào Quân
đánh tới tấp mà Quân chẳng lấy một chút phản kháng, là vì cô! Mặt mũi
Quân nhanh chóng bầm tím, cả người đều là máu me, khóe miệng cũng có
máu, tay cũng có mà chân cũng có
Lan nước mắt
đã rơi. Cô nghe thấy tiếng đánh nhau, cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra,
chắc chắn Quân đang vì cô mà chịu đòn, vì cô mà chịu đau. Con tim cô
thắt lại, hô hấp một lúc một khó khăn, cô đang đau lòng, đúng, cô đang
đau lòng vì người thanh niên kia. Chỉ mới nửa tháng thôi, cô đã biết
người thanh niên kia đã cướp đi trái tim của cô rồi! Dù trước đây cô có
căm ghét Quân bao nhiêu đi chăng nữa thì bây giờ cô cũng không thể nào
vì chuyện đó mà phủ nhận tình cảm của chính mình. Cô cứ nghĩ mình là kẻ
sắt đá nhưng cô đã sai rồi, cô biết yêu, còn yêu kẻ mình ghét!
“Dừng lại đi. Đừng đánh nữa!”
Lan bị trói, còn bị dao kề cổ, cô chỉ có thể hét, cứ thế mà hét trong nước
mắt. Cô bị mù, chẳng phải cô đang bị mù sao, tại sao cô lại có thể thấy
thân hình Quân đầy máu thế kia. Không phải, là cô tưởng tượng, là cô tự
nghĩ ra, cô đã thấy Quân một thân là máu, thấy Quân nhìn cô cười một cái rồi ngất đi. Cô sợ lắm!
“Quân, đừng mà! Đừng vì tôi nữa!”
“Cái con này, ồn ào quá! Mày đi chết đi”
Tên đại ca vung tay cầm gậy định đánh Lan một cái nhưng nào ngờ người lãnh
cây gậy đó lại là Quân, còn đánh ngay vào đầu. Quân lại có thể ngu ngốc
làm cái loại chuyện này. Cả người Quân nhanh chóng đổ rộp xuống
Cánh tay đầy máu trượt qua cánh tay của cô rồi rơi xuống làm Lan lạnh cả
gáy. Lúc nãy một tiếng bốp thật lớn ngay sát bên cạnh vang lên đã làm
Lan hoảng hồn, cô chẳng biết trước mắt đang xảy ra chuyện gì, rồi sau đó một bàn tay ướt ướt liền chạm vào tay cô. Lan rất muốn bắt lấy bàn tay
ấy nhưng cô lại không thể, nơi này ngoài cô và bọn người kia ra thì chỉ
có Quân, vậy chẳng lẽ người trước mặt cô lại là Quân. Tên ngốc này lại
vì cô mà che chắn, hắn đã bị thương rồi, lãnh thêm một gậy như thế thì
làm sao mà sống cho nổi
Tên đại ca cũng chỉ
định đánh hù dọa Lan thôi nhưng nào ngờ Quân lại nhào vào đỡ, cuối cùng
để mọi chuyện trở thành chuyện lớn như thế này. Thấy Quân nằm bất tỉnh
trên đất, hắn hoảng sợ, mặt mày tái mét vội tông cửa mà chạy, hắn sợ vì
mình đã đánh chết người, lỡ tay mà đánh chết người. Từ đầu đến cuối hắn
chỉ muốn hù dọa mà thôi!
Lan đau khổ gào thét, toàn thân bị trói đứng làm cô không cách nào với tới Quân được. Trong
lòng thì giống như bị chia năm xẻ bảy, nỗi đau như đang cào xé cô, cô đã không còn thở nổi nữa rồi! Cô hận mình, tại sao không sáng mắt lại, nếu cô sáng mắt mắt thì mọi chuyện cũng không thành ra nông nỗi này, Quân
cũng không vì cô mà bị thương.
--------------------------------------------------------------------------
Có người đi ngang, nghe thấy tiếng gào thét của Lan liền cứu hai người.
Quân lập tức được đưa tới bệnh viện trong tình trạng hôn mê vì mất máu
khá nhiều. Quân được đưa vào trong, còn Lan thì được người thanh niên
tốt bụng kia dìu ngồi vào ghế, anh ta biết Lan bị mù nên cũng không thể
cứ thế bỏ đi được, trông cô lúc này rất yếu
Ba mẹ Quân sau khi được Thư thông báo chỗ ở của con trai, lập tức đón máy
bay tới Hawaii nhưng rồi cái họ nhận được chính là tin con nhập viện. Mẹ Quân gần như ngất đi vì tin này. Một người đã quá hoảng loạn vì cú
shock rồi còn nghe Thư bịa đặt vô số chuyện, dù là người hiền lành cũng
vì phút lú lẫn mà trở nên hung dữ hơn.
Thư cứ thế mà đổ hết mọi chuyện lên đầu Lan. Cô ta nói với ba mẹ Quân mọi
chuyện đều do Lan mà thành. Vì thương con, mẹ Quân chẳng còn đủ tỉnh táo nữa, vừa thấy mặt Lan ở bệnh viện, không nói không rằng bà đã cho Lan
một cái bạt tai mà chính Lan cũng vì cái bạt tai đó mà ngẩn ra. Gì chứ?
Cô đang ngồi thẩn thờ ở đó tự dưng lại bị tát đau đến mặt bị xéo qua một bên mà ngay bản thân cô cũng không biết cái tát này là của ai
“Tiện nhân, sao mày lại độc ác thế? Mày ghét Quân thì cứ nói, ghét nó thì
tránh xa nó ra, tại sao lại thuê người đánh đập nó hả? Rốt cuộc mày và
Quân quen nhau đã được bao lâu, mày có thù oán gì với Quân mà làm vậy?”
Lan giờ mới hiểu ra, thì ra người đánh cô lại là mẹ Quân nhưng cô nào có
hiểu điều gì. Bà đang nói gì, cô thật sự không hiểu, tim cô giờ đã đau
đến sắp chết, đầu óc cũng đã rối tung rối mù lên, giờ bà còn muốn mọi
chuyện rối đến mức nào nữa đây?
“Cháu xin lỗi, là tại cháu!”
Lan đứng dậy cúi đầu xin lỗi nhưng cô nào biết lời xin lỗi của cô như đang
ngầm thừa nhận cho những lời xảo trá kia của Thư. Thư đứng đó nhìn tình
cảnh của Lan mà không khỏi vui sướng, nếu Quân đã không nghe theo cô,
vậy thì cô đành phải nhờ ba mẹ Quân can thiệp thôi!
“Mày…Quỳnh tại sao lại sinh ra đứa con vô giáo dục như mày chứ?”
Mẹ Quân đau lòng ngã vào trong lòng bà Quân, mà ba Quân từ đầu đến cuối
chẳng nói gì, cứ nhìn vào Lan bằng ánh mắt nghi ngờ, ông không tin mọi
chuyện lại đơn giản như thế. Nếu muốn trả thù Quân, cô cũng đâu cần phải dựng lên một màn kịch công phu kia, còn nếu đã dựng lên tại sao lại để
bị biết mình có liên quan, ông suy nghĩ theo chiều nào cũng không thấy
thỏa đáng!
Lan mím chặt môi, cô không nói gì
nữa. Đôi mắt phút chốc trở nên sâu thăm thẳm, một khi đã đụng chạm đến
người mẹ đáng thương kia của cô, cô nhất định không đứng đó mà lắng nghe nữa. Đến một cái cúi chào cũng không có, Lan cứ thế lửng thửng bước đi, dù không thấy đường, dù có vấp ngã cô cũng phải bước đi. Cô không muốn ở đây, nghe những lời sỉ nhục cô và mẹ cô như thế. Món nợ ân tình của
Quân, cô sẽ tìm cách trả lại, còn thứ tình cảm chớm nở này, có lẽ cô nên chôn vào tận sâu trong tim, để cho thời gian ăn mòn nó đi, dù gì Quân
cùng với những con người kia cũng có quan hệ, nói sao cũng là kẻ thù của cô, cô và Quân vốn dĩ không có kết thúc tốt đẹp
Người thanh niên tốt bụng kia cúi chào ba mẹ Quân rồi đi theo cô, đối với
những chuyện vừa xảy ra anh có chút bàng hoàng, tâm tình vẫn chưa thu về được.
Anh ta giúp Lan đón taxi đến phi trường, rồi cứ thế, Lan lên máy bay rồi về, mọi thứ rắc rối cứ vứt lại nơi này đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...