Khi Những Tiểu Thư Là Hotboy
Đang định nói tiếp thì tự dưng cánh cửa phòng 1 tiếng ”Rầm ” và có 1 giọng nói vang nên :
-Lan có chuyện rồi .
Quay lại nhìn thấy ng gây ra là ai ,Lan mỉm cười nói giọng tếu tếu :
-Có chuyện gì cũng từ từ thôi ,bộ cậu định sữa cánh cửa này à .
Nghe vậy muốn tiếp theo đùa 1 chút cho vui nhưng giờ đây ko phải là thời gian để nói chuyện nữa là ,thế là ko nói gì Lam chạy lại nắm tay Lan kéo đi ;
-Nhanh lên ko kịp nữa bây giờ .
Và một lần nữa tiếng đóng cửa vang nên khiến cho Misaki đang ngỡ ngàng vì ko hiểu gì thì giật mình thốt nên :
-Trời chuyện gì mà 2 đứa đi như ăn cướp vậy hả ?
Và câu hỏi đó đương nhiên là ko có ai nghe thì làm sao trả lời đc và nó như chìm vào trong ko khí .
Trong khi đó ở cánh đó ko xa phòng hiệu trưởng ,đứng trước cửa phòng Lan nên tiếng giọng có chút bực bội vì ko hiểu tại sao mình lại đứng ở đây và thấy Lam thì im lặng ko giải thích gì cả ;
-Có chuyện gì mà cậu làm như có ng sắp chết vậy hả ?
Thở ra hơi Lam hít thở sâu rồi mới nên tiếng :
-Có chuyện rồi máy tính trong văn phòng hiệu trưởng tự nhiên ko thể mở đc dữ liệu của trường nữa mà điều đó Phương ko thể ….nói đến đây Lam nhìn Lan với ánh mắt có chút khó chịu nói tiếp :
-Tớ biết cậu sẽ ko đụng vào máy tính trước mặt ng khác và ko thích lộ ra tài năng của mình nhưng lần này cậu phải giúp Phương mới đc ,chúng ta là bạn thân cậu ko giúp thì tớ và Phương cũng ko biết làm sao nữa mọi dữ liệu về trường mất hết coi như ….
Đang nói tự dưng dừng lại khiến cho Lan đang sốt ruột nên tiếng ;
-Cậu làm như tớ ít kĩ lắm ko bằng chỉ là tớ ko thích tớ thể hiện năng lực của mình vì có nguyên do nhưng các cậu là bạn tri kỉ ko lẽ thấy khó khăn thì tớ làm ngơ sao ?
Và với ánh mắt kiên quyết của mình Lan đang muốn mở cánh cửa ra bước vào thì tự dưng cánh tay của Lam níu lại khiến cho Lan quay lại và nghe thấy Lam nói tiếp :
-Từ từ nghe tớ noí tiếp đã trong đó có ng mà cậu ko muốn thấy đâu ,tớ biết cậu thấy bạn bè khó khăn thì sẽ giúp nhưng nếu cậu gặp ng đó thì sợ rằng đến mặt tụi tớ cậu cũng ko muốn nhìn thấy nữa .
Thấy thái độ do dự đó khiến cho Lan chìm vào suy nghĩ :quái lạ bữa nay sao Lam lại nói vậy nhỉ ? và cũng ko muốn suy nghĩ nhiều cuối cùng Lan nên tiếng :
-Thôi nói thẳng ra đi ?
Trước câu nói đó Lam ko biết nói sao nữa hít thật sâu chuẩn bị xem cơn thịnh lộ của Lan nhưng ko nói thì ko đc :
-Ng đàn ông phản bội mẹ cậu ở trong đó ,lúc tớ định đi kêu cậu thì Phương đã nói cho tớ biết ng đúng đó là ba cậu _Và ko biết sao Lam lại nói và kèm theo giải thích như vậy nữa .
Nhưng trái với dự đoán của Lam và Phương ,nghe xong Lan mỉm cười nói :
-Dù cho tớ có gặp đi nữa nhưng đối với tớ đó là dĩ vãng của mẹ tớ cho nên tốt nhất tớ ko nên dính vào .
Tuy là nói vậy nhưng Lan trong lòng lại nổi lên giông tố dù biết trước mình về Việt Nam sớm hay muộn thì cũng gặp nhưng ko ngờ lại chưa chuẩn bị tâm lý thế này dù trước đó trăm lần như một đã đc ông bà nội nói đừng để trong lòng làm gì nhưng làm sao Lan có thể tha thứ cho ng cha vô nhân tâm thẳng tay đuổi mẹ và anh trai cũng bào thai 1 tháng tuổi cơ chứ .
Nghĩ thì nghĩ trong lòng thế thôi ,nhưng Lan vẫn với vẻ mặt bình thản đến cả Lam ở bên cạnh cũng ko thể đoán ra đó là vẻ mặt bình thản hay tức giận mở cửa tiến vào và 1 cảnh tưởng hết sức ngạc nhiên trong phòng có đang tập trung bên chiếc máy tính bao quanh Phuơng và ko hề biết đến có ng mở cửa đi vào cho đến khi tiếng của Lam vang nên :
-Sao rồi cậu đc chưa ?
Nghe thấy tiếng nói đó mọi ng đang lo lắng nhìn chiếc máy tính ngẩn nên khi thấy Phuơng dừng tay và họ ngạc nhiên hơn nữa khi nghe thấy Phương nên tiếng đặc biệt là bà Hoa (mẹ Phuơng ),bà đến bây giờ cũng ko nghĩ rằng con gái mình thật sự tài giỏi như vậy :
-Được một chút rồi nhưng bà ta lại cài mật khẩu khó quá nếu vào thì sẽ mất hết dữ liệu ,tuy nãy giờ tớ đã giữ đc danh sách của học sinh khối lớp 10 rồi nhưng còn lớp 11 và 12 thì ko đc ,xem ra lần này tớ bó tay thật rồi ._nói như giải thích và ánh mắt nhìn vào Lan như chong đợi.
Trong khi đó Lan liết mắt nhìn qua ng đàn ông đứng ở góc bên cạnh Lan có thể nhận thấy ng này tuy đã sắp ngũ tuần nhưng nét mặt vẫn rất tuấn tú có thể nói nếu còn trẻ thì có thể đc xếp vào hàng mỹ nam chứ ko chừng .
Và mọi ng đừng ngạc nhiên khi Lan nói đây là lần đầu Lan thấy mặt ba mình vì tuy có biết nhưng với bản tính ko thích thì ko cần bận tâm mà đến nay Lan vẫn bình thản sống theo suy nghĩccuuar bản thân Lan là nghĩ như vậy .
Lam nghe vậy thì vẫn vô tư nói :
-Để cho Lan làm thử xem .
Nói vậy nhưng Lam vẫn ko ngừng liếc mắt xem phản ứng của Lan ra sao và ko đợi Phuơng nên tiếng Lan tiến đến và vỗ vai Phuơng nở nụ cười nhẹ nói :
-Để tớ xem thử .
Và chưa kịp ngồi xuống thì giọng nói của kẻ mà ai cũng đoán ra nói giọng mang tính khích bác rất cao :
-Ng nghèo thì biết gì đến máy tính đến cả giờ học cũng bỏ nữa đó ba .
Ông Sơn lúc này nghe vậy thì nhìn bà Hoa hỏi :
-Có đúng ko bà Hoa _giọng nói có phần ko thích .
Thấy vậy bà Hoa hơi có ý tức giận nhưng biết ông Sơn dù gì cũng là cổ đông lớn của trường này chỉ thua gia đình bà và cũng chính vì vậy mà bà Hà mới đc làm hiệu trưởng trường này và đang định nên tiếng thì có giọng nói nữa vang nên :
-Con gái bác nói đứng đó ạ .
Và ánh mắt của Tuyết nhìn Thư với âm mưu làm cho ai nhìn vào đảm bảo đoán ra họ đang cố ý gây khó dể cho bọn nó ở đây lúc này là Lan .
Nghe thấy vậy Lam hơi tức nhìn ng đàn ông trước mặt nói giọng nói vẫn lễ phép;
-Bác đừng nghe nói vậy Lan rất giỏi đó bác tuy rằng đến bây giờ tụi cháu cũng ko biết Lan giỏi đến mức nào .
Lời nói đó khiến cho bọn hắn ở ben cạnh ko có hứng thú đang chuẩn bị bỏ đi lập tức dừng lại và tiến nói của Huy vang nên :
-Cậu nói vậy là sao ?
Ko trả lời và thay vào đó lúc này đây nghe mọi ng đều nghe thấy Lan nên tiếng :
-Mặc kệ họ nói gì thì nói ,tớ biết tớ nghèo mà .
Và chưa để 2 con bạn nên tiếng tiếp vì biết 2 ng đó từ trước đến giờ rất ko vui khi nghe thấy vậy nhưng Lan thì mặc kệ dù sao đó cũng là chuyện bình thường mặc kệ ai nghĩ gì mình sống vui vẻ là đc .
-Khó đấy mật khẩu để vào trang dữ liệu đã bị khóa hết nếu muốn giữ lại thì Phuơng cậu mang máy tính của cậu cho tớ mượn .
Nói xong đã thấy Phuơng biết mất và một lúc sau quay lại cùng 1 chiếc máy tính và lúc này đây mọi ng đều phải trố mắt nhìn bàn tay của Lan đang thao tác rất nhanh với tốc độ ko ai thấy đc động tác và cứ thế đến hơn 30′ sau Lan dừng lại và ai náy cũng tỏa ra thất vọng khi thấy mằn hình chạy đến 100% .
_Ba thấy chưa con nói đúng mà cô ta có gì tài giỏi đâu ,chỉ là khoe khoang thôi .
Lúc này đây Ông Sơn nhìn mẹ Phuơng với ánh mắt như đổ tội vì để cho một ng học sinh đụng vào máy tính giờ mất hết rồi và đang nên tiếng thì lại nghe thấy tiếng của Lam vang nên :
-Ê Phuơng cậu xem màn hình đang tiếp tục chạy kìa hơn 100% rồi kìa .
Và trên màn hình thật sự đang chạy đến 102,103…..110% làm mọi ng ngạc nhiên riêng Phuơng thì nở nụ cười thở phào nhẹ nhỏm nói :
-Tớ biết mà giao vào tay cậu thế nào cũng xong .
Lan thì ko nói gì vẫn nhìn màn hình và cầm máy tính bắt đầu sao chép dữ liệu sang máy tính Phưong vừa mang đến xong đâu đó đứng dậy và trước mặt mọi ng đang ko biết chuyện gì xảy ra nhìn mẹ Phuơng nói :
-Bác yên tâm đc rồi đấy ạ .
Sau đó ung dung tiến đến cánh cửa và biến mất để lại cái nhìn khó hiểu cho mọi ng trong phòng .
Một lúc sau bà Hoa mẹ Phuơng mới nên tiếng nói chuyện với con gái mình :
-Lan bị sao vậy con ,có phải khó chịu vì mọi ng ko tin tưởng ko vậy?
Nghe mẹ nói vậy Phuơng lắc đầu nhìn sang Lam và nói :
-Ko phải đâu tính của Lan là vậy đó mẹ .
Ngạc nhiên khi nghe vậy bà Hoa tiếp tục hỏi :
-Thật ra các con ai mẹ ko tin các con là ng bình thường ,tuy rằng mẹ biết các con làm gì nhưng thật sự đến hôm nay mẹ con ko nắm vững đc các con rốt cuộc giỏi đến cở nào .
Bật cười với nụ cười thoải mái Lam và Phuơng nói :
-Tụi con là ng bình thường chỉ là có 1 chút tài năng thôi để thực hiện công việc thôi .
Nói xong để tránh bị hỏi nữa mà đối đáp để lộ mình là ai Lam và Phuơng đều hướng đến bà Hoa nói :
-Thôi giải quyết xong rồi ,tụi con đi tìm Lan đã có gì con sẽ giải thích sau .
Và chớp mắt mọi ng trong phòng lại một lần nữa ko thấy cả 2 đâu nữa giống như nãy giờ mọi chuyện họ chứng kiến ko phải là thật nếu ko có nhớ đến dự liệu họ quan tâm đc hoàn chỉnh trên màn hình máy tính kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...