Những người không liên quan đến gia đình Lan liền bị cô đuổi đi, tất
nhiên người cô không muốn thấy nhất chính là ông Sơn nhưng khổ thay mẹ
cô một bước cũng không rời ông ta, mà cô cũng không muốn mẹ phải rơi
nước mắt nữa, dù biết mẹ đang sống trong ảo tưởng, tự trốn tránh sự
thật, nhưng cô không có cách nào giúp mẹ thoát khỏi đó
Lan
tựa người vào ghế đá dưới tán cây đào, nhắm mắt định thần. Cây đào đang
vào mùa rụng hoa, giờ cũng đã có vài chỗ xơ xác những cành. Gió se se
lạnh hất tung mái tóc của cô, cuống đi tâm hồn ưu phiền của cô làm cô
cảm thấy dịu nhẹ hơn. Cứ mỗi lần có chuyện khúc mắt cần phải suy nghĩ,
cô lại tìm đến ghế đá dưới cánh hoa đào để thư thả tâm hồn, chỉ khi tâm
hồn không còn vướng bận, cô mới có thể giải quyết tốt tất cả
“Sakura!”
Nghe tiếng gọi quen thuộc, Lan mở mắt ra, rồi nhẹ nhàng mỉm cười. Ánh mắt
người đó vẫn luôn nhìn cô một cách tha thiết, khóe miệng kia vẫn luôn
gọi tên cô một cách ngọt ngào, chỉ cần nhìn thấy cậu cô cũng đã thấy
vui, thấy cậu cười, mọi mệt nhọc cũng biến đi đâu hết
“Anh vừa đi đâu về?”
Nhìn Quân đang từ ngọn đồi bên kia băng qua đường, tay còn cầm một xô nước
nhỏ, hơn nữa, cậu đã vứt đi bộ đồ hàng hiệu của thành phố để khoát lên
mình chiếc áo nhà nông của bác Chu gần đây, quả thật Lan nhìn mà không
nhịn được cười. Người không biết nhìn vào chắc hẳn sẽ nghĩ gần đây có
một cậu nông dân đẹp trai ngày ngày đi xách nước từ con suối bên kia
ngọn đồi về
Nghe bác Chu bảo nước của con suối rất trong, rất tốt cho sức khỏe, người bị bệnh như mẹ Lan dùng nước suối kia sẽ tốt
hơn dùng nước máy, thế là cứ mỗi sáng, Quân lại hai ba bận chạy sang
ngọn đồi bên kia mang nước về. Dù đường không xa trời se lạnh thế này mà đi lấy nước, còn bị nước tạt vào quần áo, chỉ có thể nói lạnh đến không chịu nổi
Quân vẫy vẫy tay chào Lan, cười thật tươi rồi qua đường, cậu đâu có chú ý từ đằng xa đang có một chiếc xe lao về phía cậu.
Lan khi nhận ra chiếc xe lập tức đứng bật dậy, hốt hoảng la lên
“Quân! Cẩn thân!”
Quân quay đầu nhìn, nhận ra chiếc xe kỳ lạ kia đang hướng mình mà tiến, Quân lập tức nhảy người ra bên ngoài, tránh thoát khỏi đầu xe, cậu nằm lăn
lóc trên đường, lúc nãy cậu dùng tay ôm lấy đầu, tay ma sát với mặt
đường nên một bên tay còn chảy máu
“Anh không sao chứ?”
Quân lắc đầu cười, mắt vẫn nhìn theo hướng chiếc xe vừa chạy khỏi, trong đầu không ngừng suy nghĩ. Bọn họ muốn giết cậu, nhưng là ai?
“Chúng ta đi bệnh viện!”
Lan hốt hoảng đỡ Quân dậy, nhìn máu trên tay Quân không ngừng chảy Lan
không khỏi lo lắng. Quân cũng không phản đối, Quân biết với bản tính của Lan, nếu cậu không điều trị tốt, Lan sẽ lo lắng mãi
Đứng
trước cửa phòng cấp cứu không chỉ mình Lan mà còn có ba mẹ Quân. Ba Quân không có nói gì, trước giờ biểu hiện của ông đối với cô cũng chỉ là
người quen thông thường, không quá khách sáo cũng không quá thân thiết.
Và không cần nói cũng biết, khi con trai mình vào bệnh viện, mẹ Quân sẽ có cảm tưởng như thế nào, tất nhiên bà sẽ đem mọi chuyện đổ lên đầu Lan,
quy trách nhiệm về một mình cô, và tỏ ra khó chịu với cô. Lan đã đoán
biết trước tất cả, cũng tự nhắc bản thân không cần quá để ý, nhưng cô
không để ý được sao?
“Quân không sao chứ?”
Nghe
tin, Kai lập tức gọi cho Lan xem tình hình, Lan cũng chỉ có thể nói
thật, mặc khác cô còn muốn nhờ anh điều tra xem bọn người đó là ai, sao
lại muốn cán vào Quân
Quân chỉ bị nứt xương, băng bó một tuần là khỏi, ngay tối hôm đó hai người đã rời bệnh viện quay về nhà. Quân
đối với sự chăm sóc của Lan hết sức vui vẻ. Sao chứ? Hiếm khi cậu mới
nhận được sự ân cần như thế, phải tận hưởng cho thỏa thích kia chứ
Quân ngồi thừ người trong phòng khách, lâu lâu lại nhìn cánh tay bị thương
của mình mà cười, không may nụ cười kia đã lọt vào mắt Lan, tự dưng cô
lại thấy bản mặt của Quân hết sức đáng đánh
“Anh cười cái gì? Bị thương vui lắm sao?”
“Bị thương có cái gì không tốt? chẳng phải được em chăm sóc sao?”
Quân còn mặt dày mày dạng lớn tiếng nói, mặt cậu có thể đem ra lót đường
được rồi. Lan chỉ có thể ảo não lăc đầu, từ chối cho ý kiến
“Ngày mai em về Việt , anh đi cùng không?”
“Việc của Lam sao? Đã chuẩn bị xong?”
Lan gật đầu. Ngày hôm rời đi là cô đã mạnh miệng, cũng vì muốn hai người
kia đừng quá bận tâm đến cô nên mới nói những lời đau lòng đó, nhưng
muốn cô không quan tâm cũng không được, từ đầu cô đã muốn quản loại
chuyện gia tộc rắc rối này rồi. Chấm dứt chuyện này, Lam sẽ không gặp
phải bất cứ áp lực nào từ gia tộc của mình nữa
Quân cưng chiều xoa đầu Lan, tay không bị thương dùng lực một chút liền kéo Lan ngã vào trong lòng mình
“Em đi đâu anh đi đó”
Lan cười hì hì, cái câu nói này có cái gì đó không đúng. Người xưa thường
nói, gái lớn gả chồng, chồng đi đâu vợ theo đó, nhưng với Quân thì ngược lại a, phụ xướng phu tùy!
Quân vuốt vuốt tóc Lan bỗng dưng lại nghĩ đến cái gì đó, khóe môi không tự chủ nhếch cao
“Hay là…chúng ta cũng đính hôn đi! Ngày mai!”
“Ngày mai?”
Lan méo mó mặt mày, người đàn ông này không phải đang nghĩ đến chuyện mượn sân nhà người khác tổ chức đính hôn cho mình đấy chứ?
“Quyết định vậy đi!”
Quân hào hứng hô, trong khi Lan chỉ có thể cười khổ, bất quá cô cũng không
có phản đối, với cô có đính hôn hay không cũng không quan trọng, quan
trọng là hai người có yêu nhau hay không, còn có, cả hai có chung thủy
với đối phương hay không
Quân hôn một cái thật nhẹ vào môi
Lan rồi cầm chìa khóa xe chạy đi, Lan ở phía sau nhìn theo không khỏi
phì cười, không cần nói cô cũng biết cậu đi đâu, chắc chắn cậu chạy đi
chuẩn bị những thứ cần thiết cho buổi đính hôn ngày mai chứ không phải
cái gì khác
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...