Khi Những Kẻ Ngốc Yêu

_Kan, anh nghĩ sao về chuyện của Rain và Bin? – Sunny rầu rầu cúi mặt đăm chiêu
_Rain là em gái anh, anh dù thế nào vẫn yêu thương nó hơn hết, mọi quyết định của nó anh ko muốn xen vào, chỉ cần nó hạnh phúc là được… – Kan trầm tĩnh trả lời
_Thế anh Gen phải thế nào hở anh? – Sunny lo lắng
_Anh biết, tụi anh quen nhau từ cấp 2 đến giờ, tụi anh cũng như anh em, vết thương cũ về Yumi đối với nó vẫn chưa lành, nay con Rain ngốc nghếch lại rạch thêm vào trái tim nó… – Kan trầm trầm giọng buồn tênh cúi gầm mặt… rồi lại ngước lên nhìn trời đánh 1 hơi thở dài… – Biết sao được, chúng ta chỉ là người ngoài, ko thể xen vào chuyện của họ, làm anh…anh ko thể ép Rain phải bên cạnh ai, vì điều đó chỉ làm cho tất cả đều đau khổ
_Anh à? – Sunny rưng rưng nhìn Kan – chúng ta thật sự ko thể làm gì giúp họ sao
_Chúng ta tốt nhất đừng xen vào, hãy cứ để họ tự giải quyết… cứ bình thường như vậy lại tốt hơn – Kan xoa đầu Sun an ủi
_Ưm… Rain dạo này… cười gượng quá – Sunny cười buồn thở dài
….
_Em sao vậy? – Bin hỏi nó
_Ơ!!! Em ko sao – Nó quay lại nhìn Bin cười gượng gạo
_Em hôm nay cứ như người mất hồn vậy, có chuyện gì cứ nói với anh – Bin siết tay nó
_Em…ko có gì đâu – nó cười khua khua tay
Bin nhìn nó trìu mến nhưng buồn đến lạ…
_Em ko tin anh sao?
_Ko…em…em – Nó lúng túng trước ánh mắt buồn buồn đầy thất vọng của Bin
Bin ôm nó vào lòng…
_Anh thật sự ko đáng để em tin tưởng ư? – Bin nói với giọng buồn bã nghẹn ngào
_Ko… ko phải – Nó bỗng bật tuôn nước mắt, lắc đầu ngoày nguậy -
_Nhưng… anh… chúng ta…chúng ta… làm vậy…có đúng ko anh? – Nó khóc nấc lên
_Rain… nhìn anh đi… em thật sự tin anh ko? – Bin buông lơi, nắm lấy bờ vai nhỏ bé, nhìn thẳng vao mắt nó hỏi
Đôi mắt nhạt nhòa nhòe ra vì nước mắt… hình ảnh Bin tuy mờ nhạt nhưng vẫn cảm nhận được sự ấm áp từ người anh toát ra…ánh mắt mạnh mẽ, cương nghị đầy kiêu hãnh, mang đến cho nó 1 niềm tin vững chắc nào đó…
Nó gật đầu tin tưởng nhìn anh, nở 1 nụ cười hạnh phúc… nụ cười tựa ánh ban mai, nụ cười từ trái tim ko gượng ngập suốt bao ngày qua…
Bin hạnh phúc ôm lấy nó… lòng anh yên bình và hạnh phúc, anh sẽ đem lại cho nó hạnh phúc, dù biết rằng mình có lỗi với Gen, nhưng anh ko thể điều khiển được trái tim… lí trí anh đã gục ngã lòng ích kỷ… anh đã ác lắm phải ko?… nhưng giờ đây anh đang có nó, và anh sẽ giữ chặt lấy nó…
Từ phía xa… 1 ánh mắt đang hướng về nó và Bin…1 ánh mắt chứa đầy nỗi niềm… thống khổ…căm hận… dày vò… đau đớn…

_Trời sắp mưa rồi… anh về mau kẻo mắc mưa – Nó mỉm cười nói với Bin
_Ưm…em vào nhà đi – Bin cũng mỉm cười thật đẹp nói với nó
Chỉ khi bóng nó khuất vào nhà anh mới quay lưng bước đi…chiếc bóng ai đó vẫn đứng lặng khuất sau bức tường


_Sao về muộn thế hả – Kan hỏi vọng từ phòng khách ra
_Em có chút việc… – Nó đáp gọn rồi lon ton lên phòng
Vòng tay ấm áp của Bin còn đây, cảm giác mệt mỏi suốt mất ngày qua của nó vơi đi vài phần… nhưng tim nó vẫn còn nặng nề lắm cảm giác tội lỗi, nó muốn tìm Gen để xin lỗi anh, nhưng cả tuần qua nó ko gặp được anh, cả hôm nay anh cũng ko đi học…
Bước từ phòng tắm ra… nó cụp đôi mắt buồn… trầm tư bước đến bên cửa sổ…nó vén tấm rèm cửa… mắt nhìn mông lung… Ngoài trời mưa lất phất rồi mạnh dần….
Trong màn mưa trắng xóa…nó giật thót mình khi nhìn thấy 1 thân ảnh đứng chìm trong mưa… 1 dáng người quen thuộc lắm… cái bóng dáng đau khổ đang nhìn về phía nó… Trái tim nó như quặn lại… phần áo ở ngực trái nhăn nhúm trong bàn tay đang bám siết của nó… nó như ngưng thở…có gì đó đang siết chặt lấy cổ họng làm nó ko thở nổi…
“Ko…ko thể… ko thể nào là anh ấy… ko thể là anh ấy được” – Nó lấy tay ôm lấy đầu… buông chiếc màn… đôi chân nó ko còn đủ sức chóng đỡ cả thân người khiến nó trượt xuống ngồi bẹp dưới đất bất lực…
Tiếng mưa ngày 1 to…thời gian chầm chậm trôi qua… nó nửa mõ nửa tỉnh thất thần như vừa gặp ma… run rẩy sợ hãi… dùng hết sức đứng dậy, tay vén tấm màn lên… Đúng…quả thật ko sai…đó là anh… Gen
Nước mắt bắt đầu dâng lên rồi rơi như côn mưa ngoài kia… nó phải làm sao? Nó ko đủ dũng khí để đối mặt với anh lúc này dù nó đã có ý định tìm anh mấy hôm nay…nhưng ko phải trong hoàn cảnh này… nó phải làm sao đây
Tiếng sét nổ vang rền…gió rít hung hảng… mưa như cào xé vạn vật… báo hiệu 1 cơn giông bão lớn…
Đôi chân run run rồi… nhích 1 bước…1 bước… rồi nó chạy bổ ra ngoài…
_Mày đi đâu đấy… đang mư
a bão đó – Kan hét với theo khi nó chạy hộc mạng ra ngoài
….
Gen đứng trong màn mưa… tất cả người anh ướt sũng…chiếc áo sơ mi sũng nước bám víu vào da thịt trong suốt… gương mặt phủ sương lạnh tái… cả thân hình anh đều huyện với màu trắng của mưa… đôi mắt ko gì ngoài đau đớn dày xéo tột cùng… Anh nhìn thấy nó… đôi môi nhợt nhạt nở 1 nụ cười buồn đau da diết…
Nó bịt lấy miệng… nước trên mặt ràn rụa ko phân biệt đc đâu là nước mưa đâu là nước mắt … Trông anh lúc này giống như cái đêm nó đã ôm anh và hứa sẽ tin tưởng, yêu anh, bên anh suốt đời vậy… chỉ khác là… nó đã làm anh đau khổ…
_Anh…anh – Nó nghẹn ngào nhìn Gen
Gen kéo lôi nó… ôm nó vào lòng…anh siết chặt đến độ nó ko thể thở nổi…vòng tay mạnh mẽ như đang cố kéo lại thứ gì đó…Nó bị siết đến độ tưởng chừng cơ thể đang bị vỡ ra từng mảnh…
_Anh nhớ em…nhớ em đến phát điên lên được… – trong giọng nói run run pha thập phần nỗi nghẹn ngào đau đớn
_Anh…anh…đừng…đừng như vậy mà anh – Nó khóc nấc nở vùng ra khỏi anh
Nó xô anh ra như 1 câu trả lời dứt khoát… đứng đối diện nhìn anh…nó khóc… tay lau mãi ko hết nước trên mặt đc… nó nhìn anh mà đau thắt… nó thấy mình thật đáng chết… Anh dùng đôi mắt khẩn thiết nhìn nó như van xin càng làm nó tội lỗi hơn…
_Anh… em xin lỗi…xin lỗi anh… em biết anh đau khổ…nhưng liệu em bên anh có đem cho anh đc hạnh phúc ko khi mà em lỡ yêu 1 người khác … em có lỗi… em thật sự xin lỗi anh…xin anh hãy tha thứ cho em… xin anh – Nó nghẹn ngào khó khăn bật thốt từng câu
Đôi mắt anh xám xịt đau lại thêm đau… Nó ko thể nhìn anh thêm nữa… Nó quay lưng bỏ chạy… nhưng… anh nắm vội bàn tay nó kéo lại… nó ko dám quay lại nhìn anh… anh siết lấy tay nó… Từ khóe mắt tràn 1 giọt lệ…rồi 1 giọt tiếp nối… lăn dài xuống má rồi huyện vào nước mưa… chảy dài trên khuôn mặt rồi rơi xuống đất vỡ tan như cõi lòng anh…
_Rain…xin em… – tiếng anh nhẹ tênh yếu ớt nghẹn ngào…
Nó khóc…khóc nhiều…nhiều lắm… Nó phải làm sao đây… trái tim vụn vỡ đầy thương tích của anh chưa lành thì nó lại đập tan, cào nát nó ra 1 lần nữa… làm sao đây?… làm sao anh chịu đc … Nó ko thể…
Nó lắc đầu rồi vùng tay ra khỏi bàn tay yếu ớt lạnh giá của anh vụt chạy vào nhà… để lại anh 1 mình cô đơn chìm đắm trong đêm và mưa gió… Giọt nước mắt vẫn rơi dài trên khuôn mặt trắng bệch lạnh lẽo….cô liêu…
…….
_Mày sao vậy – Kan lo lắng hỏi nó khi thấy nó ướt sũng chạy vào nhà

Nó ôm chằm lấy Kan khóc nức nở…
_Sao…sao vậy? – Kan ngạc nhiên trước hành động của nó nhưng cũng mau chóng hiểu ra… anh cũng ôm lấy nó vỗ về… dù hay ức hiếp nó, nhưng trong gia đình, anh vẫn là người thương và hiểu nó nhất… Kan đánh 1 hơi thở dài… “ko ngờ con em mình đã lớn rồi…đã biết yêu… và biết đau khổ”

_Uống đi… – Anh mang cho nó 1 cốc cacao nóng sau khi nó đã tắm rửa thay đồ xong
_Anh 2… em xin lỗi – Nó quẹt đôi mắt ướt cúi gầm mặt nói với Kan
_Ko cần phải xin lỗi tao… người mày phải xin lỗi là Gen kìa… Tao tuy ko phản đối sự lựa chọn của mày, nhưng cũng ko thể ko bận tâm đến Gen… -
Kan nhìn nó nói nghiêm nghị
_Em…xin… lỗi – Nước mắt rưng rưng lại lăn dài
Kan lắc đầu đứng dậy về phòng…
_Hãy làm những gì trái tim mình cho là đúng – Kan nói, đặt tay lên đầu nó…
Nó ngồi lặng trong căn phòng khách…mùi cacao thơm nồng bay phảng phất nóng hổi trong ko khí nhưng ko đủ sức xoa dịu nỗi đau trong lòng…

Nắng sớm vờn qua khe cửa, phóng thẳng qua cửa sổ đánh thức hàng mi đang khép kín… nó đưa tay lên che mắt, nhíu mày khó chịu… nó đang nằm trong căn phòng của nó… có lẽ đêm qua nó khóc nhiều đến nỗi kiệt sức ngủ gục lúc nào ko hay và Kan đã đưa nó về phòng…
Đầu nó nặng trĩu, hơi thở khó nhọc, người hơi nóng… Nó mệt mỏi bước vào toilet…
_Mày sao vậy? – Kan tính vào gọi nó dậy thì thấy nó lảo đảo bước ra từ phòng tắm
_Em hơi mệt – Nó nói, mặt sa sầm loạng choạng chúi về phía trước
Kan hoảng hồn đến đỡ lấy nó…
_Trời!!! sao người mày nóng hổi vậy? – Kan hét lên
_Hình như cảm…em ko sao đâu – Nó níu tay Kan gượng dậy
_Hôm nay ở nhà nghỉ đi, tao xin phép cho mày – Kan nói rồi bế thốc nó đặt lên giường
_Nhưng…nhưng… – Nó tính nói gì nữa nhưng thiệt sự nó quá mệt để nói thêm đc gì nữa…

_Anh – Bin gọi khi thấy Kan vừa bước ra
_Bin à? Hôm nay con Rain nó bệnh rồi, ko đi học đâu, nhóc đi học trước đi – Kan thở dài nói
_Sao? Cô ấy bệnh à? – Bin giật mình hoảng hốt
_Cũng chỉ là cảm thôi, ko sao, thôi đi học đi, chiều về thăm nó – Kan cười nhẹ xoa đầu Bin như con nít

_Nhưng… ưm, em biết rồi… – Bin ngước nhìn lên phòng nó buồn bã xen lẫn lo lắng rồi rảo bước

Đôi mắt nó lim dim nặng nề mở ra… Nó nằm bẹp suốt cả ngày nay… người nóng ran…
_Em dậy rồi à? – Bin từ ngoài mở cửa bước vào thấy nó đang cố ngồi dậy liền chạy đến đặt bát cháo lên bàn vội đỡ lấy nó
_Anh…Sao anh…lại ở đây – Nó thều thào
_Vừa hết tiết là anh đến đây ngay, em sao rồi ? – Bin lo lắng nhìn nó
_Em thấy cũng đỡ rồi… – nó cười gượng
_Em ăn chút cháo đi, anh vừa nấu cho em đấy – Bin cười dịu dàng, lấy gối kê đầu giường rồi nhẹ nhàng đỡ nó ngồi tựa vào
Bin bưng bát cháo, thổi từng thìa đút cho nó ăn… khuôn mặt anh lúc này thật hiền và đáng yêu trong làn khói từ bát cháo bóc lên thơm lừng…Cháo đi qua lưỡi lạt lẽo, chảy xuống cổ nóng ấm, cơ thể nó run lên, đầu óc mơ hồ… nhưng trái tim nó đánh mạnh… ko biết xúc cảm lúc này là thế nào, tình cảm hỗn độn, rối tinh lên… nó nhói về tội lỗi nó, nó hạnh phúc bên Bin, cảm giác dịu êm lúc này nó có đáng được nhận?…
_Em…em sao vậy? – Bin giật mình khi thấy nó bỗng nước mắt chảy dài
Nó lắc đầu nguầy nguậy, 2 tay gạt vội nước mắt…Bin cụp mắt buồn buồn…ôm lấy nó vào lòng
_Anh biết em vẫn còn day dứt về việc của anh Gen…hãy tin anh, mọi chuyện sẽ qua mà… – Bin ngèn ngẹn ôm ghì lấy nó
_Em…em – Nó khóc…lại khóc… nó phải làm gì đây…làm gì ngoài khóc ra
_Hãy tin anh…
Một giọt nước mắt nóng hổi rơi trên bờ vai nó… nó im lặng, mọi giác quan đều ngưng lại…
_Anh…anh
_Anh xin lỗi, nhưng thấy em cứ đau khổ thế này, anh đau khổ lắm – Bin ngẹn ngào…1..2..3 giọt nước mắt cứ kéo nhau rơi ướt vai nó
Nó đã là,m gì thế này… nó đã lựa chọn rồi… tại sao nó vẫn thế này… nó làm Gen đau khổ đã đành…vậy mà ở bên Bin cũng khiến anh đau khổ… nó thật ngốc…ngốc quá mà…
_Anh…em xin lỗi…xin lỗi anh…em sai rồi…em sai rồi- Nó ôm chặt lấy Bin khóc nức nở
Trong vòng tay anh nó hạnh phúc và đôi tay nhỏ nhắn của nó ôm lấy anh 1 niềm vui ấm áp… từ khóe môi…1 nụ cười nở ra từ trái tim…

Nó bình yên nép trong vòng tay Bin ngủ thiếp đi… anh nhẹ nhàng đặt nó xuống, kéo chăn đắp ngang người… lặng ngắm nó chìm trong giấc ngủ thật say… tâm hồn bình yên… anh bước nhẹ ra ngoài khép cửa lại… 2 trái tin đã bình ổn…chỉ còn 1…

_Mày đi học được thật ko đấy – Kan nheo mắt nhìn nó nghi ngờ
_Hừ!! nằm 3,4 ngày em muốn mục xương rồi, giờ em khỏe như trâu ý – Nó quay lại càu nhàu
_Ưm…tùy mày, có gì thì đừng có báo tao àh? – Kan cảnh cáo rồi quay bước đi =))
_Xì!!- Nó lè lưỡi trêu Kan khi anh quay đi…
Bít Kan nói thế thôi chứ anh nó lo lắm…mấy ngày nó nằm chèm bẹp trên giường ngoài Bin và Sunny ngày nào cũng tới thăm nó thì Kan là người túc trực bên nó 24/24… Từ bé đến giờ đã vậy rồi, anh 2 luôn chăm sóc nó hơn cả ba mẹ, vì ba mẹ nó vốn đi công tác suốt, 1 tháng về 2,3 lần là nhìu…

…cạch…
_Anh – Nó vừa mở cổng bước ra đã thấy Bin đứng đợi sẵn
_Em thật đã khỏe rồi chưa đấy? – Bin lo lắng nhìn nó

_Anh giống anh Kan quá àh? Em khỏe rùi mù – Nó phụng phịu
_Hì… ừ…anh tin … đi học thôi nào – Bin cười tươi siêu kute với nó
Mọi mối tơ vò đã được gỡ sau cái đêm đó… giờ nó đã có thể yên tâm bên cạnh Bin rồi chăng?… sao vẫn thấy có gì ko ổn… mọi ý nghĩ cũng mau chóng gạt đi khi nó đến trường
_Rain…mày đi học lại được rồi hả? – Sunny từ phía sau chạy lên hỏi
_con nhỏ này, tao đi học mày buồn hả? – Nó cau mày nhìn Sunny tóe lửa
_Trùi, mày nghỉ tao nhớ mún chít chứ bùn nỗi gì – Sunny nói vờ ôm nó hun chùn chụt… làm nó cứ giằng đẩy ra như gặp phải biến thái dê xồm =))
Nó và Sunny đang cười đùa thì 1 dòng điện như xẹt ngang người nó…
_Boo… Gun – Nó ngạc nhiên khi Gun và Boo đang đứng nhìn nó từ lúc nào ko hay
Ánh mắt Gun đầy căm phẫn như muốn giết người, tia nhìn sắc như dao xuyên người nó thành trăm mảnh…
_Trông chị vui quá nhỉ? – Gun nhếch mép cười khinh bỉ
_Thôi, đừng thế anh Gun – Boo chạy ra ngăn Gun lại
Nó nhìn Gun và mọi người… hình như mọi người có gì đang giấu nó…
_Anh…có chuyện gì vậy? – Nó quay sang hỏi Bin
Anh chỉ quay đi tránh ánh mắt nó mà ko nói gì…
_Anh Bin, anh kan, Sunny,Boo… mọi người nói gì đí chứ, mọi người đang giấu tôi chuyện gì? – Nó hét lên hoang mang
_Để tôi nói cho chị nghe – Gun gầm lên căm giận – Vì chị mà anh ta đối đầu gia đình Mary, gia đình tôi đang bị ép đến bờ vực phá sản… anh ấy đã đau khổ lắm rồi, chị còn… – Gun nấc lên như sắp khóc
Nó lặng căm… từng lời… từng lời của Gun như sét đánh ngang tai…
_Anh tôi đau lắm…đau lắm chị biết ko??? – Gun siết chặt bàn tay phẫn nộ
_Thôi đủ rồi…
Một tiếng quát từ phía sau như thủy tinh vỡ… Mọi người tròn mắt ngạc nhiên sững sốt … Nó mặt xanh xám, mắt hoang dại…
_Anh…anh Gun – Nó lắp bắp
_Gun!!! Em đi học đi – Gen quay sang nói với Gun
_Anh…anh 2…anh ko sao chứ ? – Gun lo lắng nhìn anh mình
_Ưm… em và Boo đi học đi – Gen trả lời
Gun chần chừ rồi cũng bực dọc nắm tay Boo đi… Gen quay lại nhìn nó đang run rẩy sợ hãi bên cạnh Bin… đôi mắt anh đượm buồn… trái tim đau như vạn kim châm… dù vậy anh mỉm cười… nụ cười dịu dàng và đẹp như 1 thiên sứ, đặt bàn tay vỗ nhẹ đầu nó…
_Em đừng sợ và dằn vặt mình nữa… anh ko trách em đâu… hãy sống hạnh phúc và vui vẻ như chính em
Nó nhìn Gen rưng rưng… cảm động dâng lên cay xè sống mũi, khóe mắt rồi đổ hết ra ngoài…
_Anh – Nó ôm chầm lấy Gen khóc nức – Em xin lỗi…xin lỗi anh…cám ơn anh
_Được rồi, mọi người nhìn kìa, vào lớp đi – Gen đẩy nhẹ nó ra dịu dàng cười hiền nói với nó – Gi
ận rồi kìa – Gen nheo mắt hất về phía Bin đang bỏ đi lủi thủi 1 mình
_Hì!! Anh em cám ơn anh… chào anh – Nó cười tười chạy theo Bin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận