“Mọi người đến đủ cả rồi sao?” Xuyên Nhị mở cửa phòng, nhìn thấy Trường Thế Vinh cũng ở đây thì gật đầu cười chào hỏi với hắn, rồi đi vào trong ngồi xuống ghế: “Vậy anh vào thẳng vấn đề luôn không lằng nhằng nữa, công ty quyết định sẽ tổ chức một đêm live show để làm bước đệm cho S’boy ra mắt album đầu tiên của mình.”
Chỉ một câu của Xuyên Nhị cũng giống một trái bom bất ngờ ném xuống, làm bầu không khí trong phòng như muốn oanh tạc.
Hà Hào Phi kích động đến run cả tay, cậu ú ớ không biết nên nói cái gì.
Ngay cả Tưởng Khải Lâm bình thường luôn thờ ơ mọi chuyện cũng chồm người ngồi thẳng dậy, chằm chằm nhìn Xuyên Nhị cứ như muốn hỏi anh đang nói đùa có phải không.
Hạ Thư Minh giật mình đưa mắt nhìn Trường Thế Vinh, chỉ thấy hắn lắc đầu thể hiện mình không biết gì về chuyện này.
Tâm trạng cậu lại trở nên không tốt mà lén nhìn Đường Gia Huy, thấy cậu ta thế mà không có chút bất ngờ nào càng khiến cậu khó chịu cằn lấy môi mình.
Đường Gia Huy không thật sự kích động như những người khác nhưng không có nghĩa cậu không bất ngờ, lần trước chỉ tùy tiện nói với Du Định Thiên muốn ra một album cho S’boy.
Lúc đó cậu chỉ muốn xác nhận lần cuối thái độ của hắn đối với chuyện mình mang thai, không ngờ hắn không chỉ nhớ kỹ mà còn hành động mau lẹ như vậy.
Trong mấy người chỉ có Lôi Văn lớn tuổi nhất cũng bình tĩnh nhất, hắn tạm thời che giấu vui mừng của mình mà hỏi lại Xuyên Nhị: “Anh nói thật sao? Thiên Hành muốn mở live show riêng dành cho S’boy?”
“Đúng vậy, anh không lừa các cậu.” Xuyên Nhị cười nói: “Hai ngày trước khi thư ký Lâm đưa quyết định xuống anh còn không dám tin, quy mô được tổ chức cũng không nhỏ đâu.
Có thể nói cơ hội lớn như vậy dành cho nhóm nhạc mới là từ trước đến nay chưa từng có, mới đầu ngay cả anh cũng thấy khó tin.”
“Công ty đột nhiên sao lại muốn mở live show cho chúng ta, còn quyết định ra album đầu tiên, phải có lý do nào đó để Thiên Hành quyết định đầu tư vào S’boy chứ?” Tưởng Khải Lâm lên tiếng hỏi.
Mọi người bắt đầu đoán lý do rồi không hẹn mà nhìn về phía Hạ Thư Minh, cậu ta vừa mới ký hợp đồng với công ty đã được tham gia vào S’boy với vị trí hát chính.
Nhóm nhạc đã có nền tảng, chỉ cần cơ hội để nổi tiếng, mà hiện giờ cơ hội cũng đã được đưa đến cửa.
Nghĩ lại thì quyết định để Hạ Thư Minh gia nhập S’boy cũng là từ thư ký Lâm, mà thư ký Lâm đại diện cho ai chứ? Nói như vậy thì bọn họ đều là nhờ hưởng một chút lợi ích từ chỗ của thành viên mới sao? Cứ cảm thấy không được tự nhiên thế nào.
Bị mọi người nhìn mình như vậy khiến Hạ Thư Minh có chút ngượng ngùng mà đỏ mặt, cậu cũng đoán ra bọn họ đang hiểu lầm chuyện này là nhờ mình, nhưng cũng không có gì chắc chắn là do Đường Gia Huy không phải hay sao?
“Anh Xuyên, chúng ta ra mắt chưa bao lâu cũng không có bao nhiêu bài hát, có thể phát hành album sao?” Đường Gia Huy nói.
“Chuyện này anh cũng đã nghĩ qua rồi.” Xuyên Nhị gật đầu nói: “Công ty có thể chuẩn bị thêm bài hát mới cho các cậu, có biết nhà soạn nhạc Phúc Nghị Trân hay không? Gần đây bà ấy sáng tác ra vài tác phẩm tâm huyết, chỉ cần hoàn thiện lời nữa là xong.”
Tưởng Khải Lâm siết chặt nắm tay, cậu thôi nhấp nhổm ngồi im trên ghế.
Nhà soạn nhạc Phúc Nghị Trân rất có tiếng trong giới nhạc sĩ, những bài hát do bà soạn nhạc đều có mức độ nổi tiếng vừa phải hoặc sẽ trở thành kiệt tác.
“Em thấy hay là cứ để cho Tưởng Khải Lâm nhận trách nhiệm này đi.” Đường Gia Huy lại nói một câu khiến mọi người không khỏi chú ý.
Tưởng Khải Lâm giật mình nhìn Đường Gia Huy, nhịp tim của cậu trở nên dồn dập.
Tưởng Khải Lâm tin tưởng vào những bài hát của mình, nhưng cậu không thể tự đề cử khi công ty đã quyết định sử dụng bài hát của nhà soạn nhạc lớn, còn cậu cùng lắm chỉ mới được xem là có tài mà thôi.
“Tưởng Khải Lâm sao?” Xuyên Nhị xoa cằm mình suy nghĩ.
Đường Gia Huy lại nói: “Tính cả “Lời Của Gió” chúng ta có ba bài hát đều do Tưởng Khải Lâm sáng tác, mọi người cũng thấy rồi đó, độ nổi tiếng của chúng ta đang có hiện tại đều là nhờ vào nhạc của Tưởng Khải Lâm.”
“Đúng vậy, đúng vậy.
Em thấy lời của anh Gia Huy nói đúng lắm, em thấy bài hát của S’boy chúng ta chỉ cần để anh Tưởng Lâm sáng tác là được rồi.” Hà Hào Phi giơ tay, cậu lớn tiếng nói.
Lôi Văn lắc đầu cười, lại nói: “Nếu tất cả bài hát sau này đều để một mình Tưởng Khải Lâm lo cả không phải khiến em ấy bận rộn đến chết sao? Thế nhưng em cũng đồng ý với ý kiến của Gia Huy.”
“Em không có ý kiến gì.” Hạ Thư Minh nói, cậu biết tài năng cũng như những bài hát của Tưởng Khải Lâm sau này sẽ nổi tiếng ra sao, vì vậy đương nhiên sẽ không phản đối.
Chỉ đáng tiếc đời trước tài năng của cậu ta ban đầu chỉ được dùng để làm nền cho Đường Gia Huy, đời này cậu sẽ càng biết trọng dụng người tài hơn nhiều, khiến cho những bài hát của Tưởng Khải Lâm càng thêm nổi tiếng.
Thấy các thành viên trong nhóm hòa đồng như vậy Xuyên Nhị thật sự vui mừng, không giống như trước không khí lúc nào cũng căng thẳng, bằng mặt không bằng lòng.
Xuyên Nhị nhìn Tưởng Khải Lâm: “Mọi người đều tin tưởng cậu như vậy, cậu cảm thấy thế nào? Có làm được hay không?”
“Được.” Tưởng Khải Lâm không do dự gật đầu: “Em nhất định không khiến mọi người phải thất vọng.”
“Vậy thì tốt, anh sẽ báo cáo quyết định này lên trên và chờ xin ý kiến.” Xuyên Nhị cười lớn nói: “Bắt đầu từ ngày mai sẽ phải bận rộn lắm đây, nhất là Tưởng Khải Lâm, tới lúc đó cậu cũng đừng than vãn với anh rằng không có thời gian để nghỉ ngơi.”
“Sẽ không.” Tưởng Khải Lâm chắc chắn nói, sau đó lại xoay đầu nhìn Đường Gia Huy.
Do dự chỉ một chút sau đó gật đầu với cậu: “Cảm ơn.”
“Phải là chúng tôi nói cảm ơn mới phải.” Đường Gia Huy tươi cười đập lưng Tưởng Khải Lâm một cái: “Hy vọng của chúng tôi đều đặc hết trên người cậu, cố lên.”
“Anh Tưởng Lâm cố lên.” Hà Hào Phi vừa hô lớn vừa nhào đến ôm chầm Tưởng Khải Lâm.
Lôi Văn túm cậu nhóc như con bạch tuộc ra, cười với Tưởng Khải Lâm: “Đều trông cậy cả vào em.”
Tưởng Khải Lâm không nói nhiều nữa, với sự tin cậy của mọi người cậu chỉ muốn thể hiện quyết tâm của mình qua một chữ: “Được.”
Hạ Thư Minh im lặng nhìn bầu không khí vui vẻ và hòa hợp của các thành viên trong nhóm, bởi vì cậu chỉ mới gia nhập không lâu, thậm chí còn chưa nói chuyện với mỗi người trong bọn họ quá mười câu, không thể đem mình hòa nhập vào trong đó.
Cậu cảm thấy lúc này này không hề giống những gì xảy ra ở đời trước, khi đó mỗi lần nhìn thấy S’boy đều là bầu không khí nặng nề, có một lần tham gia cùng một show diễn với bọn họ còn nhìn thấy Tường Khải Lâm ra tay đánh Đường Gia Huy, còn Đường Gia Huy thẹn quá hóa giận rống lên sẽ loại Tưởng Khải Lâm ra khỏi nhóm.
Hạ Thư Minh đã nghĩ đời này khi ký hợp đồng với Thiên Hành, gia nhập S’boy cậu có thể thay thế Đường Gia Huy để giúp đỡ những người bị cậu ta áp bức.
Giống như cậu đời trước cũng bị Đường Gia Huy dẫm dưới chân, bị cậu ta khinh thường miệt thị.
Vậy thì tại sao mọi chuyện thay đổi nhiều như vậy? Không chỉ là bầu không khí hòa đồng của S’boy, mà ngay cả Du Định Thiên cũng không còn giống như trước kia nữa.
Vậy chứ thật sự đã xảy ra chuyện gì khiến mọi thứ thay đổi trở nên như vậy?
Để lại các thành viên trong nhóm bàn luận với nhau làm sao để phát triển tốt nhất, Xuyên Nhi cùng với Trường Thế Vinh cũng có công việc riêng của mình cần phải rời đi.
Lúc ra ngoài, Trường Thế Vinh không kiềm được gọi Xuyên Nhị: “Là thư ký Lâm nói chuyện công ty tổ chức live show của S’boy cho cậu?”
“Đúng vậy.” Xuyên Nhị cau mày khó chịu, hắn là người đại diện của S’boy, không nói với hắn thì nói với ai? Cho dù năng lực của hắn không bằng Trường Thế Vinh, nhưng hắn ta cũng chỉ là người đại diện của cá nhân Hạ Thư Minh mà thôi, liên quan gì đến S’boy?
Đa số mọi người đều biết người đại diện của S’boy luôn thiên vị nhóm trưởng Đường Gia Huy, Trường Thế Vinh không an tâm nếu để Xuyên Nhị tự mình quyết định tất cả.
Hắn nghĩ nên thử tìm Lâm Thanh Hùng để nói thử về chuyện này, hay là để hắn thay thế làm người đại diện của S'boy cũng được, nếu không Thư Minh ở đây chỉ sợ cũng khó lòng phát triển.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...