Khi Nhân Vật Chính Đồng Nhân Xuyên Vào Nguyên Tác

Ba tháng đầu mùa xuân, oanh bay cỏ mọc.

Mùa xuân năm nay là thời gian Thiên Kiếm môn thu đệ tử mới, Thiên Kiếm sơn đặc biệt náo nhiệt, đâu đâu cũng có các thiếu niên còn nhỏ tuổi. Đến lúc này, thường thường là thời điểm bận rộn nhất trong ngoài môn phái, các đệ tử đi ra ngoài rèn luyện cũng đã quay về không ít, tư lịch sâu một chút đều giúp đỡ xử lý chuyện đệ tử mới.

Sau khi Phượng Liên tiểu tổ ngã xuống, Ngọc Anh chân nhân cũng từ chức chưởng môn, rời khỏi Thiên Kiếm môn thành tán tu. Chưởng môn Thiên Kiếm môn do Cừu Kiếm tiếp nhận, đạo trưởng Nhâm Viễn Tu thành trưởng lão Luyện Kiếm các mới, mà sư đệ ngày xưa của Dược Bất Độc là Độc Hữu Dược cũng về Thiên Kiếm môn, tiếp nhận chức vụ trưởng lão Dược các.

Về phần ngày đó ở sau núi đến tột cùng xảy ra chuyện gì, tại sao Ngọc Anh chân nhân lại từ chức chưởng môn, phần lớn mọi người đều không biết ngọn nguồn. Trước khi Phượng Liên tiểu tổ ngã xuống suýt nữa phát động hủy sơn trận, khiến tính mạng mấy trăm người trên dưới Thiên Kiếm môn như ngàn cân treo sợi tóc. Nghĩ người đã không còn, để giữ gìn danh dự tiểu tổ, để không lay chuyển hình tượng Thiên Kiếm môn trong lòng người và trong mắt thế nhân, Dịch Hi Thần và Trưởng Tôn Tử Quân đáp ứng che giấu việc này.

Phượng Liên tiểu tổ làm những chuyện như vậy, Ngọc Anh chân nhân cũng không phải rõ ràng tất cả, ông luôn không để ý tới sự vụ trong môn phái, đối với tiểu tổ lại quá phận ngu trung, chuyện tiểu tổ cần làm ông không hỏi nguyên do một mực thuận theo, mãi đến tận cuối cùng nhìn thấy vạn kiếm của hủy sơn trận treo trên không, ông mới biết vậy chẳng làm. Sau đó ông tự nhận lỗi từ chức vị chưởng môn, đám người Cừu Kiếm cũng có giữ lại, nhưng mà Ngọc Anh chân nhân ý đã quyết. Trước kia ông chịu trách nhiệm chưởng môn này, kỳ thật cũng là hữu danh vô thực, sự vụ trong môn đa phần do mấy vị trưởng lão quản lý, ông cho rằng như vậy không sao, bao nhiêu năm đều như vậy, trong môn vẫn chưa từng ra gốc rạ gì. Nhưng Dược Bất Độc bị giết, Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần trốn tránh rời môn, nội đấu trong bốn các nổi lên mặt nước, ông mới kinh ngạc phát hiện cho tới giờ ẩn giấu dưới biểu hiện sóng lớn không sợ đến tột cùng là nguy cơ chồng chất như thế nào. Ông mới hoàn toàn rõ ràng, chức chưởng môn cũng không phải là không có tác dụng, ông cũng không phải chưởng môn tốt, tiếp tục như vậy, chỉ sợ cơ nghiệp ngàn năm của Thiên Kiếm môn liền hủy ở trong tay ông. Vì vậy thuận theo thời cơ, Ngọc Anh chân nhân liền triệt để rời khỏi Thiên Kiếm môn, đi làm chân nhân nhàn tản của mình, tìm kiếm kiếm đạo trong lòng mình.

Cừu Kiếm thân là chưởng môn mới kế nhiệm, tự nhiên biết được toàn bộ ngọn nguồn sự tình. Trong lòng ông cũng có thiện ác phán xét, Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần vốn dĩ sau khi đại thù được báo đã dự định rời khỏi Thiên Kiếm môn, mặc dù Cừu Kiếm cũng không nguyện tổn hại uy danh tiểu tổ, nhưng lại kiên trì sửa lại tội oan của bọn họ, rửa sạch ác danh thí sư có lẽ có của bọn họ, chỉ nói hung thủ giết người là một người khác, đã bị quả báo. Đồng thời ông cố ý giữ Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần ở lại Thiên Kiếm môn.

Dùng tu vi của Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần, bọn họ đã không cần ở lại Thiên Kiếm môn khổ tâm tu luyện. Nhưng mà bọn họ vẫn có thể giữ tên trong môn phái, lúc trước bởi vì chuyện của Ngọc Anh chân nhân và Phượng Liên tiểu tổ mới khiến cho bọn họ “phản bội” Thiên Kiếm môn, sau khi đổi thành Cừu Kiếm kế nhiệm, bọn họ đồng ý giữ lại thân phận đệ tử Thiên Kiếm môn, tiếp tục ở bên ngoài vân du rèn luyện, ngày qua ngược lại cũng tiêu dao khoái hoạt.

Đến lúc Thiên Kiếm môn thu đệ tử mới, vì trong môn phái việc vặt quá nhiều, Cừu Kiếm mời bọn họ về giúp đỡ, hai người liền trở về.

Thiên Kiếm môn đã mấy năm không có lúc náo nhiệt như thế. Các đệ tử kiếm tu trải qua nhiều năm tu luyện, tâm tính đều trầm ổn, mỗi ngày ngoại trừ tĩnh tọa luyện kiếm thì rất ít có hoạt động khác, bởi vậy Thiên Kiếm sơn quanh năm yên ổn bình tĩnh. Bây giờ trong núi ngoài núi đâu đâu cũng có thiếu niên mới tới. Bọn nhỏ là phấn chấn bồng bột nhất, đối với hết thảy sự vật tràn ngập tò mò, vì vậy trên dưới Thiên Kiếm môn tràn đầy âm thanh vui cười huyên náo của bọn nhỏ, khiến lá cũng càng thêm xanh, nước cũng càng thêm biếc.

Mặc dù Cừu Kiếm cũng coi là một vị kiếm si, tính tình lại một trời một vực với Ngọc Anh chân nhân chỉ lo thân mình, ông có lòng yêu tài, cũng đã từng cho rằng Dược các và Tu Kiếm các dường như vô ích trong Thiên Kiếm môn, nhưng từ khi Dược các sinh ra Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần, ông có lòng chỉnh đốn Dược các và Tu Kiếm các, vì vậy liền sửa lại một chút môn quy trước đây, khiến địa vị của Dược các và Tu Kiếm các trong Thiên Kiếm môn tăng cao.

Nói ví dụ như việc lựa chọn đệ tử mới này, từ trước chỉ có trưởng lão mỗi các có thể lựa chọn đệ tử, mà chính đệ tử không có quyền chọn lựa muốn đi vào các nào, bởi vậy đệ tử mới vào Thiên Kiếm môn luôn là do Luyện Kiếm các chọn trước một nhóm có tư chất tốt nhất, Thủ Kiếm các lại chọn đi một ít xuất sắc, còn lại Tu Kiếm các chọn đi vài người cao trong đám chú lùn, tới Dược các liền chỉ có mấy đứa trẻ tầm thường. Nhưng mà đến năm nay, ngoại trừ trưởng lão mỗi các có tư cách lựa chọn đệ tử có tư chất tương xứng với phương pháp tu luyện của bổn các, chính các đệ tử cũng có thể lựa chọn muốn vào các nào tu luyện.


Kể từ đó, các thiếu niên am hiểu kiếm đạo hơn vẫn sẽ chọn Luyện Kiếm các và Thủ Kiếm các, mà các thiếu niên càng yêu thích trận pháp và hợp tác liền lựa chọn Tu Kiếm các, còn những thiếu niên muốn học luyện đan và một ít thuật pháp linh hoạt thì lựa chọn Dược các, từ đó, mỗi các nhân tài trăm hoa đua nở, cũng không tồn tại tình huống một các nào thành người đứng đầu, một các nào thành vô ích.

Trong các đại môn phái đều có thông lệ đệ tử ưu tú lớn tuổi giáo dục đệ tử nhỏ tuổi, cái này đối với đệ tử cũ mới đều là một sự rèn luyện. Mà nếu như trong đám đệ tử mới có người ở chung cực tốt với đệ tử lớn, cũng có thể một đối một kết thành thầy trò, trước đây Vân Trường chân nhân chính là bởi vậy mà thu Ngọc Anh chân nhân làm đồ đệ. Mà Cừu Kiếm gọi Trưởng Tôn Tử Quân với Dịch Hi Thần về Thiên Kiếm môn cũng là vì việc này.

Trưởng Tôn Tử Quân tuy xuất thân Dược các, nhưng kiếm pháp của hắn đã xuất thần nhập hóa, Trảm Hồng kiếm trong tay lại càng là danh chấn thiên hạ, bởi vậy Cừu Kiếm liền để hắn đi truyền thụ kiếm pháp cho nhóm đệ tử mới của Luyện Kiếm các. Mà Dịch Hi Thần thì lại am hiểu hơn về một ít thuật pháp, để y giáo dục nhóm đệ tử mới Dược các ngược lại vô cùng thích hợp.

Vì vậy ban ngày hai người liền tách ra giáo dục đệ tử mới của Thiên Kiếm môn.

Ngày đầu tiên, Dịch Hi Thần dạy nhóm đệ tử mới Dược các một chút bài tập nhập môn. Năm nay đệ tử mới thu của Dược các đều vô cùng hoạt bát, cũng làm cho Dược các có một không khí mới. Trước đây đệ tử Dược các đều là trưởng lão những các khác tuyển chọn còn dư lại, mọi người đều biết địa vị của Dược các thấp nhất trong Thiên Kiếm môn, bởi vậy liên lụy những đệ tử mới tới cũng đều cảm thấy mình thấp hơn người ta một cái đầu, rất nhiều đứa nhỏ mới nhập môn đã khúm núm. Sau khi Dược các sinh ra hai kỳ tài Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần, người Dược các cũng mở mày mở mặt theo, thậm chí có mấy đệ tử thiên tư rất cao đủ để tiến vào Luyện Kiếm các cũng vì nghe nói sự tích Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần chém giết Thiên Ma đánh bại quỷ vương mà chủ động yêu cầu gia nhập Dược các, trên dưới Dược các một mảnh vui mừng khôn xiết.

Dịch Hi Thần kết thúc bài tập ngày hôm nay, liền đến Luyện Kiếm các tìm Trưởng Tôn Tử Quân.

Y đi tới sân luyện kiếm, phát hiện các đệ tử Luyện Kiếm các cũng đã tản ra nghỉ ngơi, chỉ có một đứa nhỏ còn đứng ở trên khoảnh đất, Trưởng Tôn Tử Quân đang nắm tay đứa bé kia, dạy nó làm sao cầm kiếm.

Năm nay đệ tử mới của Luyện Kiếm các phần lớn đều rất nhỏ, đứa nhỏ nhất lại chỉ mới năm tuổi, tên là Tôn Vô Ưu, một nắm phấn phấn nộn nộn, không cao tới đùi Trưởng Tôn Tử Quân nữa. Nhưng mà Tôn Vô Ưu này lại là đứa có tư chất cao nhất trong hàng đệ tử mới, nghe nói phụ mẫu nó đều là người bình thường, lo lắng làm trễ nãi đứa nhỏ tu hành mới sớm đưa đứa nhỏ vào đại môn phái.

Tôn Vô Ưu tuổi còn nhỏ vóc dáng nhỏ, mặc dù thiên tư cao, nhưng mà thanh kiếm thật dài sắp dài bằng người khác, nó ngay cả kiếm cũng nâng không được. Trưởng Tôn Tử Quân cúi người xuống, từ phía sau lưng vòng lấy nó, tay cầm tay nó, kiên nhẫn dạy nó làm sao cầm kiếm, làm sao ý hợp tâm đầu với kiếm của mình.

Dịch Hi Thần không có tiến lên quấy rầy hắn, chỉ đứng ở cách đó không xa yên lặng nhìn.

Sắp tới hoàng hôn, ánh tà dương chiếu vào trên mặt Trưởng Tôn Tử Quân, không biết hắn với Tôn Vô Ưu nói cái gì, trên mặt lại nở ra một nụ cười rất cạn mà lại vô cùng ôn nhu.


Dịch Hi Thần nhìn khuôn mặt tươi cười của Trưởng Tôn Tử Quân, không khỏi thất thần.

Người không biết Trưởng Tôn Tử Quân phần lớn sẽ cho rằng hắn là một người vô cùng lạnh lùng, một khi cùng hắn tiếp xúc nhiều hơn, liền biết được nội tâm hắn ôn nhu. Nhưng mà phần ôn nhu này không phải là ai cũng có thể chạm vào. Xem ra Trưởng Tôn Tử Quân rất yêu thích đứa bé này.

Nhưng mà sau một khắc, không biết tiểu Vô Ưu là bởi vì căng thẳng hay là thất bại khổ sở, thế mà lại khóc òa lên.

Đứa nhỏ vừa khóc, Trưởng Tôn Tử Quân lập tức có vẻ hơi luống cuống, ôm tiểu Vô Ưu đứng lên, cũng không biết nên nói cái gì dỗ nó, cũng chỉ vỗ nhẹ lưng nó.

Dịch Hi Thần yên lặng nhìn.

Bộ dạng tiểu Vô Ưu nhìn rất đẹp, mặt mày càng có chút tương tự Trưởng Tôn Tử Quân, một lớn một nhỏ này ở cùng một chỗ, hình ảnh hài hòa lạ thường.

Dịch Hi Thần rũ mắt xuống, yên lặng không biết đang suy nghĩ gì.

Một lát sau, Trưởng Tôn Tử Quân đi về phía Dịch Hi Thần: “Trở về thôi.”

Tôn Vô Ưu đã bị Trưởng Tôn Tử Quân giao cho Lục Tử Hào. Lục Tử Hào cũng kết thúc rèn luyện ngoài núi trở về Thiên Kiếm môn, hắn cẩn thận hơn Trưởng Tôn Tử Quân một ít, nhiệm vụ dẫn dắt dạy dỗ đệ tử mới liền rơi vào trên người hắn. Nhóm tiểu đệ tử chưa ích cốc, vẫn cần ăn uống, một lát Lục Tử Hào sẽ dạy bọn nó về việc người trong đạo môn ăn uống thế nào, chậm rãi đạt đến cảnh giới ích cốc.

Dịch Hi Thần a một tiếng, liền cùng Trưởng Tôn Tử Quân trở về phòng nghỉ ngơi.


Đêm nay Dịch Hi Thần ngủ cũng không sâu cỡ nào, lúc sáng sớm mặt trời chưa lên, Dịch Hi Thần đã tỉnh rồi. Lúc ngủ Trưởng Tôn Tử Quân thân mật ôm eo Dịch Hi Thần, không biết sao lại dần dần dời đến trên bụng Dịch Hi Thần, bất tri bất giác bắt đầu vuốt ve.

Dịch Hi Thần nhất thời cứng lại.

Lại một lát sau, Trưởng Tôn Tử Quân nhẹ nhàng vỗ vỗ bụng Dịch Hi Thần, chậc một tiếng.

Dịch Hi Thần yên lặng dời tay Trưởng Tôn Tử Quân đi.

Nhưng mà vừa dời, Trưởng Tôn Tử Quân cũng liền tỉnh lại.

Lúc sáng sớm chính là thời khắc nam tử nhiệt huyết nhất, dù là người tu đạo cũng không ngoại lệ. Sáng một bữa, tối một bữa, ăn no nê, thân thể tốt.

Tay Trưởng Tôn Tử Quân theo thói quen đưa vào trong áo lót Dịch Hi Thần, nghiêng người liền đặt y ở dưới thân, đôi mắt vẫn còn chưa hoàn toàn mở, mang theo một chút ủ rũ hôn lên môi Dịch Hi Thần.

Hôm nay Dịch Hi Thần cũng không phối hợp như thường ngày, dưới hôn môi và xoa nắn của Trưởng Tôn Tử Quân, thân thể thậm chí có chút cứng ngắc, răng đóng chặt, không cho bất kỳ đáp lại nào.

Trưởng Tôn Tử Quân không nhận ra được phần cứng ngắc này, bàn tay trượt tới đầu gối y, đang định nhấc chân y lên, Dịch Hi Thần lại bắt được cánh tay hắn, ngăn lại động tác kế tiếp của hắn: “Ta đi xem xem bọn nhỏ tỉnh chưa.”

“Hả?” Trưởng Tôn Tử Quân chưa đủ, không quá cao hứng, “Còn sớm.”

“Bây giờ thì còn sớm, nhưng làm xong liền không còn sớm.”

“… Ta nhanh chóng.”


“Lần trước lúc ngươi nói câu này, xuống giường lần nữa đã là ngày hôm sau.”

“…”

“Ngươi biết trong một năm này lần ngắn nhất của ngươi dùng bao lâu không?”

“…”

Dịch Hi Thần cực kỳ chân thành nói: “Cho nên, không còn sớm.”

Đây chính là lời nói thật. Mà điều này cũng không thể trách Trưởng Tôn Tử Quân, Trưởng Tôn Tử Quân bị giao cho lực lượng hồng hoang nếu như phóng túng lên vậy chính là trọn ba ngày ba đêm, một ngày một đêm đã là kết quả sau khi hắn “khắc chế” “nhanh chóng”.

Dịch Hi Thần tránh né ánh mắt của hắn, từ dưới thân hắn chui ra, mặc y phục như chạy trốn đi ra ngoài, “Ta đi trước.”

Trưởng Tôn Tử Quân mờ mịt nhìn bóng lưng y.

Từ khi hắn và Dịch Hi Thần kết làm đạo lữ, đây là lần đầu tiên hắn muốn song tu lại bị từ chối —— cái này nên tính là từ chối đi? Tuy rằng hắn thường thường không biết khắc chế, nhưng hắn khí đại hoạt hảo*, huống hồ song tu còn có giúp ích cho tu vi, bởi vậy Dịch Hi Thần vẫn hết sức thích việc này.

*Khí đại hoạt hảo: ý nói nam nhân có cái đó lớn, kỹ thuật ân ái tốt, có thể làm cho đối phương thỏa mãn.

Trưởng Tôn Tử Quân đột nhiên cảm thấy, trở lại Thiên Kiếm môn, hình như không phải một chuyện tốt…

Hết chương 94


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui