Khi Nhân Vật Chính Đồng Nhân Xuyên Vào Nguyên Tác

Lúc Trưởng Tôn Tử Quân công kích Tiêu Ly Quân, bị một luồng lực lượng cường đại hút đi, trong nháy mắt hắn liền rơi vào trong một mảnh tăm tối.

Bốn phía là đen, trên đầu là đen, dưới chân là đen, hắn có thể nhìn thấy mình, nhưng không nhìn thấy bầu trời và mặt đất, cũng hoàn toàn không có cảm giác đến nơi đến chốn, hắn tựa như đang lơ lửng trong một không gian quỷ dị.

Trưởng Tôn Tử Quân rất kinh ngạc. Hắn chưa từng trải qua chuyện như vậy, đây là nơi nào?

Mà sau một khắc, chuyện làm cho hắn lo lắng hơn đã xảy ra —— linh tê khế với Dịch Hi Thần vậy mà đã bị cắt đứt!

Lẽ nào Dịch Hi Thần xảy ra điều gì bất ngờ? Tim Trưởng Tôn Tử Quân lập tức liền treo lên, nỗ lực rời khỏi nơi quỷ quái này. Nhưng mà bất luận hắn làm thế nào, hắn vẫn luôn ở trong vùng bóng tối cổ quái này, bóng tối vô biên vô hạn, hắn chạy rất lâu, tựa như vẫn tại chỗ cũ.

Trưởng Tôn Tử Quân dần dần hiểu rõ. Hắn bị nhốt trong một không gian cổ quái. Nơi này còn đáng sợ hơn biển Hư Vô, ít nhất là biển Hư Vô còn có điểm cuối, mà nơi này thì ngay cả phần cuối cũng không có, không có thứ gì, chạy cũng không chạy ra được.

Hắn vội vã thôi thúc kiếm khí, muốn rút kiếm bổ cái không gian quỷ dị này ra, nhưng mà sau khi hắn vận công, Thương Vân bảo kiếm lại không giống như ngày thường nhảy vào trong tay hắn. Hắn động thủ rút thanh kiếm ra, Thương Vân bảo kiếm lại hết sức mờ tối, ánh sáng lóa mắt bức người trước đây đều không thấy nữa, tựa như chỉ là một thanh đồng nát sắt vụn mà thôi.

Hắn vậy mà không có cách nào vận công, một thân tu vi của hắn dường như đều biến mất!

Trưởng Tôn Tử Quân khiếp sợ lại mờ mịt.

Hắn không cẩn thận trúng vào truyền tống trận của Tiêu Ly Quân, vốn tưởng rằng Tiêu Ly Quân sẽ truyền tống hắn ra ngoài quỷ giới, lại không nghĩ rằng hắn bị mang đến nơi như thế này. Kiếm của hắn không đả thương được Tiêu Ly Quân, ngược lại Tiêu Ly Quân còn có thể phong ấn một thân tu vi của hắn. Chuyện này quả thật là… ăn gian mà! Kẻ địch như vậy còn đánh thế nào hả!

Trưởng Tôn Tử Quân gần như suy nghĩ tất cả biện pháp, mặc kệ hắn chạy trốn nhảy nhót như thế nào, huy động kiếm trong tay như thế nào, thôi thúc công lực ra sao, thế nhưng chẳng có tác dụng gì cả, hắn bị giam cầm ở trong không gian cổ quái này, dù như thế nào cũng không ra được.

Hắn dần dần hiểu rõ, cũng không phải của một thân tu vi của hắn bị phong ấn, mà là không gian này có gì đó quái lạ. Cái này có thể là một không gian có thể che đậy tất cả linh lực, cho nên hắn mới không có cách nào sử dụng tu vi, cho nên linh tê khế giữa hắn và Dịch Hi Thần mới bị cắt đứt.

Lúc mới đầu có lẽ là Tiêu Ly Quân dự định tiễn hắn rời khỏi quỷ giới, thế nhưng hắn nói dù như thế nào hắn cũng sẽ không đi, vì vậy Tiêu Ly Quân chê hắn vướng bận, đưa hắn vào trong này. Có lẽ đây cũng là một khu vực của quỷ giới. Nhưng mà mỗi một khu vực ở quỷ giới đều là độc lập, chỉ có thể dựa vào truyền tống trận qua lại, hắn thông qua truyền tống trận tiến vào nơi này, nơi này lại không có truyền tống trận đi ra!


Hiểu rõ thì lại làm sao đây, hắn không dùng được linh lực, liền không có cách nào từ nơi này đi ra ngoài! Bị giam ở đây, hắn có lẽ sẽ không chết, nhưng mà Dịch Hi Thần lại gặp nguy hiểm!

Thời gian từng giây từng phút mà trôi qua, Trưởng Tôn Tử Quân lòng như lửa đốt, lại không thể làm gì.

Trong tình tiết nguyên tác, tuy rằng Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần cũng gấp gáp tìm tới hung thủ sát hại sư phụ để báo thù, nhưng lần đầu tiên bọn họ xông vào quỷ giới chỉ lấy được Lôi Đình quả, lại thua bởi thủ hạ của Tiêu Ly Quân. Trước hết bọn họ luyện thể giải phong ấn trong cơ thể Dịch Hi Thần, lại thông qua vô số phó bản nhỏ dần dần trưởng thành, cuối cùng bỏ ra thời gian mười mấy năm song song trưởng thành lên thành tu sĩ cấp cao, nhờ số trời run rủi chiếm được “quỷ trận linh” có thể phá giải tuyệt chiêu của quỷ vương, lần thứ hai xông vào quỷ giới, rốt cuộc mới đả thông phó bản quỷ giới. Dù vậy, cuối cùng cũng là đánh cho vỡ đầu chảy máu, rốt cuộc mới đánh bại Tiêu Ly Quân. Nhưng bây giờ sau khi Trưởng Tôn Tử Quân trải qua đồng nhân ăn gian, bọn họ chỉ dùng thời gian mấy tháng liền xông vào quỷ giới, đạo cụ mấu chốt còn chưa đạt được, trong lúc nhất thời lâm vào quẫn cảnh.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Trưởng Tôn Tử Quân chợt thấy trong bóng tối bạch quang lóe lên, một người hiện ra ở trước mặt của hắn —— Tiêu Khôi!

Trưởng Tôn Tử Quân kinh ngạc, cầm kiếm bày ra tư thế phòng thủ. Hắn không biết Tiêu Khôi có phải do Tiêu Ly Quân phái tới hay không.

Tiêu Khôi nhìn thấy hắn, thở dài: “Ngươi quả nhiên bị giam ở chỗ này.”

Trưởng Tôn Tử Quân nhíu mày. Nghe giọng điệu của Tiêu Khôi, không giống như là được Tiêu Ly Quân chỉ điểm. Cơ mà lời Tiêu Khôi vốn cũng không thể tin.

Tiêu Khôi thấy hắn giơ kiếm trước người, nói: “Đừng phí sức, ngươi nên phát hiện tu vi của ngươi đã biến mất đi. Lá gan của các ngươi cũng thật là lớn, lại dám xông đến quỷ giới, nếu là đại lục tu chân, hắn còn không có cách nào đưa ngươi đến nơi như thế này đâu.” Gã trào phúng nở nụ cười, “Ta vẫn muốn thắng ngươi, nếu như là ở nơi này, ta rốt cuộc có thể làm được.” Nhưng gã tuy rằng nói như vậy, lại cũng không có ý muốn động thủ với Trưởng Tôn Tử Quân.

Trưởng Tôn Tử Quân nói: “Dịch Hi Thần đâu?”

Tiêu Khôi dùng sức nhíu mày lại, quái gở nói: “Thực sự là tình cứng hơn vàng nha, ngươi không phải có rất nhiều lời muốn hỏi ta sao? Vừa lên tiếng chính là Dịch Hi Thần, Dịch Hi Thần!”

Trưởng Tôn Tử Quân biết nghe lời phải, thu hồi bội kiếm, thay đổi vấn đề khác: “Đây là nơi nào? Làm sao đi ra ngoài?”

Sắc mặt Tiêu Khôi hơi đổi một chút: “Ta… Ta dựa vào cái gì phải nói cho ngươi biết!”


Trưởng Tôn Tử Quân dùng ánh mắt kỳ quái nhìn gã. Không phải đến đánh nhau, cũng không phải được Tiêu Ly Quân chỉ thị, còn không nói cho hắn biết làm sao đi ra ngoài, vậy Tiêu Khôi đến làm gì?

Tiêu Khôi nói: “Ngươi cầu ta đi!”

Trưởng Tôn Tử Quân không chút nghĩ ngợi lên tiếng: “Cầu ngươi.”

Tiêu Khôi: “…”

Khó chịu! Vô cùng khó chịu! Gã đã từng rất nhiều lần ảo tưởng bộ dạng Trưởng Tôn Tử Quân không thể không ăn nói khép nép cầu xin gã, nhưng mà Trưởng Tôn Tử Quân tùy ý lên tiếng như thế, giống như đối với Trưởng Tôn Tử Quân thì cầu xin gã cũng không phải chuyện gì khổ sở, điều này làm cho gã không có một chút cảm giác thành công nào.

Nhưng mà bảo Trưởng Tôn Tử Quân gào khóc quỳ xuống van cầu gã?… Trên thực tế, tuy rằng gã có thể đi vào, lại không có cách nào giúp Trưởng Tôn Tử Quân đi ra ngoài.

Mặt Tiêu Khôi đen lại nói: “Nơi này là ‘khu vực tuyệt đối’ của quỷ giới”

Trưởng Tôn Tử Quân chưa từng nghe tới cái gì mà khu vực tuyệt đối, chỉ nói: “Làm sao rời đi?”

Tiêu Khôi lắc đầu: “Ở nơi này ngoại trừ quỷ lực, bất kỳ linh lực gì khác đều không thể triển khai. Trừ khi quỷ vương thả ngươi đi ra ngoài, không thì dựa vào chính ngươi là không ra được.”

Quỷ lực? Trưởng Tôn Tử Quân nói: “Vậy ngươi tiến vào như thế nào? Ngươi có thể đi vào, lại không thể giúp ta đi ra ngoài sao?”

Tiêu Khôi muốn nói lại thôi, một lát sau cười khẩy nói: “Ta giúp ngươi đi ra ngoài ư? Thế nào, ngươi dám tin ta sao?”

Trưởng Tôn Tử Quân nói: “Cầu ngươi.”


Tiêu Khôi sửng sốt.

Khi tuyệt vọng thì cái gì cũng có thể thử cũng tốt, cùng đường mạt lộ cũng tốt, đây là lần đầu tiên Trưởng Tôn Tử Quân tín nhiệm gã. Nhưng mà…

Tiêu Khôi quay mặt đi: “Ta không giúp được ngươi. Ta có thể đi vào, là bởi vì trong cơ thể ta có quỷ lực. Thế nhưng lá chắn của ‘khu vực tuyệt đối’ này quá cường đại, dùng tu vi của ta, ta chỉ có thể tự mình ra vào, tuyệt đối không thể mang ngươi đi ra ngoài.”

Trưởng Tôn Tử Quân yên lặng quan sát vẻ mặt của gã. Không biết tại sao, hắn tin tưởng Tiêu Khôi không có nói dối. Quỷ lực? Cái quỷ lực muốn mạng này… Nói cách khác, chỉ cần có quỷ lực đủ mạnh, hắn cũng có thể đi ra ngoài sao?

Đột nhiên, Trưởng Tôn Tử Quân ngồi xếp bằng xuống, chợt bắt đầu nhập định.

Tiêu Khôi ngây ngẩn cả người: “Ngươi làm gì?”

Trưởng Tôn Tử Quân chuyên tâm vận công, không hề trả lời gã.

“Dịch Hi Thần sắp chết rồi!”

Thân thể Trưởng Tôn Tử Quân cứng đờ, nhưng vẫn không có để ý tới.

Tiêu Khôi mờ mịt. Theo lí thì Dịch Hi Thần bị Tiêu Ly Quân giết, gã cần phải cao hứng mới phải, nhưng gã cũng không cảm thấy như vậy. Trong lòng gã luôn nghĩ tới hình ảnh vừa rồi Vân Trường chân nhân một kiếm đâm tới, Dịch Hi Thần đẩy gã ra. Vẻ mặt gã quái lạ, đột nhiên tức giận giậm chân một cái: “Các ngươi một người hai người đều có bệnh! Chết rồi thì thôi, dù sao cũng là các ngươi tự tìm đường chết!”

Trưởng Tôn Tử Quân không nói lời nào, Tiêu Khôi cũng chỉ có thể ngồi xuống đối diện hắn, bắt đầu lầm bầm lầu bầu.

“Có phải các ngươi đều cho rằng ta là con trai bảo bối của quỷ vương không? Ha, năm đó chuyện hắn tìm kiếm sinh tử lô ở đại lục tu chân ầm ĩ đến mức mọi người đều biết, ta nghe người ta nói, đó là bởi vì hắn yêu một nữ nhân, cho nên muốn cùng nữ nhân kia lưu lại huyết thống. Lời giải thích buồn cười cỡ nào, kỳ thực năm đó hắn tạo ra ta, chỉ là bởi vì có một số việc hắn làm không được, cho nên muốn ta giúp hắn đi làm! Hắn là người cho ta sức mạnh, nhưng hắn…”

Tiêu Khôi dừng lại một hồi, châm chọc nói: “Quỷ tu đều rất cố chấp, quản hắn là tu thiên đạo hay là địa đạo, quyết định một cái chấp niệm, sẽ không chừa thủ đoạn nào mà làm, dù như thế nào cũng phải hoàn thành. Từ đầu tới đuôi thứ hắn mong muốn chính là viên Kim Phượng Hỏa châu kia, ta bị ném đến Thiên Kiếm môn, cũng bởi vì hắn nói Kim Phượng Hỏa châu từng là đồ vật của Thiên Kiếm môn, không ngờ lại ở trong cơ thể Dịch Hi Thần…”

Sau khi Tiêu Khôi nói xong trầm mặc một hồi, Trưởng Tôn Tử Quân dĩ nhiên là thật sự nhập định, một chút phản ứng cũng không có. Nhưng mà ở khu vực tuyệt đối, tu vi của Trưởng Tôn Tử Quân không có một chút tác dụng nào, hắn làm thế nào nhập định? Tiêu Khôi cho rằng Trưởng Tôn Tử Quân chỉ là không muốn nói chuyện với gã cho nên mới giả câm vờ điếc, tức giận bò dậy: “Làm sao, ta không thể mang ngươi đi ra ngoài thì ngay cả nói cũng không chịu nói với ta hả? Mụ, hiếm thấy lão tử ôn hòa nhã nhặn muốn nói với ngươi mấy câu, không nghe thì dẹp đi!”

Gã phát giận xong, liền muốn rời khỏi khu vực tuyệt đối, nhưng do dự chốc lát, cũng chưa đi.


“Ngươi không muốn biết Kim Phượng Hỏa châu là vật gì à?”

“Ngươi cầu ta đi, ta thật sự có thể nói cho ngươi biết.”

“…”

Tiêu Khôi bĩu môi, lại ngồi xuống ở đối diện Trưởng Tôn Tử Quân, trợn mắt nhìn hắn chằm chằm, dự định cùng hắn so sức kiên trì. Theo lý thuyết thì tình cảnh của Dịch Hi Thần nguy nan như vậy, Trưởng Tôn Tử Quân hẳn phải như ngồi bàn chông mới đúng, nhưng gã lại còn gấp hơn so với Trưởng Tôn Tử Quân, gã không hiểu Trưởng Tôn Tử Quân, cũng không hiểu chính gã đang suy nghĩ gì.

“Hừ hừ hừ, coi như ngươi lợi hại! Ta cho ngươi biết, Kim Phượng Hỏa châu là lọ chứa hồn phách, cũng là pháp bảo duy nhất trên cõi đời này có thể khiến người ta khởi tử hoàn sinh. Chỉ cần có thể đem hồn phách không trọn vẹn đặt trong Kim Phượng Hỏa châu nuôi dưỡng, hồn phách có thể chữa trị.”

“Ngươi biết quỷ vương muốn hạt châu kia làm gì không? Ha! Vì cứu một tiểu quỷ! Bởi vì tiểu quỷ kia dùng tròn một ngàn năm mỗi ngày quấn lấy hắn, nói với hắn ‘ta không muốn chết, quỷ vương ngươi có thể đưa ta về nhân gian không’, một ngàn năm đó, ngươi xem quỷ tu chính là tẻ nhạt lại cố chấp như thế đó. Sau đó thì sao? Sau đó quỷ vương vĩ đại liền nói cho nó biết, ‘được’. Ta thì tính là gì chứ? Ngay cả một tiểu quỷ ta cũng không bằng, à không, ta còn phải cảm ơn tiểu quỷ kia, nếu như không có nó, e rằng trên thế giới này cũng không có ta.”

“… này, ngươi có nghe lời ta nói không?”

Trưởng Tôn Tử Quân vẫn ngồi im như tượng đá, chung quy vẫn là Tiêu Khôi thua trận trước tiên.

“Trưởng Tôn Tử Quân, Dịch Hi Thần thật sự sắp chết rồi! —— nói không chừng hắn đã chết rồi!”

Tiêu Khôi nhìn gương mặt không một gợn sóng đối diện, tâm tình cực kỳ buồn bực. Cũng không phải gã hoàn toàn không có cách nào giúp Trưởng Tôn Tử Quân rời khỏi khu vực tuyệt đối, gã biết trên người Tiêu Ly Quân có một quỷ linh phù, tấm phù kia ngưng tụ quỷ lực cường đại, chỉ cần gã lấy được tấm phù kia, gã liền có biện pháp giúp Trưởng Tôn Tử Quân rời khỏi nơi này. Nhưng là quỷ linh phù ở trên người Tiêu Ly Quân, Tiêu Ly Quân sẽ không cho gã, nếu như gã muốn đoạt… Lại không nói gã không phải là đối thủ của Tiêu Ly Quân, chuyện này với gã mà nói cũng rất nguy hiểm. Thứ Tiêu Ly Quân muốn chỉ là Kim Phượng Hỏa châu, Dịch Hi Thần đã bị y bắt vào trong tay, mình đối với y cũng liền không còn tác dụng gì. Chấp niệm của quỷ rất đáng sợ, bọn họ không biết thiện ác, vì chấp niệm sẽ không kiêng dè gì.

Cũng không biết trải qua bao lâu, có lẽ cũng không được bao lâu, chỉ là đối với bọn họ đang lúc tình huống cấp bách mà nói, tựa như đã qua mấy năm.

Tiêu Khôi hít sâu một hơi, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Trưởng Tôn Tử Quân, không buông tha dù chỉ một tia biểu tình biến hóa trên mặt hắn. Gã run giọng hỏi: “Trưởng Tôn Tử Quân, ta chỉ hỏi ngươi một vấn đề.”

“Khi đó ngươi xông vào cấm địa phía sau núi, thật sự là vì cứu ta sao?”

Hết chương 89


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui