Sáng sớm, Trưởng Tôn Tử Quân tỉnh lại trước tiên, thu thập xong đồ đạc. Hắn không có việc gì để làm, liền rón rén trở lại bên giường ngồi xuống. Dịch Hi Thần còn đang ngủ, trên mặt hơi mang ý cười, không biết đang mơ giấc mộng đẹp gì.
Trưởng Tôn Tử Quân yên tĩnh nhìn y, nhìn một chút… đỏ mặt.
Mặc dù nói trong “ma chướng” bất luận là tư thế xấu hổ bao nhiêu hắn và Dịch Hi Thần đều đã nếm thử qua, nhưng cái đó không giống, những chuyện trong ma chướng nghĩ tới luôn cảm thấy không hề chân thực, nhưng ngày hôm qua… loại tư vị kia, trên da thịt của hắn, trong đáy lòng, đến nay vẫn còn lưu lại dư vị.
Hắn lại yên lặng nhìn Dịch Hi Thần một hồi, nhìn nhìn… nhìn đến mức Dịch Hi Thần đỏ mặt.
Dịch Hi Thần cũng tỉnh rồi, hồi tưởng đủ chuyện phát sinh hôm qua… Lúc đó y đã trúng xuân dược, bởi vậy chỉ lo mau mau giảm bớt dược hiệu, còn lại đều không cần thiết. Nhưng mà sau khi dược hiệu lui đi, y nhớ tới một số tư thế ngày hôm qua… Y thực sự là không dám mở mắt ra, không biết nên làm sao đối mặt với Trưởng Tôn Tử Quân cùng với cái thế giới này…
Nhưng mà cứ luôn nằm cũng không phải, Dịch Hi Thần chậm rãi mở đôi mắt ra.
Trưởng Tôn Tử Quân nói: “Đi thôi, đi quỷ giới.”
Dịch Hi Thần hơi run run. Quỷ giới khẳng định là phải đi, nhưng tu vi bây giờ của y… Nếu như nói chờ y tu luyện thành đại năng lại đi báo thù vậy cũng quá muộn, nhưng y vẫn hi vọng mình có thể nhanh một chút trở nên mạnh mẽ, càng mạnh càng tốt.
Dịch Hi Thần chậm rãi ngồi dậy, sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt dao động.
Trưởng Tôn Tử Quân cũng hiểu rõ y lúng túng, lặng thinh không đề cập tới chuyện ngày hôm qua, chải mái tóc dài rối tung của y lại.
Dịch Hi Thần kéo tay hắn ra: “Không cần.”
Trưởng Tôn Tử Quân cho rằng y không muốn để cho mình hỗ trợ, liền lui người ra, nói: “Vậy ta đi ra ngoài chờ ngươi trước.”
“Ây… Ý của ta là…” Dịch Hi Thần chậm rì rì nói: “Trước khi đi, lại song tu một lần… mấy lần đi.”
Trưởng Tôn Tử Quân: “…”
Chờ hai người thoả mãn từ trong phòng đi ra, đã là buổi trưa.
Dịch Hi Thần tinh thần sảng khoái, nhưng mà y phát hiện lần thứ hai song tu so với lần thứ nhất song tu cũng không có quá nhiều bổ ích. Cản trở trong cơ thể y đang được chậm rãi mở ra, tuy rằng song tu với Trưởng Tôn Tử Quân có thể xúc tiến quá trình này, chỉ là cũng không thể một lần là xong. Xem ra muốn tách hồn phách của y ra khỏi cái pháp bảo không hiểu ra sao lại ở trong cơ thể y, còn cần y tự thân điều dưỡng, cũng cần thời gian.
Khi y kéo cửa phòng ra, liếc mắt liền nhìn thấy Phì Tức ngồi xổm ở trên tay vịn.
Ngày hôm qua y một cước đá Phì Tức ra ngoài cửa, còn bày kết giới ở trên cửa không cho Phì Tức tiến vào. Tuy rằng kết giới kia đối với Phì Tức mà nói có lẽ là thùng rỗng kêu to, cơ mà chim cũng có lòng tự trọng và xấu hổ, không có không thức thời mà xông tới nhìn xuân cung sống của bọn họ. Đáng thương bé chim mập cứ như vậy ở ngoài cửa nghe góc tường cả một ngày.
Giờ khắc này Phì Tức hiển nhiên vạn phần khó chịu, trừng mắt với Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần, quay đầu sang chỗ khác.
Dịch Hi Thần khó xử chậc chậc lưỡi. Bây giờ đối với Phì Tức, y cũng thật sự có chút không biết nên làm thế nào mới tốt. Lúc trước muốn bán Phì Tức, là bởi vì nó chỉ là một quả trứng chim tâm trí không thuần thụ, nhưng thời gian ngắn ngủi nó lại lớn lên nhanh như vậy, có thể hóa thành hình người, cũng có tâm trí của con người, lại bán nó nữa tự nhiên là không thể nào.
Dịch Hi Thần nói: “Chúng ta phải đi, đi quỷ giới. Nếu ngươi có nơi muốn đi, vậy liền đi đi. Lúc trước ngươi giúp đỡ, đa tạ.”
Phì Tức nghe thấy hai chữ quỷ giới, liền xoay đầu trở lại. Chỉ là từ trên bản mặt chim của nó không nhìn ra quá nhiều tình tự, bởi vậy Dịch Hi Thần cũng không biết nó đang suy nghĩ gì.
Dịch Hi Thần vỗ vỗ đầu chim nhỏ: “Hẹn gặp lại.”
Dứt lời, liền kéo Trưởng Tôn Tử Quân đi xuống lầu.
Song khi bọn họ đi xuống lầu dưới, quay đầu nhìn lại, thế mà đã không thấy Phì Tức!
Dịch Hi Thần ngẩn ra, mở túi càn khôn của mình ra nhìn vào bên trong, Phì Tức quả nhiên thần không biết quỷ không hay liền chui vào.
Dịch Hi Thần bật cười: “Tại sao ngươi luôn theo chân ta vậy?”
Phì Tức tự nhiên là không trả lời y.
Dịch Hi Thần bất đắc dĩ nói: “Được rồi, tùy ngươi đi, nhưng mà không cho ăn linh thạch của ta! Dám động vào đồ của ta, lột sạch lông chim ngươi nha!”
Phì Tức không thèm để ý y, lại chui vào chỗ càng sâu.
Hai người ra khỏi Đông Xuân trấn, một đường ngự kiếm bay tới Yêu Quái trấn.
Quỷ giới cũng không phải một khối thổ địa, mà là một khu vực khác biệt với đại lục tu chân, muốn đến quỷ giới, không có cách nào trực tiếp ngự kiếm đi tới, mà trước tiên cần phải đến Yêu Quái trấn, ở nơi đó có truyền tống trận đi đến quỷ giới, qua truyền tống trận có thể đến quỷ giới, bởi vậy Yêu Quái trấn cũng bị người ta gọi là lối vào quỷ giới. Từ Đông Xuân trấn đi tới Yêu Quái trấn, dù là ngự kiếm cũng phải bay một tháng.
Vì vậy trong một tháng này, ban ngày bọn họ gấp rút lên đường hoặc là bổ sung chút tiên tài, buổi tối sẽ không biết xấu hổ mà các loại song tu, tu vi của Dịch Hi Thần tinh tiến nhanh chóng, tăng trưởng trong một tháng lại hơn cả mấy năm.
Rốt cuộc, Yêu Quái trấn đã ở trước mắt.
Trưởng Tôn Tử Quân cùng Dịch Hi Thần đang phi kiếm ở trên trời, chợt thấy một trấn nhỏ phía dưới ánh kiếm lấp loé, tiếng va chạm mũi kiếm bất giác bên tai, thỉnh thoảng còn có tiếng kêu thảm thiết truyền đến.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, Dịch Hi Thần nói: “Đi xem xem.”
Bây giờ tu vi y có tăng trưởng lớn, ngược lại cũng muốn tìm một cơ hội thí luyện một phen, xem kiếm của y đã đến trình độ nào. Vả lại trảm yêu trừ ma vốn là chức trách của người tu chân, nếu có người làm ác, bọn họ không thể làm như không thấy.
Vì vậy hai người lập tức quay đầu bay xuống phía dưới.
Đến phía dưới, chỉ cảm thấy trong trấn nhỏ kia quỷ khí âm trầm, hai kiếm tu thanh y đang cùng vài ác quỷ triền đấu, qua vài đường kiếm ảnh, ác quỷ bị đánh nát tan, tiếng khóc kêu của ác quỷ xoay quanh ở trong trấn nhỏ.
Thấy rõ đạo bào của hai người kia, Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần đều giật nảy cả mình, vội vã rút kiếm giúp đỡ, hai đường kiếm khí chém xuống, mấy ác quỷ còn sót lại không nhiều kêu thảm tiêu tan ở trong không khí.
Hai người rơi xuống đất, đối mặt với hai kiếm tu thanh y kia, hai kiếm tu thanh y kia cũng kinh hãi: “Trưởng Tôn Tử Quân?! Dịch Hi Thần?!”
—— hai người này, chính là đệ tử Thiên Kiếm môn Lục Tử Hào cùng Công Tôn Địch.
Lục Tử Hào thấy bọn họ, kinh hỉ vạn phần, Công Tôn Địch lại nhất thời như gặp đại địch, giơ kiếm nói: “Ác đồ thí sư! Đừng chạy!”
Dịch Hi Thần vung vung tay: “Không có ý định chạy nha.”
Lục Tử Hào tiến lên một bước: “Trưởng Tôn sư đệ, Dịch sư đệ, sao các ngươi lại ở chỗ này!”
Hắn còn chưa có tới gần bọn họ, đã bị Công Tôn Địch kéo trở lại: “Lục sư huynh! Sao ngươi còn gọi hai ác đồ này là sư đệ! Cẩn thận bọn họ ám hại!”
Tuy Lục Tử Hào là đại đệ tử Luyện Kiếm các, nhưng thuở nhỏ hắn ta giao hảo với Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần, tin tưởng cách làm người của bọn họ, bởi vậy cũng không nghi ngờ bọn họ là ác đồ. Ngày ấy Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần rời khỏi Thiên Kiếm môn, hắn cũng thả cửa.
Nhưng mà Công Tôn Địch là đệ tử Tu Kiếm các, vốn không qua lại quá nhiều với Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần, cũng không biết bọn họ, lại nghe Ngọc Anh chân nhân cùng trưởng lão nói như vậy, chỉ cho rằng hai người họ là bại hoại lớn nhất ngàn năm qua của Thiên Kiếm môn. Nếu không phải hắn ta biết Trưởng Tôn Tử Quân lợi hại, sợ không thể một chiêu chế địch, thì đã sớm xông lên liều mạng với bọn họ.
Trưởng Tôn Tử Quân nhíu nhíu mày lại, trầm giọng nói: “Sư phụ không phải ta giết chết.”
Dịch Hi Thần vội vã nói bổ sung: “Sau khi chúng ta xuống núi vẫn luôn tìm kiếm hung thủ sát hại sư phụ, tới nơi này, chính là để lùng bắt kẻ ác.”
Lục Tử Hào sững sờ, vội hỏi: “Nói thế nào?”
Công Tôn Địch lại nói: “Lục sư huynh! Ngươi đừng tin hoa ngôn xảo ngữ của bọn họ!”
Công Tôn Địch làm người từ trước đến giờ vô cùng cẩn thận, trong lòng hắn ta đang cấp tốc tính toán phải liên thủ với Lục Tử Hào như thế nào mới có phần thắng bắt được hai người này, nhưng mà Lục Tử Hào lại không có nửa phần địch ý, điều này làm hắn ta vô cùng nôn nóng.
Dịch Hi Thần lời ít mà ý nhiều giải thích: “Lúc trước chúng ta đến Hư Vô giới, hỏi thăm Hư Vô tông chủ có người nào biết dùng thiên hỏa, biết được hiện nay thế gian chỉ có ba người Hư Vô tông chủ Nguyên Thần Độ Nhân, quỷ vương Tiêu Ly Quân, yêu vương Long Thụy Quân biết dùng thiên hỏa. Bởi vậy liền tới quỷ giới tìm kiếm Tiêu Ly Quân.”
“Lừa người!!” Công Tôn Địch nói, “Cái gì ba người, chẳng lẽ Trưởng Tôn Tử Quân không phải người à?!”
“Ây…” Lời này Dịch Hi Thần còn thật sự không biết nói làm sao.
“Hơn nữa chỉ bằng các ngươi, làm sao có khả năng xông vào Hư Vô giới, còn gặp Hư Vô tông chủ?! Lục sư huynh, đến tột cùng ngươi xảy ra chuyện gì vậy, lẽ nào ngươi dự định bao che bọn họ sao?!”
Ngay cả Lục Tử Hào cũng là vẻ mặt khó mà tin nổi. Mặc dù hắn ta không cảm thấy Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần sẽ phạm tội thí sư, nhưng chỉ dựa vào bọn họ liền xông vào Hư Vô giới, nghe quả thực khó có thể tin.
Dịch Hi Thần thấy Công Tôn Địch này khó chơi, cũng không cần phải thuyết phục hắn ta, đành phải thở dài, nói: “Sự thực là như thế, các ngươi tin cũng được, không tin cũng chẳng sao. Chúng ta vẫn còn muốn đi tới quỷ giới, không quấy rầy hai vị sư huynh, hẹn gặp lại.”
Trưởng Tôn Tử Quân đã nhảy lên trên thân kiếm, chuẩn bị rời đi.
Công Tôn Địch làm sao có thể trơ mắt thả bọn họ chạy, kiếm khí hộ thể, chuẩn bị mạo hiểm công kích. Nhưng mà Lục Tử Hào lại nói: “Chậm đã. Hai vị sư đệ, ba người chúng ta cũng muốn đi tới quỷ giới, không bằng cùng đồng hành đi.”
Công Tôn Địch không thể tin được trừng hắn ta: “Lục sư huynh, ngươi thực sự là bị quỷ ám hả!”
Dịch Hi Thần và Trưởng Tôn Tử Quân cũng kinh ngạc chần chờ.
Trưởng Tôn Tử Quân nói: “Đồng hành?”
Dịch Hi Thần nói: “Ba người?”
“A, đúng.” Lục Tử Hào vội nói, “Tiêu sư đệ cũng ở chỗ này, vừa rồi lúc chém giết ác quỷ hắn và chúng ta phân công nhau hành động, lập tức liền trở lại.”
Vừa dứt lời, liền thấy một người từ khúc quanh con đường đi ra.
Hết chương 72
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...