Hai người trở lại khách điếm, Dịch Hi Thần động thủ lấy tịnh thủy lam tinh từ trong hình ảnh đăng ra, Trưởng Tôn Tử Quân lấy một chậu nước đến.
Dịch Hi Thần nói: “Vừa nãy ta vào yêu động kia, hình ảnh đăng thế mà không ở đó, dọa ta giật mình. Trong yêu động không có ai, ta ở bên trong đợi một hồi, Việt Tiểu Nhu đã trở lại, ta nhanh chóng ẩn đi. Nàng mang hình ảnh đăng đi ra ngoài, ta còn tưởng rằng nàng phát hiện đèn này là của ta, có điều nàng đặt đèn xuống rồi liền đi ra ngoài nữa. Ta đây mới vội vàng cầm đèn về.”
Y cẩn cẩn thận thận đem tịnh thủy lam tinh thả vào trong nước: “Mau nhìn xem có ghi được gì không.”
Phì Tức vốn đang ở trên xà nhà tự mình chơi đùa, dường như cũng cảm thấy thứ này thú vị, liền từ trên xà nhà nhảy xuống, rơi xuống trên vai Dịch Hi Thần, cùng xem với bọn họ.
Rất nhanh, trong tịnh thủy lam tinh tràn ra các loại màu sắc, loang ra trong nước, đủ mọi màu sắc, dần dần hợp thành một bức tranh biết động đậy.
Bóng sáng lay động, là Trưởng Tôn Tử Quân đốt hình ảnh đăng. Vị trí vốn dĩ hắn đặt, lờ mờ nhìn thấy trong động dường như có mấy bóng dáng nằm úp sấp, nhưng nhìn không rõ ràng.
Qua không lâu lắm, một thiếu niên mặt bánh bao tóc để chỏm và một thanh niên thon gầy đi ra, xem ra hai người này chính là Đoàn Đoàn và Tiểu Anh sau khi hóa thành hình người.
Hai người vẫn chưa nghi ngờ hình ảnh đăng, chỉ nghi là Việt Tiểu Nhu mang về, còn đem hình ảnh đăng vào trong chủ động.
Trong chủ động vốn có ánh lửa, hình ảnh đăng bị mang vào, lập tức nhìn càng rộng thoáng, nhưng mà đợi thấy rõ tình hình trong chủ động, Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần lại đồng thời trợn to hai mắt, ngay cả Phì Tức đến xem náo nhiệt cũng không nhịn được “chi” một tiếng!
Trong động ngoại trừ vài con yêu thú hôm nay bọn họ từng gặp qua, còn có ba con yêu thú bị xích sắt khóa lại. Yêu thú ở băng tuyết cốc địa này vốn nên trắng như tuyết, nhưng ba con yêu thú kia lại đen kịt, ở trong mấy con yêu thú màu trắng có vẻ vô cùng đột ngột. Hai con nằm úp sấp không thấy rõ là con gì, dường như là yêu thú loại chó, còn có một con là một cự mãng màu đen. Chúng nó thở hổn hển, giãy dụa, nhưng xích sắt trói giữ chúng, chúng nó không có cách nào tránh thoát.
Ba con yêu thú kia, hiển nhiên thần trí đều không tỉnh táo, tựa như thân nhiễm bệnh nặng, vẻ mặt đau đớn.
Trong lòng Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần đều có suy đoán: mấy con yêu thú này, chỉ sợ là nhập ma. Nhưng mà tại sao yêu thú nhập ma lại ở cùng với băng yêu? Tại sao lại đồng thời có nhiều yêu thú nhập ma như vậy?
Đoàn Đoàn hóa thành hình người đi lên, ngồi xổm ở bên cạnh chúng, lần lượt từng con sờ da lông chúng một hồi, xoa xoa trấn an.
Ngay vào lúc này, Việt Tiểu Nhu trở lại.
Việt Tiểu Nhu nói mấy câu với Đoàn Đoàn, liền tiến vào trong huyệt động. Nàng nhìn mắt ba con yêu thú, ngồi xuống bên cạnh cự mãng màu đen, đem thân thể cự mãng ôm vào trong lồng ngực, rất thân mật vuốt thân thể nó.
Xem thân thể và vảy của cự mãng kia, liền biết tuổi nó đã rất lớn, có lẽ, nó chính là bà bà trong miệng Việt Tiểu Nhu.
Trong yêu động rất im lặng, dần dần, nhóm yêu thú màu trắng, màu đen đều ngủ, Việt Tiểu Nhu cũng ôm cự mãng ngủ.
Đêm qua bọn họ dùng thính thanh trùng nghe động tĩnh cả đêm, biết đây là một đêm rất yên tĩnh, cũng không có chuyện gì phát sinh. Dịch Hi Thần thôi thúc pháp lực, tăng nhanh tốc độ phóng thích hình ảnh của tịnh thủy lam tinh, dự định nhảy qua đêm nay. Nhưng mà y mới vừa thôi thúc không lâu, lại nghe Trưởng Tôn Tử Quân nói: “Chờ một chút!”
Dịch Hi Thần vội vã dừng lại, chỉ thấy Việt Tiểu Nhu ôm cánh tay lăn lộn trên mặt đất.
Y không khỏi sửng sốt, không biết xảy ra chuyện gì, liền vội vã ngược trở lại một ít.
Chỉ thấy Việt Tiểu Nhu đang ôm cự mãng ngủ, đột nhiên thức tỉnh, hai hàng lông mày nhíu chặt, chậm rãi từ bên cạnh cự mãng dời đi. Yêu thú cả động đều ngủ, không ai phát hiện động tác của nàng.
Nàng dời đến một góc không người, ôm lấy cánh tay của mình. Cánh tay nàng khẽ nâng, ống tay áo liền tuột xuống, lộ ra ấn ký sao sáu cánh màu đen kia.
Nhưng vào lúc này, Phì Tức đột nhiên đập cánh bay lên! Nó đảo quanh phía trên chậu nước. Dường như nó cực kỳ chán ghét cái ấn ký kia, muốn dùng miệng đi mổ hình ảnh trong nước! Trưởng Tôn Tử Quân sợ nó phá hủy tịnh thủy lam tinh, cầm lấy cánh của nó bỏ nó lên trên bàn.
Bây giờ tâm trí Phì Tức đã khai hóa rất nhiều, cũng biết đó chỉ là một chậu nước, nó không làm được gì. Thế là nó lại lần nữa bay trở về trên bả vai Dịch Hi Thần.
Việt Tiểu Nhu nhếch miệng, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, thân thể cuộn lên, dáng vẻ cực kỳ thống khổ. Nhưng một chút âm thanh nàng cũng không có phát ra —— ngày hôm qua bọn họ không nghe thấy một tiếng nào trong cổ họng Việt Tiểu Nhu, mà những yêu thú đó cũng không có một con nào bị đánh thức.
Nàng gắt gao cầm lấy cánh tay của mình, chỗ đó đang đau, nàng dùng móng tay dùng sức bấu vào ấn ký kia, bấu đến mức cánh tay máu thịt be bét.
Dịch Hi Thần từng đi vào thức hải của Kiều Giác, cũng gặp qua cảnh tượng tương tự. Rất hiển nhiên, Việt Tiểu Nhu làm cái gì đó vi phạm ý nguyện của ma đầu kia, ma đầu kia đang dùng phương thức này nhắc nhở nàng!
Mức độ thống khổ đang sâu sắc thêm, Việt Tiểu Nhu thống khổ lăn lộn trên mặt đất, một lát sau, đã là mồ hôi đầm đìa. Nhưng mà nàng lại đứng lên, suy nhược mà đỡ tường đi ra ngoài.
Nàng đi ra ngoài làm gì? Đi gặp ma đầu đó sao? Không, không đúng! Tối hôm qua Trưởng Tôn Tử Quân không có nghe nàng nói câu nào, đến sau nửa đêm, dường như nghe đến rạng sáng cũng không nghe thấy tiếng gió. Việt Tiểu Nhu là sợ bị yêu thú trong động phát hiện, cho nên tự mình đi ra bên ngoài tránh đi rồi!
Sau khi Việt Tiểu Nhu ra ngoài, Dịch Hi Thần tăng nhanh tốc độ của hình ảnh đăng, trước hừng đông, Việt Tiểu Nhu đã trở lại, vẻ mặt như thường, tựa như cái gì cũng không phát sinh. Yêu thú trong động cũng dần dần tỉnh lại. Việt Tiểu Nhu dặn dò những băng yêu đó hai câu, băng yêu liền dồn dập xuất động.
Việt Tiểu Nhu tóm lấy xích sắt cột ba con yêu thú màu đen vào trong tay, làm đạo thuật pháp nâng chúng lên, đang muốn dẫn chúng nó đi, đột nhiên quay đầu lại liếc nhìn hình ảnh đăng trên bàn.
Nàng suy nghĩ một chút, cầm hình ảnh đăng lên, mang theo ba con yêu thú đi ra ngoài.
Dịch Hi Thần cùng Trưởng Tôn Tử Quân đều không rõ. Lẽ nào Việt Tiểu Nhu phát hiện rồi? Nếu như phát hiện, sao lại mặc bọn họ thu hồi hình ảnh đăng lại? Đợi Việt Tiểu Nhu ra khỏi yêu động, bọn họ mới hiểu được, hóa ra sắc trời bên ngoài còn vô cùng tối tăm, mặt trời chưa lên, nàng xem hình ảnh đăng là một cái đèn lồng bình thường, cầm theo lấy ra chiếu sáng. Thế này lại dễ dàng cho Dịch Hi Thần và Trưởng Tôn Tử Quân nhìn thấy sau khi nàng đi đã làm cái gì.
Chỉ thấy Việt Tiểu Nhu mang theo ba con yêu thú đi tới một ngọn núi nhỏ. Mặt nghiêng của sườn núi thế mà đã sáng, nàng đi vào, bên dưới lại có một ôn tuyền. Băng tuyết cốc địa có tuyết đọng dày đặc, không có thực vật nở hoa, nhưng bốn phía ôn tuyền, lại mọc đầy hoa tươi, còn có linh chi, có thể thấy được linh khí cường thịnh.
Lúc trước khi bọn họ ngự kiếm bay trên khoảng không cũng không có phát hiện ôn tuyền này, là bởi vì vách tường băng nhô ra chặn phong cảnh bên dưới lại, từ không trung nhìn một chút, chỉ có thể nhìn thấy một mảnh trắng xóa.
Ba con yêu thú màu đen bị xích sắt cột lại vẫn luôn thống khổ thở dốc, Việt Tiểu Nhu đưa chúng nó ngâm vào trong ôn tuyền, loại thần sắc thống khổ của chúng nó dần dần thu lại.
Dịch Hi Thần sửng sốt một hồi, đột nhiên nói: “Ta biết rồi! Ta biết Đông Xuân trấn này vì sao lại có nhiều ma tu như vậy rồi! Bọn họ đều là hướng về phía ôn tuyền này mà tới!”
Chỉ nhìn cảnh trí xung quanh ôn tuyền, liền biết linh khí của ôn tuyền mạnh bao nhiêu. Nhưng mà bọn họ từng bay qua vùng trời băng tuyết cốc địa, cho dù không nhìn thấy ôn tuyền này, theo lý thuyết cũng có thể nhận ra được suối linh khí này, thế nhưng cũng không có, càng nói rõ con suối này hiếm thấy, linh lực không tiết ra ngoài, nếu có thể ngâm ở trong đó, là cực kỳ có lợi.
Người có nguy cơ tẩu hỏa nhập ma ngâm trong suối này, có thể an thần tĩnh khí, áp chế ma khí. Mà nếu như vốn dĩ là một ma tu, ngâm vào trong linh tuyền này, liền có thể đem ma khí trên người hòa tan, càng dễ dàng để che giấu thân phận ma tu của mình hơn!
Dịch Hi Thần nói: “Linh tuyền này có thể áp chế ma khí!”
Giống như để chứng minh lời y nói, một yêu thú màu đen lại tựa như cởi màu sắc ra, màu đen trên người dần dần thối lui, lộ ra da lông trắng như tuyết, lại không khác gì những băng yêu tộc khác!
Dịch Hi Thần trợn mắt: “Mẹ của ta ơi, này cũng quá thần kỳ đi? Đen trực tiếp tẩy trắng à?”
Trưởng Tôn Tử Quân thì lại nhíu mày lại: “Ta hiểu rồi!”
Thính thanh trùng trên người Việt Tiểu Nhu là hắn nghe, lúc sáng sớm khi ma tu kia bạo thể mà chết, Việt Tiểu Nhu nói một câu “Tiểu Nga, ngươi đã tỉnh”, hóa ra lại chính là nói với con yêu thú này!
Trong hình ảnh, dường như Việt Tiểu Nhu chợt nghe được động tĩnh gì đó, liền vội vàng đem yêu thú bị nàng gọi là Tiểu Nga từ trong linh tuyền đẩy ra ngoài, mở xích sắt trên người nó ra, xách hình ảnh đăng lên chạy về yêu động. Tiểu Nga kia mới chạy trốn ra từ trong ma trảo, giờ khắc này vẫn còn nửa tỉnh nửa mê rất suy yếu. Việt Tiểu Nhu vội vã bỏ Tiểu Nga và hình ảnh đăng trong yêu động, liền chạy ra ngoài. Tiếp đó, Dịch Hi Thần xuất hiện ở trong hình, vội vã cầm hình ảnh đăng đi.
Chuyện hình ảnh đăng ghi chép lại kết thúc.
“Ta đều hiểu rồi.” Trưởng Tôn Tử Quân nắm thật chặt nắm đấm, “Là đổi tế phẩm. Nàng trao đổi điều kiện với ma đầu kia!”
Dịch Hi Thần hơi run run, lập tức hiểu rõ ý tứ của hắn: “Thì ra là như vậy!”
Trưởng Tôn Tử Quân một tay tóm lấy Thương Vân bảo kiếm, từ cửa sổ nhảy ra ngoài!
Nhưng đúng lúc này, chỗ thính thanh trùng lại truyền tới âm thanh của Việt Tiểu Nhu.
“Tiểu Nga cũng tỉnh rồi, ta tìm một băng cốc mới, các ngươi chuyển đi trước đi.”
Giọng Đoàn Đoàn hỏi: “Vậy bà bà còn có Tiểu Sài làm sao bây giờ?”
Việt Tiểu Nhu nói: “Các ngươi đi trước, đợi bọn họ tỉnh rồi, ta sẽ…” Âm thanh của nàng đột nhiên dừng lại.
Một lát sau, nàng kinh hoảng nói: “Các ngươi, các ngươi làm sao vậy? Đoàn Đoàn? Đoàn Đoàn!!”
Trưởng Tôn Tử Quân chưa từng nghe qua âm thanh Việt Tiểu Nhu run rẩy như vậy!
Hắn lập tức ngự kiếm bay về phía băng tuyết cốc địa!
Nhưng mà chỉ chốc lát, hắn nghe được tiếng gào đầy hận ý của Việt Tiểu Nhu: “Ngươi làm cái gì với bọn họ?! Không phải đã nói ta tìm kiếm tế phẩm cho ngươi, ngươi liền bỏ qua bọn họ à!”
Một tiếng cười khàn khàn truyền tới: “Ha ha ha…”
Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần đồng thời hít vào một ngụm khí lạnh. Trưởng Tôn Tử Quân nghe Việt Tiểu Nhu, Dịch Hi Thần nghe Đoàn Đoàn, bọn họ đều nghe được tiếng cười kia. Ma đầu này, lại ở cùng với Việt Tiểu Nhu!
“Mấy thứ giống như hạt bụi đó làm sao ta lại để ý chứ. Việt Tiểu Nhu, ngươi biết, từ đầu tới đuôi ta mong muốn chỉ là hắn mà thôi. Ta cho ngươi tiếp cận hắn, tại sao không ngoan ngoãn nghe theo chứ?”
Hết chương 65
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...