Năm người đàn ông này đứng trước chiếc lồng nhốt Ngôn Hội đã bàn bạc xong xuôi. Lần tới, bọn họ sẽ tổ chức tiệc đồ nướng ngoài trời. Sau đó, bọn họ đi lại chỗ chiếc bàn, cắt mấy miếng thịt, định mang lên tầng trên để xào. Lão Lục đi theo bọn họ lên trên tầng, quay đầu lại, nhác thấy Ngôn Hội đang bụm mặt khóc. Anh mở miệng nhưng cũng không biết phải nói gì với cô, bèn ngẩng đầu nói với bóng lưng của bọn họ: "Đừng có dùng nồi của tôi."
Ngôn Hội khóc sưng cả hai mắt, cô đưa tay lau nước mắt đi, nhưng vừa lau khô lại khóc tiếp vì không thể cầm được nước mắt. Hai cô gái còn lại không biết nên an ủi cô như thế nào, chỉ đành ngồi yên lặng một chỗ.
Cô cứ thút tha thút thít mãi, không biết đã khóc được bao lâu. Bỗng nhiên, một bóng người phủ lên người cô, cô ngẩng đầu lên, không ngờ lại là Lão Lục vừa rồi đã xuống đưa thức ăn cho ba người họ. Lúc này, trên tay anh đang bưng một cái đĩa, anh mở chiếc lồng nhốt cô ra rồi bỏ chiếc đĩa vào trong.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ăn đi."
Ngôn Hội nhìn những miếng không rõ là miếng gì trong đĩa, nhớ đến vừa nãy những người kia cắt thịt mang lên trên tầng, cô lắc đầu, không muốn ăn.
Lão Lục gãi đầu, không hiểu vì sao cô không ăn, anh ngồi xổm xuống lo lắng nhìn cô: "Vì sao?"
Anh thấy cô không ăn gì nên cố ý nấu thêm đồ ăn rồi lén mang xuống cho cô.
"Cái này..." Ngôn Hội run run chỉ tay vào đồ ăn: "Là cái gì?"
"Cá đó."
Sao con cá này nấu lên trông lại kỳ lạ như vậy... Cô bán tín bán nghi bưng đĩa lên, chọc đũa vào miếng cá: “Không có xương."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Tôi đã lựa ra rồi." Anh bắt đầu dọn dẹp sạch sẽ chiếc đĩa cô làm rơi lúc trước rồi lấy lại hai cái đĩa kia.
Nghe vậy, Ngôn Hội nhìn về phía anh, cô không tin anh lại biết làm chuyện này. Cô khẩy đũa, một ít nước cá chảy ra, để lộ ra một chút da cá, đúng là cá thật. Cô thở phào nhẹ nhõm, gắp một miếng nhỏ cho vào miệng, không có xương, thịt hơi nhão và nát, đúng là anh đã gỡ xương ra bằng tay…
Lão Lục để đĩa lên bàn xong, bắt đầu quét dọn sảnh lớn, thỉnh thoảng anh lại ngẩng đầu lên nhìn Ngôn Hội, thấy lần này cô ăn ngon miệng như vậy, tâm trạng của anh cũng vui lây, động tác quét dọn cũng nhanh hơn.
Đợi cô ăn xong, anh dọn đĩa mang lên trên tầng.
Ba người đều đã được ăn no, họ ngồi trong lồng nhìn sảnh lớn trước mặt. Sau khi được quét dọn, nơi này không còn nồng nặc mùi máu tươi như trước nữa, trông tổng thể cũng sáng sủa hơn nhiều. Thế nhưng, những người bị treo phía trên mặt bàn nhắc nhở bọn họ nhớ rằng, đây chính là tương lai không bao lâu nữa của bọn họ.
"Ôi, có phải hồi nhỏ, mọi người cũng cảm thấy phân vân, không chọn nổi giữa đại học Thanh Hoa và đại học Bắc Kinh không?” Bỗng nhiên, không biết ai mở miệng hỏi một câu như vậy.
Hai người bị gợi lại những hồi ức xa xưa rồi chợt mỉm cười. Ngôn Hội dụi đuôi mắt, không hiểu sao chủ đề này cũng có thể khiến cô rơi nước mắt: "Có lẽ đây là vấn đề mà đứa trẻ con nào cũng từng gặp phải."
Cô gái trong chiếc lồng cạnh cô khoa chân múa tay: "Không lừa gì hai người, hồi chưa tốt nghiệp tiểu học, tôi đã nghĩ đến vấn đề này rồi. Thật ra, đêm nào tôi cũng nghĩ, rốt cuộc sau này mình sẽ học trường nào, rốt cuộc giữa đại học Thanh Hoa và đại học Bắc Kinh thì trường nào tốt hơn."
Câu nói này làm Ngôn Hội và cô gái còn lại cười to, cô gái kia nói tiếp: "Chắc có lẽ ai cũng từng bị vấn đề này làm khó khi còn học tiểu học nhỉ..."
Ba người nói chuyện với nhau, vừa cười vừa khóc, cứ thế cho tới đêm. Nhìn sảnh lớn đen kịt và ba chiếc bóng lờ mờ treo trên bàn trong bóng tối, Ngôn Hội nghĩ đến chuyện ngày mai mình cũng sẽ bị treo lên đó nên không tài nào ngủ nổi, cô quyết định chủ động bảo hai người kia để cô canh gác đêm nay.
Hai người kia cũng hiểu tâm trạng của cô nên đồng ý yêu cầu đó, căn dặn cô vài câu rồi nằm xuống ngủ.
Cô ngồi một mình, vừa khó chịu vừa nghĩ đến chuyện trước kia. Khi nhớ đến một vài sự kiện làm cô có ấn tượng sâu sắc trong trí nhớ, cô lại không kìm được lau nước mắt. Giờ sắp chết đến nơi rồi, cô mới hối hận vì mình chưa từng đối xử tốt với bản thân lấy một làn. Nếu như hồi học tiểu học, cô đừng ham chơi đến vậy, nếu như hồi học trung học, cô đừng để ý tới gia đình mà hãy cứ chăm chỉ học tập thì liệu ngôi trường mà cô theo học hay công việc tương lai của cô và chuyến du lịch này liệu có thay đổi không…
Cô hối hận vì mỗi một quyết định trong đời cô trước đây, hi vọng hiện tại chỉ là một giấc mơ, khi tỉnh giấc cô sẽ thấy mình vẫn còn đang ngồi ở bàn của mình tại trường tiểu học, bị viên phấn của giáo viên ném trúng đầu.
Đúng lúc này, bỗng nhiên đèn bật sáng, mãi tới khi chiếc lồng được mở ra, Ngôn Hội mới hoàn hồn, cô lập tức co người lại, nhìn người đang đứng trước lồng.
Lão Lục ra dấu “xuỵt”, bảo cô im lặng, sau đó, anh vươn tay về phía cô.
Thế nhưng, cô đấu tranh tư tưởng rất lâu mà vẫn không thể nhúc nhích nổi dù chỉ là một chút. Anh lo lắng ngẩng đầu nhìn lên tầng hai, bắt lấy cổ tay cô, muốn lôi cô ra ngoài. Ngôn Hội cho là anh muốn giết mình nên nắm chặt lấy chiếc lồng, kéo thế nào cũng không chịu ra ngoài.
Lão Lục chật vật chui người vào lồng, tách bàn tay cô ra khỏi chiếc lồng. Ngôn Hội thấy hai tay của mình đều sắp bị đối phương khống chế, cô đang định mở miệng la lên thật to thì anh vội xoay tay lại, che miệng cô: "Xuỵt!"
Chỉ cần một bàn tay của anh đã có thể nắm chặt hai cổ tay cô, bịt miệng cô rồi ôm cô vào lòng mình: "Đừng lên tiếng, nếu không bọn họ xuống đây thì cô sẽ bị ăn sạch đấy."
Nghe vậy, Ngôn Hội ngước mắt lên nhìn về phía anh, nghĩ đến chuyện mấy ngày nay chưa bao giờ thấy anh ăn thịt người, cô hơi bình tĩnh lại. Tuy nhiên, ngay sau đó, cô lại nhớ đến dáng vẻ của anh khi giết người, không nhịn được bật khóc.
Thấy cuối cùng cô cũng chịu nằm yên trong ngực anh, không giãy giụa nữa, Lão Lục buông lỏng tay che miệng cô ra, nghiêm túc nhắc lại với cô: "Đừng kêu lên đó." Sau đó, anh bỏ hẳn tay ra khỏi miệng cô.
Cô không biết anh muốn làm gì, cơ thể cô cứng lại trong ngực anh, cô mở to mắt nhìn anh đầy hoảng sọ.
Đây cũng là lần đầu tiên anh đối mặt với cô ở khoảng cách gần như thế, không hiểu sao trong lòng anh lại hơi bối rối. Anh đưa tay lau nước mắt trên gò má cô, điều chỉnh lại tư thế, bế cô chậm rãi đi ra khỏi lồng.
Anh muốn dẫn cô đi đâu... Ngôn Hội không dám động đậy, cũng không dám lên tiếng, cứ thế đi theo anh, lén nhìn trộm xung quanh. Anh đi lên tầng, không ngờ anh lại đưa cô lên tầng.
Ngôn Hội nắm chặt vạt áo trước ngực, lắng tai nghe tiếng bước chân của anh giẫm lên cầu thang, gần như mỗi bước đi của anh đều giẫm lên trái tim cô, để lại những tiếng vang vọng trong lồng ngực của cô, liên tục lặp đi lặp lại một câu:
Hạn chết của cô đã đến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...