Cô vuốt thẳng móc chìa rồi lại nắn cong hơn chút, Ngôn Hội thấp thỏm đi đi lại lại. Lão Đại kia trông thật thà như Lão Lục, chắc chỉ cần cầm cái gì đó tự vệ là có thể đối phó được nhưng anh ta ăn thịt người.
Thời gian chậm rãi trôi đi nhưng cô vẫn không dám mở cửa, lại càng không dám đi xuống mở cửa cứu người. Đồ đã chuẩn bị xong vẫn không dám đi xuống, đúng là vô dụng. Cô ngồi trên giường, giận bản thân hèn nhát.
Mạng người, cô đã bỏ lỡ bao nhiêu sinh mệnh ở dưới lầu? Ngôn Hội ngồi trên giường cả nửa ngày, cuối cùng cũng có can đảm đi ra mở cửa, nhẹ nhàng đi xuống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cảnh tượng dưới lầu vẫn ghê người như cũ, cô nhìn thấy thì suýt nôn ra. Cô bịt mũi nhìn lồng sắt, bây giờ bên trong chỉ có một người.
Cô gái trong lồng sắt nhìn thấy cô thì hai mắt phát sáng.
Cô chạy đến thử cạy khóa, cô không có kinh nghiệm nên không biết phải làm như thế nào. Cô nhớ là lúc bạn học làm thì chỉ cần kéo vài cái là có thể cạy ra, mất chưa đến một phút đồng hồ, sao cô lại không làm được?
Ngôn Hội nóng ruột, mồ hôi đổ đầy đầu, thường nhìn lên lầu, nhìn sau cánh cửa lớn.
Cô chọc khóa rất lâu nhưng không mở được, cô gái trong lồng cầm móc chìa đi qua mở thử, kết quả cũng không được. Hai người không mở được khóa, cả hai đều không biết phải làm thế nào.
Hai người nhỏ giọng thảo luận, làm này làm nọ vẫn không được.
Ngay lúc Ngôn Hội định tìm dụng cụ khác thì sau lưng có tiếng mở khóa, cô quay đầu nhìn lại thì thấy cánh cửa quả thực đang chuyển động. Sao về sớm thế? Cô lập tức trốn dưới gầm cầu thang bên cạnh mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe nói thì biết chỉ có hai người nói chuyện, nghe nội dung thì là có thể nhận ra là Lão Nhị và Lão Tam. Đôi tay run rẩy che ngực, Ngôn Hội bắt chính mình bình tĩnh lại, chắc bọn họ sẽ không tới, không tới thì sẽ không nhìn thấy cô.
Hai người kia đóng cửa lại, còn khóa trái. Tại sao lại khóa? Lão Tứ, Lão Ngũ, Lão Lục không về à? Rốt cuộc là vì sao? Cô che mắt, nước mắt trào ra. Không cạy được khóa, không cứu được người, ngay cả bản thân cô cũng không thoát được. Chẳng lẽ cô sẽ phải chết ở nơi này?
Lão Nhị, Lão Tam nói chuyện một lúc thì lên lầu.
Ngôn Hội lén lút đi ra, thử chọc khóa với cô gái. Không biết đã cạy bao lâu, cô gái khuyên cô từ bỏ: “Cô chạy đi, đừng lo cho tôi.”
“Tôi...” Ngôn Hội khóc vì bản thân quá vô dụng, nghĩ đến những cô gái vào cùng mình, cô càng khóc thảm hơn.
Vô dụng quá, quá vô dụng rồi.
“Cô đi đi, đừng lo cho tôi.” Cô gái cầm móc chìa, bắt đầu tự chọc khóa.
“Để tôi thử lại lần nữa.” Ngôn Hội lau nước mắt, muốn lấy móc chìa về.
Tiếng gõ cửa bỗng vang lên, hai người đồng thời nhìn về phía cửa. Chắc là Lão Tứ với Lão Ngũ. Cô vội vàng trốn xuống dưới gầm cầu thang.
Mấy người bắt đầu quở trách Lão Lục dạo này không xuống lầu cũng không nói chuyện với bọn họ. Lão Lục lâu lâu lại đáp một câu, giọng nói lúc xa lúc gần, chắc là ra ngoài mang đồ vào trong.
“Trong tay mày cầm gì thế?”
Người trên lầu bỗng lên tiếng, Ngôn Hội giật nảy mình liếc cô gái cách đó không xa, cô gái nắm chặt móc chìa.
Người trên lầu đi xuống, bọn họ gọi Lão Đại.
“Có gì à?”
Là giọng của Lão Lục, anh dẫn đầu đi qua đây nhưng nghe tiếng bước chân thì có lẽ những người khác cũng đi theo.
Ngôn Hội nhìn Lão Lục ngồi xổm trước lồng sắt, lạnh lùng nhìn cô gái ở trong lồng, anh vươn tay: “Lấy ra đây.”
Lầu trên lầu dưới có người mở cửa, nghe giọng nói thì có vẻ Lão Lục cũng về rồi.
Bỗng nhiên, anh như cảm nhận được gì đó. Anh quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt sợ hãi của Ngôn Hội, hai người nhìn nhau.
Cô gái vội vàng đưa vật trong tay cho anh: “Đây, tôi đưa anh, anh đừng...” Ý của cô ấy là đừng làm tổn thương Ngôn Hội.
Lão Lục lặng lẽ nhìn Ngôn Hội, Ngôn Hội cũng nhìn anh. Cô cứ tưởng lần này sẽ xong đời nhưng anh lại làm như không có gì, không nhìn cô nữa. Anh cầm móc chìa đứng đậy, xoay người giơ lên cho những người khác xem: “Mấy người lục soát không kỹ.”
Ngôn Hội ngẩn ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...