Sau khi tắm rửa xong, cô đứng ở một bên đợi anh. Cô thầm nghĩ vừa nãy mình nói rất rõ ràng, có lẽ anh sẽ không tắm lâu như lần trước, nhưng cô đã lầm. Cô nhìn Lão Lục ra sức chà sát cơ thể và thân dưới của mình. Anh chà rất mạnh khiến Ngôn Hội nhận ra lúc nãy anh tắm cho cô là đã rất nhẹ tay rồi.
Vất vả lắm mới đợi anh giặt xong, cô và anh quay về phòng, kết quả là anh lại thay ga trải giường, vẫn là câu nói cũ: “Không cần nữa.” Anh quét dọn phòng rồi lại quay sang xử lý đống ga giường. Ngôn Hội ngáp dài, muốn nói anh không cần phải làm thế.
Đợi một lúc vẫn không thấy anh quay lại, cô buồn ngủ không chịu được nên đóng cửa lại, lên giường nằm ngủ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong lúc mơ mơ màng màng, hình như có người mở cửa, ôm cô từ đằng sau. Sau lưng Ngôn Hội dán vào lồng ngực ấm áp, càng ngủ say hơn nhưng bỗng bị lay tỉnh.
“Ngôn Hội, chúng ta làm lại lần nữa đi?”
Ngay cả việc mở mắt cũng lười: “Tôi buồn ngủ lắm.”
“Một lần nữa thôi.”
“Không muốn.”
“Ngôn Hội.” Anh lại thò tay vào bộ đồ ngủ cô đang mặc, ép thân dưới nóng rực vào giữa hai chân cô.
Ngôn Hội bị anh quấy không ngủ được: “Anh nói chỉ một lần thôi đó.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lão Lục cởi quần ngủ của cô ra, vén áo cô lên, banh chân cô ra.
“Ngôn Hội, ở đâu?”
Cô đưa tay nắm lấy gậy nóng đang đè lên thân dưới của mình nhưng không biết lối vào ở đâu, chậm rãi đưa vào cơ thể.
Bước vào thế giới đó một lần nữa, giống như một bàn tay ấm áp trong gió lạnh, ôm chặt lấy anh, làn nước ấm chảy khắp cơ thể, thoải mái đến nỗi ý thức của anh hơi mơ hồ.
"Ngôn Hội.” Anh ôm chặt cô, gắn phần thân dưới của họ với nhau, lăn lộn trên giường cùng cô.
Tấm ga trải giường mới trải đã nhăn nhúm do hai người thay tư thế. Ngôn Hội buồn ngủ không cử động được, lại bị anh đưa lên cao trào hết lần này đến lần khác.
Nhưng lần này anh đã khống chế được, rút hàng ra, bắn ra khăn giấy.
Nhưng như thế vẫn không an toàn, cô đang nằm bẹp lo lắng lại bị anh bế đi tắm đến nhẹ nhàng khoan khoái. Cô muốn ngủ một giấc thật ngon, khi nào tỉnh dậy sẽ nói chuyện với anh sau.
Khi cô đang ngủ say thì bị đánh thức.
Anh nài nỉ cô làm lần nữa.
Khi cô ngủ đến tự tỉnh thì đã là buổi trưa. Cô không nhớ anh đã giày vò cô bao nhiêu lần, cô đưa tay xuống sờ bụng, cô thật sự rất sợ sẽ có chuyện.
Lúc cô đứng dậy rời giường mới phát hiện chân mình bủn rủn, tối qua anh giày vò cô ghê quá. Ngôn Hội thay đồ ngủ, đánh răng rửa mặt. Lão Lục đang nấu cơm, thấy cô đi ra thì ló đầu ra khỏi bếp, mỉm cười với cô.
Khi nhìn thấy cô đi về phía phòng tắm cạnh bếp, anh đặt muôi trên tay xuống, nhân lúc cô chưa bước vào phòng tắm mà chạy đến hôn cô. Khi cô nhéo eo anh, định nói gì đó thì anh lại cười đùa chạy về.
Đến lúc cô đánh răng và gội đầu xong thì anh đã bày sẵn đồ ăn trong phòng. Lão Lục bảo cô ngồi xuống ăn còn anh cầm lấy khăn khô, đứng đằng sau lau tóc cho cô. Đến lúc tóc khô hẳn, anh mới đi giặt khăn rồi quay lại ăn cơm với cô.
Có lẽ vì tối qua tiêu hao quá nhiều năng lượng nên hôm nay cả hai đều ăn rất nhiều.
Cơm nước xong, Ngôn Hội nằm trên giường tiếp tục nghỉ ngơi, Lão Lục dọn dẹp bát đũa sạch sẽ rồi trở lại nằm bên cạnh cô, đặt tay lên eo cô, vuốt ve cô.
Cứ vuốt ve một hồi, anh lại luồn tay vào trong quần áo cô, môi kề bên cần cổ cô, hơi thở nóng rực phả lên da dẻ cô, cô giật mình mở mắt ra.
“Ngôn Hội.” Mắt anh sáng ngời, rõ là có nhu cầu: “Anh muốn nữa.”
“Tối rồi tính.”
“Bây giờ.” Ánh mắt anh long lanh như ngậm nước.
Ngôn Hội đỡ trán: “Vậy anh đi mua bao đi.”
“Đó là cái gì?” Ánh mắt vô tội và câu hỏi ngây ngô chứng minh anh thật sự không biết.
Cô đi lấy giấy bút viết chữ: “Anh đi siêu thị, quầy thu ngân hay có đó.”
“Phải đi mua ngay bây giờ thật à?”
“Ừ.”
“Không mua không được?”
“Phải.”
Tuy anh không biết thứ đó dùng để làm gì nhưng nghe giọng điệu không thương lượng của Ngôn Hội, anh vẫn đứng lên dọn dẹp đồ đạc.
“Anh ra ngoài đây.” Anh đi qua hôn môi cô.
“Haizz.” Ngôn Hội giả vờ vô tình hỏi: “Có phải bọn họ đang ở nhà không? Tôi có cần khóa cửa không?”
“Không, hôm nay chỉ có Lão Đại ở nhà, anh ta toàn chui rúc trong phòng thôi.” Lão Lục nắm tay cô: “Đừng lo, bọn họ sẽ không vào phòng mình đâu.”
“Ừ.”
Nghe tiếng đóng cửa và tiếng xuống lầu, Ngôn Hội hít sâu một hơi, đứng dậy lật tìm đồ.
Tuy không có chìa khóa nhưng ở đây có móc chìa dự phòng.
Móc chìa mỏng nhất có thể dùng để mở khóa.
Mặc dù cô chưa từng thử.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...