Khi người đến

Khi anh sắp hoàn toàn mất kiểm soát, ly trà sữa trên tay cô trật ra rơi xuống đất, phát ra âm thanh rơi vỡ. Lão Lục miễn cưỡng nhả môi cô ra, nhìn đôi mắt ướt át quyến rũ và đôi môi bị anh hôn đến ẩm ướt của cô. Anh không để ý những thứ này, lại bắt đầu đè ép cô.
 
Nhưng trà sữa đã chảy đến bên chân và anh cảm nhận được nó. Trong lòng anh cố gắng nhắc nhở bản thân đừng để ý đến nó nhưng vẫn không thể chịu nổi. Anh không thể nhìn mặt đất bẩn thỉu như thế được, phải dọn dẹp sạch sẽ.
 
Nên lần này anh chỉ hôn cô một lúc rồi thả cô ra, trán anh chống lên trán cô, anh hỏi: “Thế này được không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đầu óc Ngôn Hội dần tỉnh tảo lại, ý thức được hành động ban nãy của mình nên bèn ảo não né tránh ánh mắt anh: “Trà sữa rơi rồi, mau dọn sạch đi.”
 
Lão Lục không nói gì mà chỉ bế cô đặt xuống chỗ vẫn chưa bị trà sữa loang đến. Anh cởi giày, bước đi lấy khăn tay, sau đó khó chịu lau giày rồi mang vào nhà vệ sinh giặt. Sau khi giặt xong lại quay về lau sàn.
 
Ngôn Hội nhân lúc anh lau dọn sàn nhà mà chạy đi rửa mặt. Cô khóa trái cửa, nhìn chính mình trong gương, cô ủ rũ: “Lúc nãy mày bị gì vậy?”

 
“Ngôn Hội, mày không được như vậy, phải giữ khoảng cách với anh ta, phải tìm cách chạy trốn.” Cô soi gương rửa mặt, đánh răng xong rồi lại tắm rửa. Khi cô quay về phòng, anh đã lau dọn sạch sẽ không dính một hạt bụi, giường cũng được sắp xếp lại.
 
Cô thoải mái nằm lên giường, giả bộ ngủ. Lão Lục thấy cô không nói lời nào thì tưởng do anh quậy cô đến đêm khuya khiến cô mệt nhọc nên chỉ đi qua hôn cô một cái rồi đi tắm.
 
Ngôn Hội lại bị hôn, cô phiền lòng trùm chăn kín đầu, còn kéo góc chăn xuống bên dưới cơ thể. Nhưng dù đã bao chính mình thành cái bánh chưng nhưng sáng hôm sau cô vẫn ôm lấy anh.
 
Vì tránh chuyện đó xảy ra, hoặc vì để tránh xảy ra chuyện lúc cô không biết gì, Ngôn Hội yêu cầu được nằm dưới đất.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đương nhiên Lão Lục không đồng ý. Anh nhìn mặt đất, trong ánh mắt có vẻ ghét bỏ, thậm chí anh còn ngồi trên giường, nhấc chân lên nói: “Dưới mặt đất bẩn lắm.”
 
Vốn dĩ cô cảm thấy không có gì nhưng nhìn biểu cảm kia của anh, cô cũng cảm thấy mặt đất bẩn. Nhưng ban ngày anh rất chịu khó quét tước sạch sẽ, hoàn toàn không cần lo lắng, vả lại chỉ cần trải đệm dày hơn một chút là được.
 
Cuối cùng Lão Lục lại tự nhận nằm ra đất nghỉ, để cô ngủ giường. Anh lau mặt đất đến mức bóng nhẵn, trải một lớp đệm dày rồi mới nằm lên.
 
Ngôn Hội nhìn phòng ốc vốn không được rộng rãi rồi lại nhìn thân hình của anh, anh ngủ ở dưới đất chật chội vô cùng. Thế là cô vươn chân đá anh tỉnh giấc, bảo anh lên giường ngủ.
 
Trong mắt Lão Lục là cô đang quan tâm anh, khóe miệng anh không nhịn được nhếch lên, ôm chăn vui vẻ lên giường, ngủ bên cạnh cô. Anh nằm quay sang một bên, mỉm cười nhìn cô mãi.
 

Cô kéo chăn, quay lưng về phía anh mà ngủ.
 
Chỉ để lại cho anh nhìn gáy nhưng cũng đã khiến anh vui vẻ. Lão Lục nhích người đến gần cô, từng chút từng chút một giống như con ốc sên vậy: “Ngôn Hội, thật ra tôi có một câu hỏi muốn hỏi lâu rồi.”
 
Cô ngáp một cái: “Ngày mai rồi nói.”
 
Anh vểnh tai lên nghe, sau khi cô nói xong thì chỉ còn tiếng hít thở đều đặn, chắc là cô đã ngủ rồi. Anh lại nhích đến gần, ngừng lại một lát rồi lại nhích đến, mãi đến khi cơ thể gần như áp sát lớp chăn của cô, anh mới vươn tay cách một lớp chăn mà ôm lấy cô.
 
Ban đầu đúng là Ngôn Hội lúc ngủ không thành thật, cứ dang tay ôm chầm lấy anh nhưng sau này là anh ôm lấy cô. Về sau, đêm nào cũng như đêm nào, anh dang tay ôm cô như cô đã làm.
 
Anh càng ngày càng lưu luyến mùi hương trên cơ thể cô. Rõ ràng là hai người dùng chung một dầu gội nhưng không biết vì sao anh lại thích ngửi mùi tóc của cô, vì sao anh ôm cô, vì sao anh lại thích ôm cô như thế.
 
Ngày mai thức dậy hỏi cô sau vậy.
 

Sáng sớm, bên ngoài có tiếng gõ cửa, Lão Lục lập tức tỉnh dậy. Đầu tiên anh nhìn qua cánh cửa sau đó lại quay đầu nhìn Ngôn Hội theo bản năng, cô vẫn còn ngủ. Vì không để tiếng gõ cửa làm phiền cô, Lão Lục vội vã xuống giường mở cửa.
 
Lão Đại nhìn anh bằng ánh mắt thâm sâu, anh vội vã lấy cơ thể ngăn ánh mắt của anh ta: “Sao thế?”
 
“Đi xuống.” Dứt lời, Lão Đại liền đi xuống lầu.
 
Lão Lục khẽ khàng đi thay quần áo, rửa mặt. Anh nhặt dao và một số đồ dùng làm bếp rồi đi xuống lầu chuẩn bị cho những người đã ngồi ở bàn dài chờ.  Anh dọn bàn trước, sau đó xếp đồ gia vị vào một góc, xếp dao gọn gàng, đeo găng tay rồi đi về phía lồng sắt. Anh chọn người có vẻ im lặng nhất, đưa tay vào lồng và dùng thứ gì đó bịt miệng cô ta lại. Kéo cô ta ra ngoài, đối phương lại bất ngờ đá vào chân Lão Lục, anh ăn đau thế là rút dao đâm vào chân đối phương.
 
Vết đâm sâu đến thấy được xương.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận