Khi người đến

Buổi sáng tỉnh lại, Lão Lục quan sát cô một hồi lâu, sợ rằng thật ra cô có phát hiện chuyện tối hôm qua nhưng định đợi đến sáng mới nói cho anh. Thế nhưng, anh chờ nửa ngày trời, lo lắng đến mức lúc thái thịt suýt chút đã cắt phải tay, vậy mà cô chỉ nói là rửa sạch đi là ăn được, ngoại trừ bảo muốn xem mấy quyển sách với anh ra, cô cũng không có biểu cảm gì khác thường. Cuối cùng, anh cũng có thể thở phào, may là không bị phát hiện, nếu không cô sẽ tức giận, không chịu để ý đến mình. 
 
Đọc sách vài ngày, Ngôn Hội chán không đọc nổi nữa, thỉnh thoáng có thể nghe được tiếng kêu dưới lầu, cô luôn muốn có thể làm gì đó nhưng bản thân lại bị xích lại, ngay cả việc đi lại trong căn phòng này cũng không được thì có thể làm gì chứ.
 
Mỗi ngày, Lão Lục đều làm những món khác nhau cho cô ăn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô vừa bị tài nấu nướng của anh chinh phục, vừa phải nhắc nhở bản thân rằng, người này rất nguy hiểm, không thể quá tin tưởng anh, cũng không thể buông lỏng cảnh giác với anh.
 
Thế nhưng, ngoại trừ việc thích ôm mặt ngắm cô, mấy ngày nay anh cũng không làm việc gì quá giới hạn với cô. 
 
Hay là cô thử nói chuyện với anh một chút nhỉ?
 
Sau mấy ngày nhẫn nhịn, Ngôn Hội luyện tập trong phòng hơn nửa ngày trời, sau khi xác nhận bản thân có đủ can đảm để đưa ra yêu cầu với anh, cô mới ngồi xuống mép giường chờ anh về.
 
Đây là cô gái cuối cùng.
 
Ăn thịt xong người này, bọn họ sẽ phải đi bắt người mới.
 
Lão Lục trộn gia vị cho đám người đang đợi ở bàn, sau khi mở chiếc lồng ra, cô gái trong lồng gào thét, anh hơi khựng lại rồi bụm chặt miệng đối phương: "Đừng hét." Ngôn Hội nghe thấy tiếng hét sẽ sợ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô gái “ưm ưm” giãy dụa, anh đâm thẳng mũi dao nhọn vào cổ cô ấy, tiếng hét dừng lại, cô ấy cũng ngừng giãy giụa. 
 
Giết người thế này rất nhàm chán. 
 
Lão Lục vừa đặt người xuống mặt bàn xong thì chẳng còn hứng thú làm tiếp nữa: "Các anh định ra ngoài từ hôm nay hay ngày mai?"
 
Lão Nhị nhìn anh một chút, không tức giận nữa: "Chết rồi không bảo quản được lâu, hôm nay phải ra ngoài."
 
Bọn họ cởi áo của nạn nhận ra rồi vứt cho Lão Lục xử lý, sau đó mỗi người cầm một con dao, bắt đầu chia nhau khu vực mình thích ăn nhất.
 
Lão Lục dọn dẹp mặt đất và chiếc lồng một mình, lúc đưa quần áo đi tiêu hủy, anh nhìn đống đồ trong tay như có điều suy nghĩ. Ngoại trừ đồ của chính mình ra, cô cũng chỉ mặc mỗi đồ của anh.
 
Sau khi trở về, anh thương lượng muốn ra ngoài mua một vài thứ với mấy người khác, ban đầu Lão Đại không đồng ý: "Trong phòng mày vẫn còn một đứa đấy, mày ở lại đây trông cô ta cho kỹ, chờ bọn tao về thì mày hẵng đi ra ngoài."
 
Bọn họ đều không yên lòng, anh còn định nói gì đó nhưng dù sao chuyện này cũng đâu phải ngày một ngày hai, không vội. Lão Lục đồng ý rồi lên trên lầu, trước tiên rửa qua quả dại trong túi rồi mới đi vào phòng.
 
"Cho này." Anh đưa hoa quả được rửa sạch cho cô rồi ngồi sang bên cạnh.
 
Ngôn Hội ăn một hai trái, nhẩm đi nhẩm lại mấy lời trước đó đã tập nói thử nhiều lần trong đầu nhưng vẫn không có cách nào mở miệng nói ra. 
 
Lỡ như nói ra rồi anh giận thì phải làm sao, lỡ như anh giao cô ra thì thế nào?
 
"Cô thích gì?" Lão Lục cũng do dự một hồi lâu mới dám mở miệng hỏi.
 
"Cái gì?" Ngôn Hội vẫn chưa kịp phản ứng.
 
"Hai ngày nữa tôi sẽ ra ngoài mua đồ."
 
Cô lập tức đứng dậy tìm bút, xé rách một mẩu giấy từ trang sách, sau đó viết mấy dòng: "Chỉ cần mua những món này thôi, đến siêu thị và tiệm đồ lót là mua được."
 
Băng vệ sinh và đồ lót.
 
"Được." Anh nhận lấy, cẩn thận đặt lên bàn, để chìa khoá chặn lên tờ giấy.
 
Chìa khoá. Mắt Ngôn Hội sáng rực lên, nếu không phải do khoảng cách quá xa, cô suýt chút nữa đã xông đến cướp lấy nó. Chiếc chìa khóa này đã tiếp thêm sức mạnh cho cô. 
 
"Tôi có thể thương lượng với anh một chuyện được không."
 

Lão Lục quay đầu nhìn sang, cô đứng ra xa, sợ anh sẽ làm gì đó với mình. 
 
"Là chuyện gì?"
 
"Anh có thể tháo dây xích ra không?" Tiếng nói của cô vừa nhỏ vừa lí nhí không rõ. 
 
"Tôi không nghe rõ, cô nói gì cơ?"
 
Ngôn Hội cắn môi: "Có thể tháo dây xích ra không?"
 
Tuy tiếng nói vẫn nhỏ, nhưng anh đã nghe thấy. Anh cắn một trái hoa quả trong tay, chưa kịp mở miệng nói chuyện, cô đã tiếp lời: "Nhất định tôi sẽ không đi ra ngoài hay đi lại lung tung đâu."
 
Ánh mắt Lão Lục tối sầm lại trong vài giây: "Tôi tin cô."
 
Ngôn Hội vui vẻ cười, anh tới ngồi cạnh giường, nghiêng đầu nhìn cô: "Nhưng cô phải nói cho tôi biết, rốt cuộc thứ cảm giác ấy là gì."
 
Khuôn mặt tươi cười của cô cứng đờ, mím môi lại, chớp chớp mắt: "Được." Cuối cùng đành phải đồng ý, dù sao cô có nói với anh, anh cũng không hiểu. 
 
Lão Lục cầm chìa khoá mở dây xích cho cô, nhìn cô chạy quanh phòng một vòng, vẻ mặt vui sướng ngất trời, anh ngồi trên giường cũng cười theo, tâm trạng rất vui vẻ. 
 
"Đừng quên đấy." Suốt cả nửa ngày nay, lúc nào anh cũng lẽo đẽo đi theo để nhắc nhở cô.
 
"Tôi sẽ nói cho anh biết." Cô vào phòng tắm rửa mặt, anh vẫn đi theo, hết cách, cô đành nặn kem đánh răng ra rồi cũng nặn luôn cho anh, sau đó bắt đầu đánh răng: "Anh kể chuyện gì đã xảy ra trước đã."
 
Anh đưa bàn chải đánh răng vào trong miệng, lóng ngóng nói: "Lúc chạm vào cảm thấy rất mềm."
 
Ngôn Hội đứng máy.
 

Anh nói tiếp: "Tim tôi đập rất nhanh, căng thẳng vô cùng."
 
Vốn cô đang đứng đánh răng đối diện với anh nhưng nghe đến đây, cô quay lưng đi, thậm chí không dám nhìn vào gương, chỉ dám cúi đầu nhìn bồn rửa tay.
 
"Tôi rất thích cô."
 
Cô ngẩng đầu, nhìn anh thông qua tấm gương, anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt mang theo đôi chút nghi ngờ, dường như không rõ nó có nghĩa là gì, thế nhưng, vẻ mặt nghiêm túc của anh thì lại như đang xác nhận cảm xúc trong lòng mình.
 
Ngôn Hội nhanh chóng súc miệng rồi trốn về phòng.
 
Lão Lục không hiểu lắm, anh cũng súc miệng rồi đi theo về phòng, đóng cửa phòng xong mới tới gần người đang ngồi trên giường.
 
Anh dán sát lại, nhìn mặt cô, sau đó nhìn môi của cô.
 
Ngôn Hội ngồi ôm đầu gối, không dám đối mặt với anh.
 
"Chúng ta thử lại lần nữa được không?"
 
Bỗng nhiên anh mở lời, một giây sau, anh đã dán môi mình lên môi cô.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui