Cô cố gắng giải thích nội dung cuốn sách kia một cách khách quan nhất có thể, cũng cố gắng không áp đặt quan điểm của mình trong lúc giảng giải cho anh. Cô mong thứ anh hiểu được là sự thật chân chính, hoặc là điều gần với sự thật.
Ban đầu, Lão Lục vẫn thảo luận với cô nhưng sau đó anh chỉ ôm mặt, chăm chú nghe cô nói chuyện. Lúc cô nói những điều này hoàn toàn khác với dáng vẻ động chút là khóc của mình, đôi mắt vốn sáng ngời của cô lại như được dát thêm một tầng ánh sáng, thái độ tự tin, khóe miệng hơi cong lên, hoàn toàn thu hút anh.
Nói một hồi lâu, chính cô cũng thích những thứ này, lúc học đại học, cô từng hẹn những người bạn có cùng sở thích trên mạng gặp mặt ngoài đời. Thế nhưng, nói đến đây, cô bèn dừng lại, cô nhận ra ánh mắt của Lão Lục, Ngôn Hội mất tự nhiên hắng giọng, đánh mắt nhìn lảng sang chỗ khác: "Anh đi nấu cơm đi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thế nhưng, anh vẫn không nhúc nhích, nhìn cô chằm chằm. Mặt Ngôn Hội dần nóng bừng lên: "Sao anh chưa đi nấu cơm đi, tôi đói rồi."
Trái tim anh loạn nhịp, không biết vì sao anh lại nhớ tới cảm giác kia, anh chậm rãi tới gần cô: "Cô có thể nói cho tôi biết tại sao lại như vậy không?"
"Cái gì như vậy cơ?" Cảm nhận được hơi thở gần kề của anh, cô tựa sát đầu vào bức tường phía sau, mắt nhìn xuống sàn nhà, không dám quay lại nhìn anh.
Trong tầm mắt cô, cơ thể anh che khuất ánh đèn, tiến sát lại gần cô, Ngôn Hội ngước mắt lên, nhìn về phía anh, môi anh vừa khéo dán lên môi cô.
Cô không nhắm mắt lại. Anh cũng vậy, anh nhìn gương mặt đỏ như trái cà chua của cô, vì sao vậy.
Trong lòng Ngôn Hội hoảng hốt vô cùng, sao cô không ngăn cản chuyện này lại mà còn để mặc cho anh làm vậy với cô? Không biết bao lâu sau, cô mới vươn tay đẩy anh ra, còn bản thân mình thì chạy về ngồi trên giường, cô vừa kéo chăn che kín người chỉ để lộ ra một đôi mắt, vừa tức tối thở phì phò.
"Anh."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Đừng nói nữa, đi nấu cơm."
Lão Lục cúi đầu không nói gì thêm, anh nhặt từng quyển sách một lên, đặt trên chiếc bàn cạnh giường để cô có thể dễ dàng lấy sách đọc bất cứ lúc nào.
Vừa đi ra ngoài được mấy bước, anh dừng lại, quay đầu hỏi: "Cô cũng có loại cảm giác này đúng không? Rốt cuộc là tại sao vậy?"
Gương mặt chôn vùi trong chăn của cô nóng bừng lên: "Không có."
Không có ư? Anh gãi đầu, thế nhưng dáng vẻ của cô rõ ràng là có mà, được rồi, anh phải đi nấu ăn đã.
Anh vào phòng bếp rửa rau củ, sau khi cắt gọt xong xuôi, anh dừng con dao trong tay lại, hình như cảm giác vừa nãy còn mãnh liệt hơn trước kia nhiều, sao cô lại không thừa nhận bản thân cũng có cảm giác ấy, tại sao lại như vậy?
Dưới lầu vang lên tiếng kêu thảm thiết, hẳn là bọn họ đang ăn, chuyện này cũng nhắc nhở anh phải nấu cơm nhanh lên, chắc hẳn bây giờ cô cũng đang rất đói.
Anh bắt đầu thái thịt, để tất cả đồ ăn được thái gọn sang một bên, rót dầu vào nồi, đang định trút rau vào thì chợt nhớ ra vừa rồi anh đã thái ớt, không biết cô ăn được thứ này không. Anh tắt bếp quay về phòng hỏi cô.
Ngôn Hội nghe thấy âm thanh loáng thoáng vọng lên từ dưới tầng, nghĩ đến việc bản thân bất lực thế nào, nhớ đến những người từng nói chuyện với mình, hẳn là bọn họ cũng bằng tuổi cô. Tất cả đều vô duyên vô cớ bị bắt tới đây, trở thành món ăn trong đĩa của người khác. Cô ngồi xổm ở góc tường, bịt tai lại, không nén được nước mắt.
Người đang la hét dưới lầu là con người, kẻ bị ăn là con người, kẻ ăn cũng là con người.
Cô cũng sẽ chết.
Lão Lục mở cửa ra thấy cô như vậy thì hơi bất ngờ một chút, anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, có lẽ vì anh đã quá quen thuộc với chuyện này, hơn nữa bản thân anh cũng là một trong số đó.
Anh đóng cửa lại vì nghĩ cô sợ âm thanh kia, sau đó đi đến bên cạnh cô: "Cô sợ à?"
Cô ngẩng đầu lên, khóc không nói nên lời.
Bỗng nhiên, trong lòng Lão Lục khó chịu vô cùng, anh vươn tay kéo cô vào trong ngực, ôm chặt lấy cô, tay còn lại bịt tai cô lại: "Đừng sợ."
Cô vốn chỉ khóc trong câm lặng, thế nhưng, sau khi sà vào lòng anh, cô lại bật khóc thành tiếng, cô nắm chặt vạt áo trước ngực, mãi một lúc lâu sau mới mở miệng nói chuyện: "Tôi không cứu được mọi người."
Anh không nghe rõ nhưng trong lòng lại càng khó chịu hơn bởi tiếng khóc của cô, anh cúi đầu dán mặt lên đỉnh đầu đối phương, nhẹ giọng an ủi cô: "Đừng sợ, tôi sẽ luôn bảo vệ cô."
Tiếng kêu thảm thiết kéo dài gần nửa tiếng đồng hồ, cô cũng gào khóc trong ngần ấy thời gian, cô thật sự không dám tưởng tượng người ở dưới lầu đang phải chịu đựng sự tra tấn ra sao mà phải đau khổ đến nhường này.
Thấy tiếng khóc của cô dần ngừng lại, Lão Lục nghĩ phải buông cô ra để mình còn đi nấu cơm, thế nhưng, một khi đã ôm cô rồi, anh lại không muốn buông tay ra.
Ngôn Hội khóc xong mới phát hiện hai người lại đang trong tư thế mập mờ, cô vội rời khỏi lồng ngực anh: "Sau này đừng làm thế với tôi nữa."
"Tại sao?"
"Tôi không thích anh."
Trong lòng anh buồn bã, khó chịu không thôi: "Cô ăn ớt không?"
"Không ăn."
Anh đứng dậy đi ra ngoài, tiếp tục đun nóng dầu rồi đổ rau vào.
Sao lại không thích?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...