Khi người đến

Ăn cơm xong, Lão Lục thấy cô ngủ trong góc tường, anh đoán, có lẽ là cô thích đọc sách nên lấy hết số sách anh tích trữ được ra, để trước mặt cô để dỗ dành, thế nhưng, cô vẫn bất động. Anh ngồi xuống đối diện cô, mở sách ra kể cho cô biết những quyển sách này đặc sắc biết bao nhiêu.  

 
Người ngoài hành tinh lạc lối, kiếp trước kiếp này, bí ẩn thế giới chưa có lời đáp.
 
Ngôn Hội thực sự bị dáng vẻ nghiêm túc của anh chọc cười, cô cũng ngồi xuống thảo luận nội dung của chúng với anh, nói những nội dung này là thật hay giả, hoặc nếu ra một số suy đoán của mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Anh nghe vậy, trong lòng hết sức vui mừng, tuy đã tối muộn nhưng anh vẫn rất tỉnh táo, níu cô lại nói luyên thuyên không ngừng, Ngôn Hội ngáp liên hồi, bất lực chịu cảnh bị anh kéo qua kéo lại, đành phải thỏa hiệp: "Lên giường đi ngủ trước đã, ngày mai chúng ta lại nói tiếp."
 
Cuối cùng, cô cũng chịu về ngủ, anh vui vẻ cất những quyển sách này đi, sửa soạn lại chiếc giường một chút, lấy chăn ra theo yêu cầu của cô, hai người họ ngủ riêng.
 
Ngôn Hội vẫn sợ anh sẽ làm gì mình nên quấn chặt chăn quanh mình, đưa lưng về phía anh, nghĩ rằng làm vậy thì cô sẽ an toàn.
 
Nhưng không.
 

Cô quên là tướng ngủ của mình không được đẹp cho lắm. 
 
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, hai người họ đã ôm chặt lấy nhau.
 
Ngôn Hội sợ Lão Đại ở phòng bên nghe được động tĩnh nên cố gắng nhịn, không hét lên, định bụng đẩy người anh ra, tiếc là cô không đẩy ra được.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thật ra Lão Lục đã tỉnh dậy từ lâu nhưng phát hiện ra cô đang ôm chặt lấy mình nên anh giả vờ ngủ, gác tay lên người cô qua một lớp chăn, thế nhưng, dù chỉ thế này thôi cũng đã đủ để khiến cho tim anh đập loạn nhịp, đầu óc hỗn loạn.
 
Kỳ lạ quá, trước kia anh chưa từng như vậy. 
 
Anh bị mấy lời hôm qua cô nói thuyết phục, sau khi bị cô đẩy ra một lúc lâu, anh không giả vờ được nữa bèn mở mắt ra, tò mò hỏi: "Vì sao chỗ này của tôi lại đập nhanh như vậy?"
 
"Sao tôi biết được." Thấy anh chỉ vào ngực của mình, mặt cô đỏ lên, cô rời khỏi lồng ngực anh: "Tôi muốn đi đánh răng, rửa mặt."
 
"Tôi cũng đi." Lão Lục mở khóa dây xích, đi đánh răng rửa mặt theo cô như cái đuôi nhỏ, thậm chí ngay cả lúc đứng cạnh cô đánh răng, anh vẫn hỏi: “Tại sao vậy? Kỳ lạ quá."
 
Mặt Ngôn Hội càng đỏ hơn: "Kem đánh răng cũng không chặn nổi miệng anh."
 
"Đúng là không chặn nổi, thứ này chỉ chặn được một phần nhỏ thôi."
 
"Ngậm miệng!"
 
Anh rất nghiêm túc trả lời cô nhưng lại bị cô ngắt lời, anh hơi tủi thân, hỏi: "Vì sao?"
 
Ngôn Hội phát điên quay đầu qua: "Anh là mười vạn câu hỏi vì sao hả?"

 
"Tôi có quyển sách này." Anh tiếp tục nghiêm túc trả lời, thậm chí còn bày ra dáng vẻ muốn thảo luận về nội dung quyển sách đó với cô. 

 
Cô nhanh chóng rửa mặt, chạy biến khỏi hiện trường, quay trở về phòng.
 
Lúc trở về từ phòng tắm, anh đóng cửa lại rồi lấy mấy quyển sách hôm qua ra, cuối cùng Ngôn Hội cũng không nhịn nổi nữa phải mở miệng.
 
"Anh chưa từng được đi học sao?"
 
Bàn tay đang lật sách của Lão Lục ngừng lại, anh ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cùng kỳ quái, lạnh lùng, như là đau lòng, lại như là căm hận, rồi lại như là vui vẻ: "Sau khi tôi giết bọn họ xong thì tôi không đi học nữa."
 
"Bọn họ? Ai cơ?"
 
"Cha mẹ tôi."
 
Lời này khiến cô không khỏi sợ hãi, lông tơ trên người cô dựng đứng hết cả lên, cô vịn tường muốn đứng dậy nhưng chân lại mềm nhũn: "Anh, anh giết cha mẹ mình sao!"
 
Cô thật sự không thể tin được, tại sao lại có người giết cả cha mẹ của mình: "Bọn họ là cha mẹ ruột của anh sao?"
 
"Không biết." Dáng vẻ của anh giống như không muốn nhớ lại quá khứ, hoặc là vì nhớ lại một đoạn hồi ức nào đó nên trở nên lạnh lùng.
 
"Vì sao?" Ngôn Hội hỏi động cơ giết người của anh.

 
Lão Lục đã tìm được tờ giấy thảo luận hôm qua, sau khi sắp xếp lại bèn cười nói với cô: "Cô từng đọc cái này chưa?"
 
Anh nói lảng sang chuyện khác.
 
Chẳng lẽ đoạn ký ức đó khiến anh rất đau khổ sao? Cô chậm rãi ngồi xuống: "Anh… Có bằng lòng kể mấy chuyện đó cho tôi nghe không?"
 
"Cô muốn nghe hả?"
 
Không muốn.
 
Thấy cô yên lặng, anh khẽ cười, chỉ vào sách: "Cô từng đọc cái này chưa?"
 
Ngôn Hội cúi đầu xuống: "Đọc rồi."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui