Đầu Ngôn Hội đau như búa bổ, đau đến mức cô không mở mắt ra nổi, cô quyết định cứ thế đi ngủ. Thế nhưng, tiếng gào khóc bên tai khiến cơn đau đầu của cô càng dữ dội hơn.
Cô nằm thiêm thiếp một lúc lâu, mặc dù buồn ngủ nhưng tiếng kêu khóc kia lúc to lúc nhỏ, chưa bao giờ dừng, khiến cô rất bực bội. Cô hít sâu một hơi, cố gắng nhịn đau, mở mắt ra, định bảo người bạn sống chung nhà với mình yên lặng đi. Thế nhưng, khi mở mắt ra, cô lại chỉ thấy toàn máu me tanh tưởi.
Nơi này là một sảnh lớn, một sảnh lớn rất to và cũng rất trống trải.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ở chính giữa sảnh lớn có một chiếc bàn sắt dài ít nhất hai, ba mét, phía trên mặt bàn có hai cô gái đang bị treo lủng lẳng. Bọn họ bị treo lên giữa không trung như thịt heo bán ngoài chợ, trên mặt bàn bên dưới chân bọn họ đặt một chiếc chậu lớn chứa đầy máu tươi chảy xuống từ trên cơ thể không còn lành lặn của bọn họ.
Ngôn Hội lập tức bật khóc, hét ầm lên hệt như âm thanh mà ban nãy cô nghe thấy. Cô giẫm chân lên sàn nhà, bước lùi về sau, thế nhưng, chân cô lại không chạm được tới sàn nhà mà là…
Chiếc lồng.
Cô đang bị giam trong lồng.
Ngôn Hội nắm chặt lấy chiếc lồng rồi lắc thật mạnh, những mong có thể mở được nó ra.
"Vô ích thôi..."
Có người ở bên cạnh khóc lóc nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô quay đầu nhìn sang, bên trái cô có ba chiếc lồng, trong lồng giam giữ những cô gái trạc tuổi cô.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Cô hỏi người đứng gần nhất.
"Bọn họ... Ăn thịt người." Cô gái tuyệt vọng oà khóc.
Ngôn Hội rùng mình, tuy nhiên từ tận đáy lòng, cô vẫn ôm ấp đôi chút hy vọng mong manh: "Đây chỉ là một trò chơi thôi đúng không?"
"Không phải đâu, hoàn toàn không, mấy người chúng tôi tỉnh lại sớm hơn nên đã nhìn thấy bọn họ ăn “cơm trưa”."
Hai người còn lại cũng khóc, có lẽ họ nhớ đến cảnh tượng đã chứng kiến nên thu mình lại trong lồng, gương mặt đầy vẻ sợ hãi.
Ngôn Hội quan sát phản ứng của ba người họ trông không hề có vẻ gì là diễn kịch, cô nén cơn buồn nôn nhìn sang chiếc bàn bên kia. Hai người phụ nữ bị treo phía trên mặt bàn, cơ thể gần như không còn nguyên vẹn, một người không còn chân, một người bị mổ bụng.
Cô mở to mắt nhìn chằm chằm vào hai cơ thể đang bị treo lên kia, hi vọng tìm được một điểm nào đó giả thôi cũng được. Thế nhưng, mắt của một người trong số đó lại khẽ giật nhẹ rồi nhìn thẳng vào mắt cô.
Ngôn Hội giật nảy mình, như thể phát hiện ra điều gì đó, cô túm lấy chiếc lồng: "Đây là hóa trang thôi đúng không, mấy cô đừng hòng lừa tôi."
Cô lừa mình dối người nói lung tung một hồi, đợi đến lúc dừng lại mới phát hiện ra hai tay mình không kìm được run rẩy.
Nếu như là giả thì cái bụng kia cũng được làm giả giống thật một cách quá đáng.
Nếu như là giả thì tại sao cô lại không tìm thấy vết tích của túi đựng máu?
Đây không phải là giả.
Cuối cùng cô cũng bật khóc, cơ thể run lên bần bật, khóc nghẹn không thở nổi.
Một mặt là vì sợ chết nhưng một mặt cũng là vì oán hận ông trời bất công, Ngôn Hội bắt đầu vừa khóc vừa kể về cuộc đời của mình. Cô có một đứa em trai nên trước nay cô không được yêu thương, bất kể là làm chuyện gì, cô cũng không hề được một ai giúp đỡ. Cô tự đi học một mình, mù mờ chọn trường học một mình, tốt nghiệp một mình rồi đi tìm việc làm một mình.
Mặc dù mấy tháng nay, cô đã rất cố gắng làm công việc đầu tiên mình kiếm được, cho dù phải sửa đi sửa lại bản đã nộp vô số lần nhưng cuối cùng cô vẫn bị sa thải.
Cô buồn khổ rồi nhụt chí, sẵn trong túi có ít tiền dành dụm được, cô quyết định đi du lịch một mình.
Cô không sao ngờ được, cuối cùng mình lại gặp phải chuyện này.
Ba người kia yên lặng nghe cô trút hết nỗi lòng, đợi cô khóc xong mới mở lời an ủi.
Trong đó có một người hình như chợt nghĩ tới điều gì đó bèn vội vàng hỏi cô: "Cô có còn nhớ chuyện xảy ra trước khi mình tỉnh lại không? Cô ở khách sạn phải không? Có ai biết cô đã đi đâu không?"
Ngôn Hội nghĩ một lát rồi lại khóc: "Tôi xuống xe đi chơi trước, sau đó mới đi tìm chỗ ở, hỏi giá chỗ nào cũng thấy quá đắt nên tôi mới thử đến chỗ xa hơn xem liệu có phòng rẻ hơn hay không... Tôi không nhớ rõ nữa, chuyện cuối cùng tôi nhớ là mình đi vào trong ngõ, hình như lúc ấy quanh đó không có người. Tôi cũng chỉ nói với bạn cùng phòng là mình đi chơi xa ít hôm thôi.”
Họ lại hỏi xem cô đã đi du lịch ở đâu, sau khi nghe tên xong, họ nhìn nhau thở dài, tỏ ra không còn hi vọng gì nữa rồi.
"Sao lại không còn hi vọng? Các cô đến từ đâu?" Ngôn Hội vẫn còn nuôi hy vọng nên hỏi.
"Lúc trước chúng tôi đã đối chiếu thông tin của nhau, phát hiện ra chúng tôi không bị bắt từ cùng một chỗ, điều duy nhất giống nhau chính là lúc ấy chúng tôi đều đang ở một nơi khá vắng vẻ, xung quanh không có người."
Ngôn Hội hoàn toàn tuyệt vọng, ngồi thẫn thờ trong lồng, ngơ ngác nhìn cơ thể của những cô gái bị treo trong sảnh lớn.
Cuối cùng rồi cô cũng sẽ giống như họ ư?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...