Beta: Lam Le
Sau khi ăn cơm xong, Khang Tư Cảnh gọi một cú điện thoại. Sau khi gọi xong thì anh nói cho cô biết, “Tôi vừa nói chuyện với Tổng giám đốc của VK xong, ông ta nói không thành vấn đề. Ngày mai tôi dẫn em sang VK một chuyến, gặp người phụ trách bên đó. Ngày mốt em cũng có thể đi làm.”
Đại gia đứng nhất đứng nhì thủ đô Khang Tư Cảnh mà ra tay thì có chuyện gì mà không giải quyết xong. Chỉ là vì công việc của cô mà anh quan tâm tới mức này, người làm chồng như anh, trên danh nghĩa không thể nào bắt bẻ được.
Khang Tư Cảnh nói xong đang chuẩn bị lên lầu nghỉ ngơi thì Phương Tình chợt nhớ ra điều gì đó, vội vàng nói với anh: “Cám ơn anh.” Cô hơi ấp úng rồi nói thêm một câu: “Tư Cảnh.”
Sau khi cô và Khang Tư Cảnh kết hôn, hai người nói chuyện với nhau luôn luôn khách sáo giữ gìn ý tứ. Anh gọi cô là Phương tiểu thư, cô gọi anh là Khang tiên sinh, hơn nữa lúc nào cô cũng có ý tránh né anh. Đột nhiên cô lại gọi anh ‘Tư Cảnh’ một cách thân mật như vậy, cho dù là kiếp trước hay kiếp này, đều là lần đầu tiên.
Cô không muốn đối xử khách sáo với Khang Tư Cảnh như người xa lạ nữa. Nếu anh đã giúp đỡ cô, cô cũng sẽ nguyện ý chủ động một chút.
Khang Tư Cảnh khựng bước lại, cô nhìn thấy rõ ràng sống lưng anh cương cứng. Anh quay đầu nhìn sang, tròng mắt sâu thẫm híp lại, “Em vừa mới gọi tôi là gì?”
Phương Tình bị ánh mắt này của anh làm cho khẩn trương, cô siết chặt lòng bàn tay, thấp thỏm nói: “Chúng ta là… vợ chồng, em có thể gọi anh là Tư Cảnh không?”
Tròng mắt híp lại của anh từ từ trở nên sắc bén. Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, giống như muốn xuyên qua chúng để nhìn thấu tâm can cô. Phương Tình lại càng bối rối hơn, hai tay không yên mà siết chặt. Nói cho cùng, tuy rằng kiếp trước sống hơn ba mươi tuổi, nhưng đối mặt với Khang Tư Cảnh có vẻ bề trên như vậy, bản năng của cô vẫn là mách bảo, phải nên sợ hãi.
Tuy vậy, ánh mắt sắc bén của anh cũng không kéo dài bao lâu, rất nhanh sau đó sắc mặt của anh đã trở lại bình thường. Anh vẫn dùng giọng điệu khách sáo như cũ mà nói: “Em muốn gọi như thế nào cũng được, tùy ý em.”
Anh nói xong liền xoay người đi lên lầu.
Phương Tình lại nghĩ ra gì điều gì nữa, vội vàng lên tiếng: “Đúng rồi, em còn mua cho anh một chậu hoa lan, để trong phòng làm việc của anh đó.”
Bước chân lên lầu của anh dừng lại một lần nữa, sống lưng thẳng tắp dừng lại mấy giây rồi mới quay đầu nhìn sang, gương mặt vẫn bình tĩnh, nhưng đáy mắt lại có loại tâm tình khác thường vừa bắt đầu khiến người khác không thể nào nắm bắt được.
“Hoa lan?”
Phương Tình gãi gãi đầu, “Cái này, em không biết anh thích cái gì nên mua hoa lan cho anh.”
Anh im lặng một hồi rồi mới hỏi: “Tại sao muốn tặng đồ cho tôi?”
Phương Tình cúi đầu, có chút ngượng ngùng, “Chúng ta là vợ chồng, anh có thể giúp em tìm việc làm, em cũng có thể tặng quà cho anh mà. Đây cũng không phải là chuyện lớn gì, huống chi… Em hi vọng chúng ta có thể sống chung với nhau vui vẻ như các cặp vợ chồng bình thường khác.”
Mấy chữ ‘Vợ chồng bình thường’ này nói ra thật là có điểm không ngượng ngùng, chỉ có điều, Phương Tình muốn mượn chuyện này để dò xét thái độ của Khang Tư Cảnh.
Cô âm thầm xem xét nét mặt của Khang Tư Cảnh, lại thấy anh sau khi nghe câu nói này xong thì mắt hơi nheo lại, suy tư trong chốc lát, ngay sau đó anh cúi đầu cười cười, nói: “Em muốn cùng tôi sống vui vẻ qua ngày? Nhưng tôi lại còn nhớ, ngày hôm qua lúc lên cơn sốt, em vẫn gọi tên một người đàn ông khác không thôi. Tôi đoán đây là mối tình đầu của em có phải không?” Anh ngẩng đầu lên, cười giống như không cười nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm nhưng lại mang theo tia giễu cợt nhàn nhạt, “Ngay cả nói mớ em cũng muốn ly hôn với tôi cho bằng được. Tôi còn tưởng rằng sau khi em tỉnh lại sẽ đưa ra đề nghị này.”
Cô không hoài nghi những gì Khang Tư Cảnh vừa mới nói ra. Dù sao cô hiểu hơn ai hết tính tình cố chấp của mình ở kiếp trước, nhưng trong câu nói này của anh lại khiến cô nhạy bén phát hiện ra một điều.
“Nói như vậy, Khang tiên sinh anh đã ở nguyên cả đêm bên giường của em?” Nếu không tại sao ngay cả cô nói mớ cái gì anh cũng biết.
“…..”
Cũng không biết có phải là ảo tưởng của cô hay không, cô nhìn thấy ánh mắt của Khang Tư Cảnh lóe lên tia giật mình, sau đó anh làm như không có chuyện gì xảy ra, dời mắt đi, không nhìn cô nữa, “Là tình cờ nghe được lúc tôi ghé qua kiểm tra mà thôi.”
“Vậy à…” Phương Tình có chút mất mát, cô thở ra nặng nề, “Thật ra hôm qua trong lúc sốt cao, em đã nằm mơ thật nhiều giấc mơ kỳ lạ, lúc mơ mơ màng màng đã suy nghĩ rất nhiều. Đại khái suy nghĩ sai lầm đều dẫn đến kết quả không tốt. Sau đó em lại không muốn ly hôn, em không muốn để mẹ lo lắng. Hơn nữa, em cũng biết rõ, trải qua nhiều việc như vậy, em và người đó…” Cô ho khan một tiếng rồi mới bổ sung: “Là không thể nào.”
“Suy nghĩ sai lầm đều dẫn đến kết quả không tốt?” Anh theo bản năng lập lại mấy chữ này, vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì, chỉ là anh không nói thêm câu nào nữa, lúc nhìn lại cô thì bộ dạng đã trở lại bình thường, nói: “Đã trễ rồi, ngủ ngon.”
“…..”
Đời trước, hai người vẫn ngủ riêng cho tới khi ly hôn. Vào lúc này, đương nhiên mỗi người đều có phòng riêng của mình. Sau khi Khang Tư Cảnh rời đi, Phương Tình thở dài rồi cũng về phòng của mình.
Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn xong điểm tâm, tài xế của Khang Tư Cảnh tới đón hai người. Cô và Khang Tư Cảnh lần lượt lên xe, hai người ngồi hai bên hàng ghế sau. Sau khi lên xe, Khang Tư Cảnh nhắm mắt lại dưỡng thần, Phương Tình không biết phải nói gì với anh cho nên không khí trong xe rất yên tĩnh.
Thái độ của Khang Tư Cảnh đối với cô vẫn không có gì thay đổi, không thân thiết, cũng không lạnh nhạt. Ngày hôm qua cô gọi anh một tiếng ‘Tư Cảnh’ thật ra chỉ vì muốn tỏ rõ ước nguyện muốn kéo gần khoảng cách giữa hai người, nhưng anh cũng không đáp lại.
Dường như anh thật sự muốn duy trì mối quan hệ hôn nhân chỉ có bề ngoài này với cô, cũng như không có dự định chứng thực mối quan hệ vợ chồng này của hai bọn họ.
Nhìn Khang tiên sinh có vẻ như chiếu cố cô chu đáo cũng chỉ là vì: Thứ nhất, cố gắng hết sức gánh vác trách nhiệm của người chồng trên danh nghĩa; thứ hai, trả lại ân tình đã thiếu mẹ cô. Trên thực tế, anh đối với cô chẳng có chút hứng thú nào, cho nên kiếp trước anh có quan tâm gì đâu khi cô ngoại tình. Sự phẫn nộ của anh sau đó cùng lắm cũng chỉ vì tự ái của người đàn ông bị tổn thương.
Hai người im lặng suốt quãng đường đi tới tòa nhà của công ty VK. Tổng giám đốc của VK thật sự là người biết đối nhân xử thế, canh đúng thời gian, đặc biệt phái trợ lý của mình xuống dưới đón tiếp.
Hai người đi tới phòng làm việc của Tổng giám đốc, bên trong có hai người đàn ông một cao một thấp đang đứng sẵn ở đó. Người đàn ông vóc dáng cao ráo vừa nhìn thấy Khang Tư Cảnh vội vàng bước nhanh về phía trước, nhiệt tình chào hỏi: “Tổng giám đốc Khang đại giá quang lâm, thật là không thể từ xa đón tiếp.”
Khang Tư Cảnh bắt tay với ông ta, cười nói: “Đều là anh em với nhau, Tổng giám đốc Vương không cần khách sáo với em như vậy.”
Câu nói này dường như khiến Tổng giám đốc Vương nhẹ nhõm hẳn đi, nụ cười trên mặt có thêm vài phần chân thành. Sau khi chào hỏi xong với Khang Tư Cảnh, ánh mắt của Tổng giám đốc Vương rơi trên người Phương Tình đang đứng bên cạnh Khang Tư Cảnh, sáng rực lên, khen ngợi: “Vị này nhất định là em dâu, bộ dạng không khác gì tiên nữ, nếu nói là đại minh tinh nhất định cũng có người tin.”
Tổng giám đốc Vương này là người sảng khoái, khen người cũng khen rất trực tiếp, chỉ là điều này lại khiến Phương Tình rất ngại ngùng. Cô vội vàng lên tiếng: “Tổng giám đốc Vương quá khen rồi.”
Tổng giám đốc Vương khoát tay: “Em dâu đừng khách sáo. Anh và Tổng giám đốc Khang đây đã làm anh em nhiều năm, em ở bên này cũng giống như ở bên Thịnh Hoa. Bên này có chức vị nhẹ nhàng cho em lựa chọn thoải mái, không mệt người lại có thể giết thời gian.”
Thịnh Hoa là một công ty của nhà họ Khang, hôm nay là do Khang Tư Cảnh tiếp quản.
Chỉ là khi Phương Tình nghe nói như vậy thì có chút lúng túng. Có lẽ Tổng giám đốc Vương cho rằng cô là phu nhân Hào môn buồn chán, rãnh rỗi không có chuyện gì làm mới ra ngoài tìm việc giết thời gian. Hơn nữa, đã làm vợ của Khang Tư Cảnh, làm gì có việc cần cô ra ngoài làm việc kiếm tiền.
Phương Tình còn chưa kịp mở lời thì Khang Tư Cảnh đứng bên cạnh đã lên tiếng: “Chắc Tổng giám đốc Vương không biết, chuyên ngành đại học của vợ em chính là tiếng Nhật. Thành tích chuyên nghiệp của cô ấy rất cao, đã thông qua cuộc thi ngôn ngữ tiếng Nhật N1 từ lâu. Cô ấy ra ngoài làm việc không phải là vì muốn giết thời gian, mà là thực hiện giá trị của cuộc sống.” Nụ cười của anh hàm súc nhiều ý nghĩa, nói tiếp: “Nếu đã như vậy thì hình như nơi này không thích hợp với cô ấy.”
Những lời nói này khiến Tổng giám đốc Vương ngơ ngác vài giây, rất nhanh sau đó đã phản ứng kịp, cười nói: “Tổng giám đốc Khang đã nói quá lời rồi, anh đây không có ý qua loa với em dâu. Em dâu muốn thực hiện giá trị cuộc sống của mình thì cứ tự nhiên, nền tảng công ty của tụi anh cũng rất thích hợp với em ấy.”
Khang Tư Cảnh lại nói: “Đã không còn sớm, buổi chiều em còn có buổi họp. Chuyện này chỉ đành dời lại hôm nào anh em mình có thời gian ngồi xuống bàn bạc.”
Khang Tư Cảnh nói xong liền xoay người đi ra ngoài. Thái độ của Khang Tư Cảnh biến hóa quá nhanh, hoàn toàn nằm ngoài sự dự liệu của Phương Tình. Cô ngơ ngác một hồi mới phản ứng được, vội vàng chào Tổng giám đốc Vương rồi đi theo Khang Tư Cảnh ra ngoài.
Thật ra thì mới vừa rồi Tổng giám đốc Vương cũng chỉ là hiểu lầm mục đích cô sang bên này làm việc mà thôi, không có gì lớn lao. Thế nhưng tại sao đột nhiên Khang Tư Cảnh lại trở nên không khách sáo như vậy, nói đi là đi. Hơn nữa, kể từ lúc Tổng giám đốc Vương trò chuyện với cô xong, biểu tình trên mặt Khang Tư Cảnh dường như trở nên lạnh nhạt không ít, mi tâm lộ ra tia tức giận.
Cô không hiểu tại sao Khang Tư Cảnh nổi giận. Cho dù là bởi vì câu nói kia của Tổng giám đốc Vương, Khang Tư Cảnh vẫn có năng lực xử lý, EQ của anh còn chưa đến nổi thấp như vậy mà. Nói đi là đi, không chừa lại chút mặt mũi cho người ta.
Sau khi Khang Tư Cảnh dẫn theo vợ mình bỏ đi, Tổng giám đốc Vương đứng nguyên tại chỗ, mặt đờ ra. Người đàn ông thấp thấp đứng bên cạnh ông ta là quản lý của bộ nhân sự, được đặc biệt điều tới đây, phụ trách vấn đề công tác cho Khang phu nhân, nhưng toàn bộ quá trình đều chưa kịp nói câu nào thì nhân vật chính đã bỏ đi rồi.
Tổng giám đốc Vương hoàn toàn nghĩ không ra, buồn bực nói: “Mới vừa rồi tôi đã nói sai câu nào để mà đắc tội với vị đại gia này rồi hả?”
Quản lý bộ nhân sự cau mày suy nghĩ một hồi, “Cho dù mới vừa rồi Tổng giám đốc có hiểu lầm Khang phu nhân đi nữa, nhưng ngài cũng là vì có ý tốt. Với một người như Tổng giám đốc Khang thì sẽ không so đo việc này.”
“Vậy thì anh ta đây là…”
Quản lý bộ nhân sự híp cặp mắt ti hí của ông ta lại suy nghĩ một lát, “Tôi đoán, có thể là có liên quan tới chuyện vừa rồi ngài nhìn chằm chằm vào Khang phu nhân.”
“Hả?” Tổng giám đốc Vương lại càng thêm mờ mịt. Ông ta nghiền ngẫm một hồi, hình như vừa rồi vừa nhìn thấy Khang phu nhân, ông đã nhìn chằm chằm người ta. Chỉ là Tổng giám đốc Vương nghĩ không ra, “Cậu nói thử, bản tính con người đều yêu thích cái đẹp, Khang phu nhân xinh đẹp như vậy, cùng lắm tôi chỉ nhịn không được mà nhìn thêm vài lần, hơn nữa cũng là nhìn chiêm ngưỡng, làm gì có ý nghĩ xiêu vẹo gì đâu chứ. Không lẽ Khang Tử Cảnh này lại hẹp hòi như vậy?”
Quản lý bộ nhân sự co quắp miệng, “Không nhắc tới thì thôi, hiện giờ không phải trên mạng có một từ rất phổ biến sao. Ý nghĩa đại khái là yêu thương vợ tới mức độ mãnh liệt, không chịu nổi người khác nhìn hơn một lần.”
“Từ gì?”
Quản lý bộ nhân sự rất trịnh trọng, “Cuồng vợ.”
“…..”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...