Khi Nào Gió Đông Đến

Mộ trạch mở rộng cửa lớn, đón những tia nắng đầu xuân, cũng mang theo hơi lạnh của tuyết chưa tan. Khung cửa sổ vẫn luôn đóng chặt phủ một lớp tuyết dày, nắng lên sẽ nhanh chóng tan đi. Dư âm mùa đông để lại thật lâu, thật lâu. Khiến người ta vì thế mà thêm phiền muộn.

Từ sớm bố mẹ Mộ đã chờ sẵn trong nhà, biết được hôm nay Mộ Oản cùng Mộ Đông Phong sẽ về, bọn họ lo lắng không thôi. Rất mong chờ được gặp lại hai đứa trẻ này.

Trong sân vườn hoa đào nở rộ, rực rỡ hoa lệ, xinh đẹp mỏng manh. Làn gió bất chợt thổi qua, không chút thương tiếc cuốn theo cánh hoa bay đi thật xa.

Mẹ Mộ ngồi bên bàn trà trong vườn, nhìn lên những khóm hoa rung rinh trong gió. Khoé môi bất giác cong lên mỉm cười: “Lão Mộ, tôi lại thấy nhớ Thanh Mai của tôi rồi.”

Lão Mộ ngồi xuống ghế bên cạnh, tiện tay nhấc bình trà rót đầy vào chén: “Phải phải, Thanh Mai của bà. Không ai giành đâu mà cứ phải của tôi với của ông.”

Mẹ Mộ khinh bỉ bĩu môi: “Ông thì biết cái gì? Không ai giành? Còn không phải có thằng nhóc đó sao?”

Lão Mộ khẽ lắc đầu, nụ cười bên môi lan rộng đến mức những nếp nhăn trên mặt cũng phải co lại: “Bà lại quên rồi, ban đầu chúng ta đón con bé về vốn dĩ là muốn…”

“Chuyện cũ, tốt nhất đừng nhắc lại nữa.” Nụ cười bên môi lập tức bị thu lại, mẹ Mộ cắt lời, liếc xéo ông: “Lúc đó sao có thể so sánh như bây giờ? Hiện tại Mộ Oản là con gái của tôi, không phải như khi đó!”


Mộ gia là gia đình kiều mẫu thì sao? Giàu có bậc nhất thì sao?

Vốn dĩ chẳng có thứ gì ngay từ ban đầu đã hoàn hảo tất cả. Vậy nên ông trời mới không thiên vị, nếu bọn họ đã có được tiền tài, có được danh lợi. Thế nên cũng phải dùng thứ gì đó tương ứng để bù lại cho sự hoàn hảo đó.

Mẹ Mộ sinh non, cho nên từ khi sinh ra Mộ Đông Phong đã bệnh tật đầy mình. Vừa ốm yếu còn hay bệnh vặt.

Trong những năm tháng nổi loạn của những đứa trẻ cùng trang lứa khác. Nếu bọn chúng chạy nhảy nô đùa nhiệt huyết, nếu bọn chúng phá phách ham chơi. Thì Mộ Đông Phong chỉ có thể im lặng nằm trên giường bệnh.

Nắng gắt một chút sẽ bị say nắng, mưa nhiều một chút sẽ bị cảm mạo, gió lạnh một chút sẽ nhiễm phong hàn…

Cái gì xấu đều đổ ập hết lên đầu Mộ Đông Phong, sinh ra thân thể đã yếu đuối hơn người khác. Thời gian bệnh tật triền miên còn khiến Mộ Đông Phong không thể đặt chân ra ngoài để hoà nhập cùng những đứa trẻ đồng trang lứa, càng không thể suy nghĩ một cách bình thường.

Thời gian dài không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, đầu Mộ Đông Phong như cái hộp rỗng. Không phải rỗng về kiến thức hay bất kỳ điều gì, thứ mà anh thiếu thốn chính là cái được gọi là tình cảm.

Có những thứ tình cảm thật khó phân định, Mộ Đông Phong càng ngu ngốc đến mức không biết bày tỏ ra ngoài. Còn rất khó kiềm chế được bản thân trước một vài tình huống.

Năm đó mưa như trút nước, cứ liên tục như thế mấy ngày liền. Mộ Đông Phong yếu đuối nằm trên giường bệnh ho đến khàn cả cổ. Đau đến mức hốc mắt đỏ hoe.

Mặc dù bố mẹ Mộ sớm đã đưa đi bệnh viện cứu chữa, nhưng các bác sĩ chỉ lắc đầu nhăn mày: “Chẳng qua chỉ là chút bệnh vặt, đến khám làm gì? Cứ cho uống thuốc là được.”

Bố mẹ Mộ mua thuốc, cho anh uống qua ngày này đến ngày khác. Từ thuốc tây đến thuốc nam, cái gì cũng thử qua hết.

Nhưng bệnh tình Mộ Đông Phong không những không thuyên giảm, thậm chí còn nặng hơn trước rất nhiều.

Nhưng khi đưa đến bệnh viện khám lại lần nữa, bác sĩ vẫn giữ nguyên lời nói như cũ, còn bực tức chất vấn bố mẹ Mộ: “Dư tiền thì đi làm từ thiện, xây thêm vài toà nhà đi? Con trai ông bà chỉ bị cảm một chút, đừng mất công đến bệnh viện làm mất thời gian của chúng tôi vì chuyện nhỏ nhặt này nữa.”

Năm đó y tế chưa phát triển hoàn toàn, cũng chẳng rõ Mộ Đông Phong là bị làm sao.


Sau này Mộ gia nghe loáng thoáng được một chuyện, mặc dù có hơi trái với đạo đức, cũng không biết có thật sự sẽ thành công hay không, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn thử.

Người ta nói, trước kia cũng từng có trường hợp bệnh tật liên miên không dứt, làm cách nào cũng không thể chữa khỏi. Khi đó sẽ cưới một ‘cô dâu xung hỉ’ về nhà. Như thế có thể khiến người bệnh lập tức khỏi hẳn.

Bố mẹ Mộ là người sống ở thế kỷ nào rồi? Chuyện hoang đường như thế đương nhiên bọn họ không thể chấp nhận được chứ đừng huống gì là nghe theo.

Nhưng nhìn đứa con trai duy nhất chẳng thể như những đứa trẻ khác, không thể có cuộc sống mà nó nên có. Cuối cùng vẫn phải đi đến quyết định cuối cùng. Thật sự tìm về một cô dâu xung hỉ cho Mộ Đông Phong.

Dù sao Mộ gia không thiếu tiền, nếu không thành công. Thì có thể nuôi cô bé đó dưới danh nghĩa con nuôi cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều đến bọn họ.

Cũng vào năm đó, xuyên qua trăm đứa trẻ tại côi nhi viện. Mẹ Mộ bị thu hút bởi cô bé xinh xắn nhưng gầy gò ốm yếu, đôi mắt lấp lánh như có sao trời cùng sự trầm mặc khó tả đã thôi thúc bà, đây chính là người bà muốn tìm.

Sau này khi cầm trên tay lí lịch của Đường Oản, biết được cô bé đã từng phải chịu đựng những chuyện gì cùng với những vết thương lớn nhỏ trên cơ thể. Bà lại càng muốn nhận nuôi cô hơn, không hề có chút ghét bỏ nào.

Chỉ là cô bé đó có hơi nhút nhát, lại ngây thơ đến mức khó tin.

Nhưng càng ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn những gì bố mẹ Mộ nghĩ.

Ngày Đường Oản đặt chân vào Mộ trạch, bà đã từng nghĩ thế này. Hay là không cần cho cô bé làm cô dâu xung hỉ nữa, dù sao chuyện này rõ ràng là quá hoang đường.


Nhưng sự thật trước mắt lại khiến cả Mộ gia hoang mang.

Chỉ vì sự xuất hiện của một cô bé từng được ví là sao chổi gây họa. Vậy mà thực sự có thể khiến Mộ Đông Phong bệnh tật triền miên khoẻ lên.

Năm đó Mộ Oản còn quá nhỏ, cũng chẳng ai nói cho cô biết chuyện này. Bọn họ đưa cô đến bên Mộ Đông Phong, cho cô một mái ấm cùng anh trai tài giỏi.

Lại không biết ngay từ ban đầu đã được định sẵn, cô là cô dâu xung hỉ cho Mộ Đông Phong để giúp anh khỏi bệnh.

Thế nên chẳng phải Mộ Oản đã là cô vợ được nhận nuôi ngay từ bé của Mộ Đông Phong hay sao?

Cô là đứa trẻ bố mẹ Mộ yêu thương như con ruột, cũng sớm là tiểu nương tử bé nhỏ của Mộ Đông Phong.

Chỉ là đến hiện tại, Mộ Oản một chút cũng không biết.

Còn ngây thơ đến mức thật sự muốn trở thành em gái tốt của Mộ Đông Phong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận