Khi Nam Tiêu Tương Gặp Phải Nữ Tấn Giang

Khi Tướng quân kịch
liệt ép ta muốn tiến hành chuyện không hòa hài, ta lập tức đỏ mắt đau
kêu một tiếng, ngăn trở động tác kế tiếp của hắn, nước mắt trong mắt ta
chảy ra: "Ngạo Thiên. . . . . . Ngươi không thể đối với ta như vậy." Ta
nhẹ giọng nói.

Tướng quân lại gần, thâm tình muốn cường hôn ta.
Ta chết sống không làm, lấy tay chống đỡ vai của hắn, nhu nhược để đầu
lệch qua một bên, yên lặng rơi lệ nói: "Ngươi dám tiếp tục nữa, ta cả
đời cũng sẽ không tha thứ ngươi!"

Động tác của tướng quân rốt
cuộc ngừng lại rồi, nhưng hô hấp nóng rực của hắn vẫn còn bên cổ ta,
chưa rời đi. Lông tơ cả người ta dựng đứng lên, có chút sợ hắn sẽ hạ
miệng cắn ta. Vì phòng ngừa chuyện như vậy xảy ra, ta dùng sức đẩy hắn
ra xa một chút, để cho ánh mắt "thâm tình" của hắn nhìn thấy ánh mắt bất lực của ta.

"Hôm nay chuyện đã trở thành như vậy, ta thật sự
không biết nên làm thế nào cho phải. Ngày đó, sau khi ta bị muội muội
đẩy xuống vách núi liền bị mất trí nhớ. Nếu không phải trở lại thấy được những thứ quen thuộc này, có lẽ chúng ta cũng sẽ tương đối hạnh phúc.
Ta sẽ không nhớ bản thân rốt cuộc là ai, cũng sẽ không khiến ba người
chúng ta lâm vào tình cảnh này."

Tra Tướng quân nói: "Sai lầm
ngay từ đầu, là lỗi của ta, thế nhưng không nhận ra nàng, nhưng ngươi
không thể không cho ta cơ hội nói xin lỗi! Ngươi biết không!? Nếu như
ngươi chưa trở về, ta cũng sẽ sai tới cùng mà không biết, nữ nhân kia
không biết phát rồ cỡ nào, thậm chí ngay cả tỷ tỷ ruột của mình cũng hạ
độc như vậy!!" Tra Tướng quân hóa thân thành giaó chủ gào thét, phẫn hận gầm thét một trận, hai mắt muốn lồi ra, bộ dáng hết sức kinh khủng.

Hắn đột nhiên ôm chặt lấy ta, gầm lên: "Thiếu chút nữa, ta thiếu chút nữa
sẽ mất đi ngươi, ta chỉ cần nghĩ đến đây, đã cảm thấy sống không bằng
chết."

Sau một lát ôm ta thặt chặt, hắn ngẩng đầu lên, lần nữa
muốn cùng ta làm chuyện hòa hài kia. Ta lại lần nữa đưa tay, chống lên
vai hắn, không để cho đầu của hắn dựa tới.

Thấy ta kháng cự như
thế, hắn đau đến không muốn sống rống lên: "Ngươi thật để ý như vậy sao? Tất cả chuyện này, ta căn bản không cách nào khống chế. Ngươi cảm thấy
ta dơ bẩn, không xứng với ngươi sao?"


Ta mặc dù rất muốn gật đầu, nhưng lúc này lại không thể không khổ sở lắc đầu: "Hiện tại muội muội
đã là người của ngươi, ta tuyệt đối không cách nào trở lại bên cạnh
ngươi."

Tướng quân vội vàng ôm lấy mặt của ta giúp ta lau nước
mắt: "Đều là sai lầm của ta, đừng khóc, mỗi một giọt nước mắt của ngươi
đều thiêu đốt trái tim ta, ngươi biết không? Thấy dáng vẻ khổ sở của
ngươi, sẽ chỉ làm ta càng khổ chịu hơn. Làm sao vậy, ngươi đang phát
run? Là vết thương đau sao? Cho ta xem vết thương của ngươi."

Hắn nói xong liền muốn kéo thắt lưng của ta, ta đương nhiên càng không thể để hắn làm vậy.

Ta bắt tay hắn lại, nhẹ giọng nói: "Chỉ là có chút lạnh, không, không được ôm ta, quá chặt, sẽ làm ta toàn thân đều đau."

Tra Tướng quân nghe ta nói, vội vàng buông ta ra.

Dựa vào khuôn mặt tra Tướng quân thích nhất, lại bày một chút chứng cứ
trước mặt hắn, nhiệm vụ quả nhiên hoàn thành tốt hơn nhiều, ta hầu như
không cần tốn nhiều sức lực đến gần hắn. Ta thu hồi nước mắt, xoa xoa
mặt, suy nghĩ trong chốc lát, mới khàn giọng nói: "Ngươi muốn an bài
muội muội ta thế nào."

Tướng quân dịu dàng cầm tay ta lên, tra
Tướng quân mặc dù lãnh khốc vô tình đủ kiểu với người ngoài, hơn nữa
trong kịch tình cũng lãnh khốc vô tình đủ loại với nguyên nữ chính,
nhưng hắn cũng có sự ôn nhu của mình. Chỉ là, sự ôn nhu của hắn chỉ dành cho thê tử mình yêu, trước khi yêu nguyên nữ chính, hắn dĩ nhiên là có
bao nhiêu lãnh khốc liền có bấy nhiêu, có bao nhiêu vô tình liền có bấy
nhiêu, có bao nhiêu bá đạo là có bấy nhiêu, hành hạ nguyên nữ chính đủ
kiểu đến mức độ 'xuất huyết'.

Hiện tại ta mang gương mặt này,
nhảy vọt qua bước lãnh khốc trước khi hắn yêu ta, trực tiếp vượt đến
bước người hắn yêu tha thiết nhất.

"Ta biết ngươi thương tiếc
muội muội, nhưng lần này tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua cho nàng. Ta sẽ không để cho nàng xuất hiện trước mặt chúng ta nữa, trong lòng ta,
bên cạnh ta, vĩnh viễn chỉ có một thê tử, độc nhất vô nhị. Cho dù dáng
dấp nàng tương tự ngươi đi chăng nữa, cũng không phải là ngươi, cũng chỉ là một nữ nhân xa lạ mang theo gương mặt của ngươi. Huống chi, nàng còn ác độc như thế." Tướng quân tròng mắt hơi híp, sát ý chợt lóe lên.


Nếu hiện tại ta mang khuôn mặt của mình chậm rãi tới gần hắn, hắn dĩ nhiên
không thể nào động sát cơ với nữ phụ muội muội. Nhưng bây giờ, ta chính
là thánh mẫu tỷ tỷ bị muội muội hãm hại, vì báo thù cho nữ nhân yêu sâu
sắc nhất, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua cho nữ phụ muội muội.

Ta nhu nhược núp ở trong ngực hắn, khóe miệng nhẹ nhàng ngoắc ngoắc, lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn nữ phụ ác độc.

"Ngạo Thiên. . . . . . Ta rất khổ sở, ta không muốn lại trải qua một lần bị
phản bội nữa. . . . . ." Ta chậm một lát, ngẩng đầu chăm chú nhìn Lý
Ngạo Thiên Tướng quân.

Tướng quân nhìn ta thật sâu, dùng cái cằm
lún phún râu cọ cọ mát của ta mấy cái. Ta nhẫn nhịn kích động trợn trắng mắt, nhẫn nhịn động tác thân mật của hắn.

"Ta hiểu rõ, hiện tại ta nói gì đều vô dụng, nhưng ta vẫn muốn làm cho ngươi tin tưởng ta." Tướng quân nói.

"Cõi đời này có rất nhiều chuyện đều vô cùng bất đắc dĩ, cam kết là vô dụng
nhất, Ngạo Thiên, ta muốn ngươi làm một chuyện vì ta, nếu như ngươi thì
nguyện ý, ta có thể lần nữa tin tưởng ngươi."

"Đừng nói một
chuyện, dù là một nghìn một vạn chuyện, ta cũng sẽ làm vì ngươi." Tướng
quân lần nữa nắm tay của ta: "Vô luận ngươi muốn ta làm gì, cho dù là
muốn mạng của ta, ta cũng sẽ không thốt một tiếng."

Ta đưa tay
tránh thoát, khẽ đỡ lấy vết thương giả, để tướng quân đỡ từ từ xuống
giường, đi giầy vào. Đi xong, ta nói với hắn: "Ngươi chờ ta ở đây, ta đi lấy một vật tới đây, không cho phép ngươi đi theo ta, ta sẽ trở lại
thật nhanh."

"Ngươi bị thương, di chuyển như thế, vết thương rách ra thì làm thế nào."

Ta khẽ vịn 'vết thương' của mình hơi nhíu lông mày, mới nói: "Không ngại,
cũng không phải là chỗ nào xa xôi, ngươi chờ ta ở đây, được không?" Thời điểm nói xong hai chữ cuối cùng, ta dùng ánh mắt nổi da gà bình sinh
dịu dáng nhất nhìn Tướng quân.

Rất nhanh Tướng quân liền bị ánh
mắt dịu dàng của ta hòa tan, hắn nâng khóe miệng lên, cười với ta. Sau
đó sẽ rất kiên định mà nói hắn sẽ ngốc ở trong phòng chờ ta trở lại, ta

hài lòng gật đầu một cái, quay người ra khỏi phòng.

Theo lý thuyết, lúc này là thời gian ngủ của tất cả mọi người, nhưng nơi này của ta toàn bộ là mèo hoang.

Mặc dù công phu của tướng quân trong nguyên tác miêu tả là vô cùng lợi hại, nhưng Sẹo ca cũng không phải là ngồi không, một người sống sờ sờ như
vậy chạy đến trong phòng ta, hắn không thể nào không biết. Mà Lục Trúc
lại mật thiết chú ý tới bên này của ta, rất để lời nói buổi tối có thể
sẽ bị tập kích của ta ở trong long, tự nhiên cũng phát hiện.

Nàng phát hiện, tự nhiên A Tam cùng Hồng Mai cũng bò dậy.

Sau khi ta ra khỏi cửa phòng, lập tức đóng cửa lại, mới xoay người giơ ngón tay đặt ở bên môi hướng về phía bọn họ, để cho bọn họ đừng lên tiếng,
cũng đừng làm ra động tĩnh gì.

Ta vốn cho là Tướng quân không tìm đến nhanh như vậy, xem ra ta đánh giá thấp gương mặt hiện tại này. Mà
Tướng quân cũng nóng lòng hơn nhiều so với tưởng tượng của ta, nóng nảy
hơn nhiều, lần này là tra nam nóng nảy sao?

Ta sờ cằm, vừa chậm lại bước chân, vừa từ từ đi về phòng của Uông Tuyết Nhu chân chính.

Chỗ đặt Uông Tuyết Nhu, chính là gian phòng ma quỷ lộng hành ngày đó, gian
phòng này vô cùng âm u, hơn nữa nhiệt độ cũng tương đối thấp không khí
lại ẩm ướt. Chuyện để thi thể ở nhà như vậy vẫn là lần đầu tiên ta làm,
không khỏi sau lưng có chút lạnh cả người, cũng may, tiểu thuyết này
không có nhân tố thần kỳ.

Lục Trúc cùng Hồng Mai cầm đèn đi ở
phía trước ta, ta theo phía sau bước vào gian phòng đã sáng lên. Hết
cách rồi, bình thường ta làm cả đống việc trái với lương tâm, dĩ nhiên
không dám đi trước.

Ta không sợ người, nhưng không có nghĩa là không sợ người chết.

Uông Tuyết Nhu vẫn như lần đầu ta thấy, làn da mềm mại, hoàn toàn không
giống như một người chết, giống như ngủ thiếp đi mà thôi. Ta tiến về
phía sau, chỉ nhìn nàng một cái, liền xoay người lấy hòm thuốc riêng của ta từ trong ngăn tủ bên cạnh.

Từ trong một đống bình bình lọ lọ, ta chọn ra hai bình nhỏ chỉ có màu sắc là khác nhau.

"Đây là cái gì?" Lục Trúc tò mò hỏi ta.

Ta cầm một cây ngân châm trong tay, để Lục Trúc lấy chiếc bình màu xanh
dương ra, đặt phía dưới bàn tay Vương Tuyết Nhu, châm một châm lên ngón
tay Vương Tuyết Nhu. Một giọt máu đen lập tức nhỏ vào trong bình, ước
chừng đủ năm giọt, ta mới để cho Lục Trúc thu bình về.

"Loại độc

dược này gọi là 'si tình', nam nhân trúng độc, một khi cùng nữ nhân khác giao hợp, món đồ kia sẽ không đứng nổi, hơn nữa từ từ héo rút, cho đến
khi co lại bằng ngón tay cái của nữ tử."

"Haaaaa!" Hồng Mai hít vào một hơi.

"Dĩ nhiên, nếu như nam nhân trúng độc đủ si tình, hơn nữa còn là một Liễu
Hạ Huệ, trừ nữ nhân mình yêu không có phản ứng với ai khác, dĩ nhiên là
không có vấn đề." Ta mỉm cười nhìn Hồng Mai, an ủi tâm hồn nhỏ bé bị
kinh sợ của Hồng Mai.

Ta vừa nói, vừa tiêu hủy châm dính máu độc, lấy thêm một ngâm châm sạch sẽ khác, tìm vải, bọc ngân châm cùng một
bình màu hồng lại, chuẩn bị mang về.

Thấy động tác của ta, Lục Trúc lập tức hỏi "Máu của nàng không phải có độc sao? Sẽ không có vấn đề gì chứ?"

"Ảnh hưởng không lớn, độc kia cũng không phải là lợi hại. Chỉ là, của ta lại bất đồng, nghe nói là Miêu nữ vì khống chế tình lang của mình mới làm
ra."

"Cái gì gọi là nghe nói a tiểu thư?"

"Bởi vì đây là
tác giả viết, ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?" Ta nói xong, nhấc váy muốn đi ra ngoài, vừa đi, ta vừa nói với hai người: "Các ngươi bây giờ có thể về
nghỉ ngơi, các ngươi cái gì cũng không phát hiện ra, biết không."

Hai tiểu nha đầu thấy không thể đi cùng nữa, không thể làm gì khác hơn là tiếc nuối gật đầu một cái, tất cả trở về ổ của mình.

Ta lấy thuốc ra ngoài, chỉ thấy Sẹo ca núp ở trên nóc phòng ta. Thấy ta
xuất hiện, hắn lập tức dùng ta ra hiệu cho ta, để cho ta biết người
trong phòng ta vẫn rất an phận, cũng không đi ra ngoài.

Ta cầm
dược còn chưa đi vào, cửa phòng liền từ bên trong mở ra. Xông tới mặt,
chính là khuôn mặt lo lắng của Tướng quân. Thấy ta, hắn lập tức tiến lên vài bước vừa dìu ta, vừa nói: "Bước chân của ngươi vô cùng không vững,
rất khó chịu sao? Ta đỡ ngươi nằm lại trên giường đi."

"Cám ơn." Ta vô cùng chân thành cám ơn hắn.

Đợi lát nữa ta chính là muốn tính kế hắn, bây giờ vẫn đối tốt với hắn một
chút thôi. Hi vọng, hắn cuối cùng không co lại thành ngón tay, ai ôi, ta gần đây thật là càng ngày càng ác độc rồi, không biết sau khi chết có
thể bị đầy xuống mười tám tầng địa ngục hay không đây.

Thấy ta
nói cám ơn, lông mày Tướng quân lập tức nhíu lại, hình như vô cùng mất
hứng về sự xa lạ giữa ta và hắn. Cho dù ta mang gương mặt của người hắn
yêu, nhưng trên bản chất ta cùng hắn đích xác là người xa lạ, hơn nữa,
tình huống bây giờ xa lạ một chút cũng không có gì không tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận