Ngay đêm đó, tâm tình
của ta vô cùng hưng phấn, ta lại lấy đàn ra, vang dội đàn một khúc, cơ
hồ đến mức điên cuồng, dùng cổ cầm đàn ra khúc nhạc Rock and roll, thấy
được đám người Sẹo ca mồ hôi lạnh chảy ròng. Ta thật sự cao hứng, nhưng
ta lại không thể học nhân vật phản diện ngửa mặt lên trời cuồng tiếu,
chỉ có thể dùng loại phương thức này để phát tiết. Sau khi phát tiết
xong, ta ngoan ngoãn đi ngủ, chờ đợi ngày mai đến.
Ta chờ biểu muội đến, ta chờ trọng tâm chính đến, ngược tài tử, mới đang bắt đầu thôi, ừ hừ ~
Sáng hôm sau, ta dậy sớm hơn chút so với bình thường, tinh thần sảng khoái
vận động trong sân. Ta buộc tóc đuôi ngựa thật cao, mặc quần áo dễ dàng
hoạt động, từ bỏ y phục xinh đẹp muốn phong độ không muốn nhiệt độ. Ta
hiện tại, cho dù thân hình thoạt nhìn mỏng manh, thế nhưng bước đi vững
vàng, ra tay kiên định, tuyệt đối không giống một nữ tử yếu đuối.
Ta đánh một hồi, chỉ thấy Sẹo ca ôm gà đi về phía ta.
Ta nhìn con gà kia ngày hôm qua chịu đủ sự tàn phá của Sẹo ca, ném ra một
ánh mắt đồng tình. Tiểu tử đáng thương này, trên cổ một vòng lông cũng
không có, nhưng nó lại vẫn kiên cường còn sống, kiên cường cất tiếng gáy vào buổi sáng, duỗi thẳng cái cổ không có lông của mình! Cảm nhận được
nó vậy mà cũng ca khóc huyết lệ sử, ta đưa ra một quyết định quan trọng, ta muốn coi nó như linh vật mà cung phụng, không bao giờ định ăn nó
nữa.
Sẹo ca đi tới bên cạnh ta, hình như là mới vừa tỉnh ngủ, ánh mắt của hắn thoạt nhìn mơ hồ .
"Ách, ngươi ôm gà làm gì?"
Nghe ta nói như vậy, Sẹo ca giật mình một cái, lập tức trừng lớn cặp mắt:
"Chúng ta đã phát sinh tình cảm, ta sẽ không để cho ngươi ăn nó."
Ta trầm mặc một hồi, yên lặng che mặt: "Trời ạ, tại sao ta lại có loại ảo giác này, đây tuyệt đối là nhân thú. . . . . ."
Sẹo ca đưa gà lên trước, con gà lập tức mổ về phía ta, ta bị sợ đến quay người bỏ chạy.
Sẹo ca ở sau thân ta vô cùng tức giận hừ hừ: "Để cho ngươi nghĩ quá nhiều,
để cho ngươi loạn tưởng, biết chiến hữu của ca lợi hại chưa."
"Chiến hữu cái gì? Rõ ràng chính là -- Gà hữu." Ta mất hứng quay người, một
tay kẹp chặt cổ gà, kích động nó một hồi "quác quác" kêu loạn, cánh "ba
ba" dùng sức huy động, lông gà cứ như vậy tán lạc rơi xuống.
Sẹo ca trầm mặc một hồi, từ từ đem gà bảo hộ vào trong ngực, lên án ta nói: "Ngươi thật tàn nhẫn."
Ta nhịn không được sờ sờ đầu của hắn: "Ngoan, tới giờ uống thuốc rồi. Lục
Trúc, Lục Trúc nhóm bếp chưa?" Sau khi ta la hét xong, tiểu nha đầu kia
lập tức đi ra.
Lục Trúc dựa vào cửa phòng bếp nhìn ra ngoài:
"Nhóm rồi nhóm rồi, sáng nay tiểu thư muốn ăn gì? Ôi chao, gà sao? Thiếu gia, ngươi hôm nay thế nào có lòng tốt như vậy, tất cả lông gà đều nhổ
rồi. Chỉ là, con gà này còn chưa giết ngươi đã nhổ lông nó, có pải quá
tàn nhẫn quá máu lạnh vô tình hay không." Lục Trúc vừa nói, vừa đi tới
đây, muốn cầm lấy gà trên tay Sẹo ca.
Sẹo ca tránh trái tránh
phải, chính là không để cho Lục Trúc sờ tới lông gà, hơn nữa rất tức
giận mở miệng: "Đây là tiểu thư nhà ngươi làm."
Lục Trúc vừa
nghe, lập tức tức giận, còn tức giận hơn so với Sẹo ca: "Gặp qua mở mắt
nói mò chưa từng thấy qua trợn mắt nói mò, tiểu thư nhà ta là hạng người gì ta còn không rõ ràng sao? Nàng làm sao có thể làm ra chuyện như vậy, ngươi quá ác độc rồi, như thế này mà vu oan cho tiểu thư ngây thơ thiện lương. . . . . . Được rồi lỡ miệng, là tiểu thư tà ác lại mang theo
ngây thơ nhà ta."
Nghe Lục Trúc nói như vậy, ta nhịn không được
sờ sờ mặt của mình, cảm thấy mặt hơi nóng, ta đoán ta là đang xấu hổ.
Hai loại phong cách mâu thuẫn như vậy, là thế nào xuất hiện trên người
ta đây? Ta trăm mối vẫn không có cách giải.
Tiếp đó, ta lại nghe
Lục Trúc nói: "Tiểu thư nhà ta là hạng người gì? Cho dù thật là nàng
làm, ta cũng phải kiên định cho rằng là ngươi làm, chính là ngươi làm.
Tiểu thư nhà ta làm mọi chuyện đều đúng đắn mà chính nghĩa, toàn bộ
chuyện tà ác phải do người dáng dấp tà ác một mình gánh chịu. Cho nên,
dung mạo ngươi tà ác như vậy cũng đừng vọng tưởng đẩy trách nhiệm!"
Sẹo ca lần đầu tiên không lời nào để nói, hắn bình tĩnh đứng ở nơi đó, há
hốc mồm, nói không ra lời. Qua một lúc lâu, hắn rốt cuộc chuyển động,
hắn chuyển động, hắn soàn soạt quay thân lại nói một câu: ". . . . . .
Loại cảm giác không cách nào nhìn thẳng này là chuyện gì xảy ra."
Lúc này, ta cũng làm động tác giống Sẹo ca, cũng quay thân lại. Logic cường đại này của Lục Trúc như thế nào dưỡng thành, quả thật so với Logic
thần còn thần hơn, ánh sáng thần thánh này quả thật khiến ta thân là chủ nhân cũng không cách nào nhìn thẳng rồi. . . . . . OJZ
Lục Trúc
cao hứng hừ hừ hai tiếng, hết sức hả hê xoay người muốn trở về phòng
bếp: "Buổi sáng ăn quá nhiều thịt không tốt, ta trước tạm thời bỏ qua
cho con gà này."
Thấy vậy, ta xoay người lại nói: "Nó đã mang thai hài tử, sát sinh không tốt."
Lục Trúc trợn tròn cặp mắt, nỗ lực nhìn con gà trống trong ngực Sẹo ca: ". . . . . . Mang thai, mang thai. Không sai, nó mang thai, tiểu thư nói đều là chân lý. Sai không phải con gà này, mà là con súc sinh khiến con gà
này mang thai."
Một câu súc sinh kia, khiến Sẹo ca cùng ta tối mặt. Lục Trúc, tự nhiên phúc hắc sao?
Ta thở dài, nghĩ tới, đây tuyệt đối không phải lỗi của ta. Thời điểm ta
đang ưu buồn nghĩ, nha đầu này lệch ra thành ra như vậy không tốt, A Tam quân rốt cuộc xuất hiện, hắn mặc toàn thân áo đen.
Ta nhìn nàng, đổi đề tài: "A Tam gần đây trắng không ít a."
Lục Trúc cùng A Tam liếc nhau một cái nói: "A Tam nói, gần đây hắn cũng
không ra khỏi cửa, cho nên thoạt nhìn càng ngày càng tiểu bạch kiểm
rồi."
Đây không phải là A Tam nói, tuyệt đối là Lục Trúc ngươi nói đi. = =
Ta gật đầu một cái, nhìn A Tam vẫn đang nhìn chằm chằm Lục Trúc không thả, vì vậy lại hỏi: "Vậy. . . . . . Hắn hiện tại nói cái gì?"
Lục Trúc dừng một chút: "Hắn nói muốn ăn đùi gà, đặc biệt là gà trống."
Ta sờ trán mình một chút, đột nhiên yếu đuối: "Ta có chút choàng, vào
trong phòng nghỉ ngơi một chút trước, cuộc sống như thế quá mức rực rỡ,
khiến cho ta không thể nhìn thẳng. . . . . ."
Tại sao chung quanh ta cơ hồ tất cả đều là kẻ dở hơi chứ? Ta đối với bản thân mình sinh ra
chất vấn. Ta vừa nói, vừa đi vào nhà, đi tới một nửa, ta ngừng lại:
"Điểm tâm ta muốn ăn chay." Nói xong, ta tiếp tục đi vào trong.
Lục Trúc hướng ta gật đầu một cái, lôi kéo A Tam vào phòng bếp.
Sẹo ca ôm chặt gà trong tay, không để ý con gà đang giùng giằng "quác quác" la hoảng đi bên cạnh ta.
Ta lại lần nữa đồng tình nhìn về phía con gà trống kia, ta nghĩ, làm gà hữu của Sẹo ca, áp lực của nó nhất định lớn vô cùng.
"Kế tiếp ngươi chuẩn bị làm sao?" Mặc dù làm chuyện bất thường, nhưng Sẹo
ca lại dùng ánh mắt vô cùng nghiêm túc, cùng giọng nói hết sức chăm chú
nói chuyện với ta.
Thấy hắn như vậy, ta cũng nghiêm túc: "Ta tự có tính toán."
Ta mới vừa nói xong, chỉ nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa mãnh
liệt, cùng tiếng mắng chửi. Ánh mắt ta nhíu lại, cảm thấy người đến
không có ý tốt. Ta lôi kéo Sẹo ca đi qua vài bước, xuyên qua khe cửa
nhìn ra ngoài, phát hiện ấy là con gái của thôn trưởng mang theo mấy
tiểu tử đã tìm tới cửa. Ta cùng Sẹo ca liếc mắt nhìn nhau, ra hiệu với
Sẹo ca để cho hắn xử lý.
Sẹo ca gật đầu, ôm chặt gà trong ngực,
soàn soạt một cái liền cửa cũng không mở, từ phía trên nhảy ra ngoài. Ta xuyên qua khe cửa nhìn ra ngoài, chỉ thấy Sẹo ca hóa thành một đạo tàn
ảnh màu đen quay một vòng bên cạnh mấy người, mấy tiểu tử kia lập tức
ứng tiếng ngã xuống, lăn qua lăn lại trên mặt đất, vô cùng khó chịu gào
khóc lên.
Sẹo ca vô cùng giả bộ đưa lưng về phía mấy tiểu tử kia, con gà trống trong ngực "quác quác" điên cuồng kêu lên.
Lúc này, ta đột nhiên nảy sinh xúc động cho Sẹo ca một ngoại hiệu.
Đó chính là -- đại ca ôm gà!
Con gái của thôn trưởng bị dọa đến ngu người, nàng trợn to cặp mắt, nổi
giận mắng: "Ngươi...ngươi, ngươi là ai, ngươi muốn làm gì?"
Đại
ca ôm gà vô cùng có khuôn mẫu xoay người, gà trống "quác quác" vỗ cánh,
quạt mặt đại ca ôm gà mấy cái, vỗ cho hắn một đầu lông gà.
Cô
nương kia bị sợ đến ngu, ánh mắt di chuyển qua lại giữa đại ca ôm gà
cùng con gà. Cuối cùng, nàng rốt cuộc điên cuồng la một tiếng: "Thế
nhưng ăn sống gà. . . . . . Thật là đáng sợ! ! !" Nàng bị dọa đến lảo
đảo lui về phía sau, cuối cùng rốt cuộc nhấc chân chạy như điên, hình
như là sợ đại ca ôm gà sẽ ăn sống nàng.
Sẹo ca thấy cô nương kia đi rồi, cúi đầu nhìn mấy tên tiểu tử còn đang lăn lộn trên đất.
Có lẽ bởi vì trên mặt Sẹo ca sẹo giăng khắp nơi thật sự quá dữ tợn quá đáng sợ, mấy người bọn họ cũng kêu lớn bỏ chạy.
Thấy người cũng bị hù dọa chạy rồi, ta mới chầm rì rì mở cửa, đi tới bên
cạnh Sẹo ca, ta quay đầu, nhìn về phía khuôn mặt của Sẹo ca. Một ít sẹo
trên mặt còn đáng sợ như vậy, may mà ta đã nhìn quen. Chỉ là, bộ dáng
Sẹo ca đỏ mắt đích xác là có điểm giống cái gì kia, hơn nữa hắn vẫn
thích mặc một thân đen.
Ta đưa tay giúp hắn sửa sang lại lông gà
trên đầu, sau khi chỉnh lý xong, ta hướng về phía hắn thở thật dài: "Bạn hữu, cực khổ, chúng ta trở về đi, ăn điểm tâm."
Buổi sáng này, thật là náo nhiệt, ta nghĩ.
Điểm tâm đi qua, ta ở trong sân xuôi cơm, đi theo Sẹo ca cùng nhau đánh
quyền, đánh xong lại đi tắm thay quần áo khác, trang điểm trang điểm. Ta hiểu rõ đợi lát nữa tài tử sẽ tới, ta phải chuẩn bị một chút.
Lần này ta không mặc cái loại y phục vội về chịu tang kia nữa, mà là mặc
vào một chiếc váy màu hồng nhạt màu sắc tươi một chút, khẽ dặm chút
phấn. Điều này làm cho sắc mặt bình thường thoạt nhìn tái nhợt của
ta hồng nhuận một chút, khí sắc có vẻ vô cùng tốt, so với bình thường
nhiều hơn chút nhân khí. Ta chuẩn bị xong đợi trong chốc lát, tài tử
kia mới tới đây.
Một ngày này, hắn mặc toàn thân y phục màu xanh
da trời, trên tay không cầm chiếc quạt không rời người kia nữa, cả người thoạt nhìn vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái.
Tài tử nói với ta muốn dẫn ta ra cửa đi dạo một chút, ta xấu hổ đồng ý. Ra cửa đi vài bước,
tài tử ngừng lại, nhìn về nam nhân cao lớn ôm gà đi theo phía sau thân
ta.
"Như vậy có phải không tiện lắm không?" Tài tử nhìn Sẹo ca, hỏi ta.
Ta thật thà nhìn Sẹo ca, hắn một bộ rõ ràng muốn quấy rối cho rằng ta không nhìn ra được sao? Chớ ngây thơ.
"Tiểu Sẹo, ở nhà giữ nhà đi, ta đi một chút sẽ trở về." Ta giọng ôn hòa nói như vậy.
Ánh mắt Sẹo ca lóe lóe, thế nhưng lộ ra bộ dáng hết sức uất ức, ôm gà đứng ở nơi đó bất động.
Ọe! Cho là như vậy ta liền sẽ mềm lòng sao? Quá ngây thơ rồi!
Ta soàn soạt quay đầu nhìn về phía tài tử, có chút ngượng ngùng: "Tiểu sẹo từ nhỏ đi theo ta cùng nhau lớn lên, đầu óc của hắn dừng lại ở thời kỳ
nhi đồng, vô cùng lệ thuộc vào ta, nếu, nếu không mang theo hắn, ta sợ
trong lòng hắn sẽ khó chịu."
Tài tử nghe được lời ta nói, ánh mắt hòa hoãn xuống: "Vậy thì tốt, liền dẫn hắn cùng đi thôi."
Hắn mới nói như vậy xong, Sẹo ca liền ôm gà đi tới giữa chúng ta. Bởi vì
con gà kia đối với ta có tâm lý sợ hãi, đối với Sẹo ca cũng không có hảo cảm gì, cho nên nó ý vị hướng về phía tài tử bên kia tiếp cận, cánh
"Bành bạch" lần nữa phủi xuống không ít lông gà đã thật ít ỏi.
Đợi đến lúc mấy người chúng ta đi tới chợ, ta vừa quay đầu, chỉ thấy tài tử sắc mặt khó coi ôm con gà, toàn thân nhếch nhác, lông gà tô điểm một
thân hắn.
Mà Sẹo ca lại là vô cùng nhàn nhã đứng ở một bên, bộ dáng người đi đường vô cùng vô tội.
Ta nhẫn nhịn kích động phun cười, tại nội tâm tự hỏi, đây tột cùng là
chuyện gì xảy ra, tại sao đại ca ôm gà lại trở thành tài tử? Không, ta
không thể cười, ta tuyệt đối không thể cười, ta nhẫn nhịn! Ta nỗ lực kéo căng mặt, nhìn tài tử: "Biểu ca, ta giúp ngươi lấy gà xuống."
Gà trống kia thấy ta đưa tay tới, lại điên cuồng rồi, đem tài tử mổ đến đầu đầy u cũng không để cho ta thành công mang nó xuống.
Tài tử nỗ lực duy trì phong độ của mình: "Không cần, ta cầm là được."
Bả vai Sẹo ca len lén rung rung mấy cái, ta hoài nghi hắn đang cười trộm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...