Khi Nam Tiêu Tương Gặp Phải Nữ Tấn Giang

Ngày hôm sau, bốn
người chúng ta sớm một chút liền rời giường, sau khi hảo ăn hảo uống, ta mang theo quyết tâm chiến thắng, cùng Lục Trúc mang theo hơn mười con
diều Sẹo ca đã dán ra cửa. Ta cùng Lục Trúc đi bên ngoài sáng, còn Sẹo
ca cùng A Tam núp trong bóng tối, bọn họ dùng cách thức không để người
khác phát hiện ra, cùng yên lặng ở phía sau chúng ta.

Ta cùng Lục Trúc lần nữa đến vách núi mà tài tử đã từng ngã xuống bên dưới, ta có
chút cảm khái nhìn độ cao vách núi, sau đó bắt đầu chơi diều. Nơi này
gió tốt, thích hợp thả.

Lục Trúc nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, ngươi nói người kia sẽ đến sao?"

"Sẽ." Ta khẳng định nói, "Cái loại người mềm lòng đó, không trúng kế mới kỳ quái, kéo dây xong, chạy về phía sau."

"Không phải đợi người tới mới thả sao?"

"Ta muốn tìm trước một chút cảm giác!" Ta vừa nói, kéo dây diều: "Chờ một
chút diều bay lên, ta liền cầm kéo cắt dây diều. Cái này, coi như một
phương thức nghệ thuật một người làm lễ tế một đoạn tình cảm chết đi của mình, có hay không rất có cảm giác?"

"Lạnh quá a. . . . . ." Lục Trúc một chút tế bào nghệ thuật cũng không có phát ra cảm thán như vậy.

Ta cho nàng một ánh mắt "Ngươi không biết thưởng thức", mấy ngày nay ta đều phải văn nghệ ưu thương đến co quắp, ta dễ dàng sao.

Ta vuốt diều trong tay, có chút cảm thấy đáng tiếc. Những con diều này đều do Sẹo ca tự mình làm ra, nhớ tới dáng vẻ nghiêm túc của hắn thời điểm
làm thứ này, ta đột nhiên có chút lương tâm phát giác, không chịu thả.
Sẹo ca thật đúng là cái gì cũng sẽ một chút, khi ta nghĩ đến chủ ý này,
mà hắn nói hắn sẽ làm diều, ta còn bất ngờ thật lâu, không ngờ hắn thật
sự vẫn biết làm, làm cũng không tệ lắm. . . . . . Mặc dù, là giấy trắng.

Ta cầm một con diều thử tay nghề, hiển nhiên, Sẹo ca làm được rất tốt, ta
không phí sức lực liền có thể khiến diều bay lên. Chỉ là có chút bay hơi thấp, ta hiểu rõ đây là vấn đề kỹ thuật chơi diều của ta. Hiện tại gọi
Sẹo ca ra để hắn dạy ta kỹ thuật chơi diều cũng không hay, hiện tại ta
chỉ là tự mình từ từ tìm hiểu.

Thời điểm ta thả hai ba con diều, rốt cuộc tìm được bí quyết, diều đáp gió bay lên cao.

Nhìn diều bay lượn trên trời, ta đột nhiên cảm giác được một loại không phải ngụy trang rằng ta đang bay lên, cũng không phải thân thể này, mà là
tâm hồn thời gian dài bị áp bức không được tự do của ta. Hiện tại, tâm
hồn của ta liền tự do, cũng có thể giống như con diều gió này, tự do bay lượn trên trời.

Thời điểm diều đến chỗ cao nhất, ta đưa dây cho Lục Trúc nắm, mình gọn gàng linh hoạt lấy ra một chiếc kéo, cắt dây diều.

Diều đã bay rất cao, sau khi đứt còn tung bay trên trời một lúc lâu, mới từ
một chỗ nào đó xa xa rơi xuống đất. Ta tiếp tục thả diều lên cao rồi cắt dây, khi thả tới cái thứ sáu, tài tử rốt cuộc đã tới. Con diều thứ sáu
này đứt dây lâng lâng rơi xuống một vị trí trùng hợp, bên chân của tài
tử.

Ta nhìn nơi diều rơi xuống đất, làm ra nét mặt sửng sốt.

Tài tử khom người xuống, đưa tay nhặt con diều lên. Hắn liếc mắt một cái
liền thấy được thơ trên diều, còn nhỏ tiếng đọc ra. Ta đứng tại chỗ xoay xở, làm ra một bộ không biết có nên tiến lên hay không. Mà Lục Trúc đã

sớm ngăn ở trước mặt của ta rồi, giống như lần trước, bộ dáng vô cùng
không muốn gặp tài tử lúc này.

"Biểu thiếu gia, làm sao ngươi biết ở chỗ này!"

Mặc dù chúng ta chiếm cứ vị trí cố định nhìn ra xa của hắn, nhưng ác nhân nhất định phải cáo trạng trước.

Ta đứng sau lưng Lục Trúc, ánh mắt hướng nhìn sang tài tử, trong ánh mắt
của ta bao hàm quá nhiều cảm xúc, nhiều đến sau khi tài tử thấy ta, liền không thể dời mắt đi. Hắn cầm diều đi về phía chúng ta, nhìn ta mở
miệng nói: "Diều của mình."

Ta gật đầu với hắn một cái, vượt qua Lục Trúc đi tới bên cạnh hắn.

Lúc này tài tử đại khái cũng có chút nhận thức, lần này cũng không giải
thích mình cũng không phải biểu ca gì. Chắc hẳn hắn cũng hiểu biết rõ
giải thích thế nào cũng vô dụng rồi, không nhận cũng không được. Hơn
nữa, biểu ca mà chúng ta hình dung ra, tuyệt đối là một người ti tiện,
cái bô này chụp lên đầu hắn, nhìn vô cùng tốt.

Lục Trúc không cam lòng bị không để ý tới, kéo ta trở về, dấu ở phía sau. Nàng dùng ánh
mắt vô cùng địch ý nhìn tài tử, nhìn đến tài tử muốn đến gần nhưng chỉ
có thể dừng tại chỗ. Tài tử thở dài, có chút bất đắc dĩ.

"Cô nương, ta không có ác ý, ta chỉ là tới trả diều."

Lục Trúc từ trong lỗ mũi hừ ra một âm tiết khinh bỉ, đoạt lại diều: "Đây là tiểu thư nhà ta bỏ đi, cũng chính là không cần, ngươi nhặt làm gì? Thật là nhiều chuyện."

Sắc mặt tài tử không tốt lắm, ta thấy vậy, kéo kéo Lục Trúc. Lục Trúc không thể làm gì khác hơn là bộ mặt không cam
lòng đứng phía sau ta, ta cầm lấy diều trong tay nàng, chộp trong tay,
cúi đầu đứng ở bên cạnh tài tử.

"Biểu ca. . . . . ."

Tài tử suy đoán lời ta, "Nếu cái này ngươi không cần, tặng cho ta như thế nào, ta rất thích thơ phía trên."

Ta không ngờ ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn hắn. Hắn cười với ta, hết sức
ôn hòa bao dung. Từ trong đôi mắt dịu dàng kia, ta có thể nhìn thấy bộ
dáng hiện tại của ta. Lần trước ta mang đến cho hắn chấn động quá lớn,
hắn đại khái căn bản không chú ý tới diện mạo của ta, nhưng lần này lại
bất đồng.

Dù sao cũng là bộ dáng đệ nhất mỹ nhân tác giả thiết định, thế nào cũng không thể mù quáng thiết định.

Vì hiểu quả hôm nay, ta còn cố ý ăn ít đi, khuôn mặt trái xoăn nhỏ nhắn
gầy hơn một chút, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương. Bởi vì ta hiện tại là
kiều nữ bệnh tật, sắc mặt của ta nhất định là tái nhợt, huyết sắc biến
mất, nhưng mà ta lại có một đôi mắt xinh đẹp, đôi mắt này, đủ để áp đảo
đống bệnh tật không tốt kia, làm cho mỹ lệ hoàn toàn tản mát ra.

"Đây là. . . . . . lần đầu tiên biểu ca nói yêu thích thơ của ta, ta, ta
thật cao hứng." Ta cẩn thận nói xong, quan sát bộ dáng hắn nói chuyện.


Hắn thấy, cười nói: "Khi đối mặt ta không cần để ý như vậy, ta cũng sẽ không đuổi ngươi đi."

Nhãn thần của ta lóe lóe, chăm chú nhìn hắn: "Biểu ca, ta nghĩ rất nhiều,
cũng đã quyết định được rồi, nếu đó là quyết định của biểu ca, ta cũng
không cách nào cưỡng cầu. . . . . ."

"Chẳng lẽ ngươi có thể quên
rồi sao?" Tài tử lần nữa đáng ghét suy đoán lời ta chuẩn bị nói, hắn chỉ vào thơ ta đề trên diều, cũng không phải chăm chú nhìn ta một cách bình thường.

Ta lộ ra một nụ cười khổ sở: "Ta không làm được, chính
là bởi vì không làm được, mới nghĩ ra một cách ngu ngốc như vậy. Đem
tình cảm đặt lên trên diều thả đi lại thật sự có thể quên sao? Ta không
biết, chỉ có thể thử một lần, có lẽ, thật sự có thể quên sao? Biểu ca
không phải đã sớm không cần ta sao?"

Ánh mắt tài tử cất giấu một chút đau lòng, hắn vươn tay ra, cẩn thận chạm vào tóc của ta một cái.

"Rốt cuộc là nam nhân độc ác như thế nào, mới có thể ác tâm như vậy. . . . . ."

Khi hắn nói như vậy, ta lộ ra bộ dáng nghi ngờ: "Biểu ca, ngươi nói cái gì?"

"Không có gì." Hắn đáp thật nhanh, lại nói một câu khác;"Ngươi tin tưởng trên
thế giới này có người giống nhau như đúc không? Nếu ngươi phát hiện ta
thật sự không phải là biểu ca của ngươi thì sẽ như thế nào."

"Tại sao có thể có người giống nhau như đúc chứ, dù là song sinh cũng có
điểm khác biệt, ta không tin. Nếu thật như ngươi nói, ngươi không phải
là biểu ca. . . . . ." Ta nhẹ giọng nói xong, mang theo chút suy yếu. Ta ngẩng đầu nhìn, đưa tay ra, chạm vào mặt hắn: "Vậy cũng không thể làm
bộ ngươi chính là biểu ca của ta, coi như, tròn một giấc mộng của ta.
Trong giấc mộng đẹp này, biểu ca vẫn như cũ yêu ta, biểu ca vẫn như cũ
đối với ta dịu dàng như thế, trong mắt biểu ca, vẫn như cũ chỉ có một
mình ta."

Đang lúc tài tử cảm thấy ta thật ra thì vẫn biết hắn không phải biểu ca, ta xì một tiếng, bật cười.

"Nhưng đây là không thể nào, ngươi chính là biểu ca, ngươi không lừa gạt được
ta. Từ nhỏ đã như thế này, trong mắt của ngươi rõ ràng không có tình
yêu, ta lại đơn phương tin tưởng lời nói của ngươi, ánh mắt của ngươi. . . . . . Rõ ràng cũng chưa có ta, giống như hiện tại. Quyền lợi, có quan trọng như vậy không? Hay là nói, ngay cả lời nói cuối cùng ngươi cũng
lừa gạt ta?"

Tài tử rõ ràng nóng nảy một chút, bởi vì ta rõ ràng
coi hắn là "biểu ca", hắn nhìn ta, cuối cùng vẫn là không thể giải
thích. Lúc này hắn không thể nói hắn không phải là biểu ca của ta dĩ
nhiên không thể nào yêu ta, bởi vì ta nói lời như vậy, hắn nói tiếp,
chính là lại đâm bị thương ta một lần nữa, người ôn nhu giống như hắn
làm sao có thể làm được?


Coi như ấm sức, hắn cũng chỉ có thể nhẫn nhịn thôi.

Tài tử nhìn đống diều rơi vãi đầy đất còn chưa kịp thả, chuyển đổi đề tài: "Ngươi rất thích diều?"

"Đúng vậy." Ta cười, lúc này ta cười đến vô cùng đơn thuần, biểu hiện ra một
loại vui vẻ đơn thuần: "Từ nhỏ ta liền rất thích những thứ có thể tự do
bay lượn trên trời, mặc kệ là chim hay là diều, bởi vì bọn chúng tự do
như thế. Thân thể của ta không tốt, chỉ có thể thường ở trong viện,
nhưng khi ta cô độc nhất biểu ca có mang sách cho ta xem, ta cảm thấy
thật vui mừng."

"Người nào không biết tâm của Biểu thiếu gia, khi những đứa trẻ khác cao hứng chơi diều lại cầm sách tới đây, khiến tiểu
thư thay hắn nhớ kỹ những quyển sách buồn chán này, nếu thật là vì tốt
cho tiểu thư, cũng không nên làm như vậy. Tiểu thư khi còn bé thân thể
vẫn rất tốt, nơi nào như hiên tại. . . . . ." Sau khi ta tạo ra một hạnh phúc giả tưởng, Lục Trúc lập tức tạo ra một giả tưởng phản diện khác,
khiến lông mày tài tử càng cau chặt.

Hắn nhìn ta, ta vẫn cười như cũ: "Biểu ca, ta tin tưởng ngươi. Những thứ đó, khi đó ta còn xem không hiểu, nhưng thật cảm thấy rất thú vị. Người trong nhà vốn cũng không
đồng ý ta chạy khắp nơi, biểu ca không làm sai."

Sau khi ta nói, Lục Trúc cũng không nói chuyện nữa, chỉ là ánh mắt mang theo sát khí nhìn tài tử.

Tài tử có chút không được tự nhiên, nhưng cũng không nói rời đi, mà là làm
bạn với ta. Hắn nhìn chữ trên diều, hình như muốn tìm đề tài mà nói,
"Thơ viết rất tốt, chữ cũng rất xinh đẹp, là đã từng luyện qua sao?"

"Đúng vậy, biểu ca thật quên rồi sao? Chữ của ta là ngươi dạy. Có mấy câu thơ biểu ca đặc biệt thích, ta bây giờ vẫn nhớ rõ. . . . . . ." Ta nói đến
một nửa, đột nhiên gõ đầu mình một cái: "Không thể tiếp tục như vậy được nữa, nói những thứ này nữa cũng vô dụng, rõ ràng nói với mình. Nhưng
biểu ca dịu dàng với ta như thế, sẽ luôn làm cho ta rất hoảng hốt, hoảng hốt cho rằng, chúng ta vẫn như trước đây, hoảng hốt cảm thấy, những
điều đau lòng cùng khổ sở kia cũng đã không tồn tại. . . . . ."

Ta vừa nói, âm thanh từ từ thấp xuống, mắt có chút ửng hồng. Ta quay người sang, bảo Lục Trúc thu dọn những con diều rơi rải rác khác, quay đầu
lại nói với tài tử: "Biểu ca, ta đi về trước đây."

Tài tử cầm
trong tay một con diều, ngây ngô đứng một hồi, cuối cùng vẫn là không
nhịn được tiến lên một bước, bắt được tay của ta.

Ta quay đầu, không ngờ nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Biểu, biểu ca. . . . . ."

Tài tử nhìn ta, cầm lấy tay ta một hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng: "Về sau đừng gọi ta như vậy, gọi tên ta đi."

Ta khẽ mở to hai mắt: "Gọi tên gì?"

"Đoan Mộc Duệ, gọi ta Đoan Mộc Duệ." Hắn nhìn, đặc biệt nghiêm túc nói tên của hắn.

Ta khẽ mỉm cười, dùng thanh âm mềm mại mở miệng: "Duệ ca ca sao?"

Tài tử nghe được âm thanh của ta, mắt cũng khẽ mở to, ta thấy được trong
mắt của hắn ôn hòa trở nên vô cùng chân thật. Chắc là cách gọi của ta
chọt trúng nơi mềm mại trong lòng hắn. Nội tâm ta hài lòng, bề ngoài vẫn mang theo cảm giác bị thương. . . . . .

"Hiện tại, ngay cả biểu
ca cũng không thể kêu sao? Như vậy cũng tốt. . . . . . Đủ rồi, buông tay đi, Duệ, Duệ ca ca." Ta có chút nói lắp gọi tên hắn, tránh khỏi tay của hắn: "Ta muốn trở về, nếu có một ngày ta có thể hoàn toàn suy nghĩ minh bạch, ta sẽ tự mình rời khỏi chỗ này."

Ta xoay người lại muốn
đi, tài tử lại vội vàng mở miệng: "Nếu đã kêu tên mới, vậy không bằng
dứt khoát lần nữa, có thể nói cho ta biết tên của ngươi không?"


Nhìn hắn nghĩ rửa sạch sẽ hình tượng "Biểu ca" sao? Thật không ngờ.

Ta dùng ánh mắt đầy mất mát cùng đau đớn nhìn hắn: "Yên Nhiên, ta tên là Yên Nhiên."

"Yên Nhiên phải không, ta nhớ kỹ rồi, sau này sẽ vững vàng nhớ kỹ. Ngươi
nghe đây, sau này ta sẽ không làm thương tổn ngươi, tuyệt đối sẽ không,
ngươi không cần lộ ra vẻ mặt như thế với ta nữa. Khi ngươi cao hứng cười lên rất đẹp, ta có thể nhìn nhiều một chút khuôn mặt tươi cười của
ngươi không?"

Nghe được hắn nói như vậy, ta lập tức nắm lấy tay
của hắn, rất là kích động mở miệng: "Biểu, không, là Duệ ca ca, ngươi
đây là có ý lần nữa bắt đầu lại cùng ta sao? Ngươi, ngươi không thành
thân với nữ nhân kia nữa sao? Hay là nói. . . . . . Đã thành thân rồi."

Tài tử không tránh thoát tay của ta, mà mắt nhìn ta, để cho ta cảm nhận
được sự chân thành của hắn mới mở miệng: "Không thành thân, cũng không
có nữ nhân khác. Ta chỉ là một tiên sinh dạy học bình thường, mà ngươi,
là người nữ nhân đầu tiên xuất hiện trước mặt của ta, khiến cho ta. . . . . . Động lòng."

Lúc này ta phải cảm động đến khóc lên sao? Ta có nên như vậy không?

"Biểu ca. . . . . ." Ta cúi thấp đầu xuống, không cho hắn nhìn thấy nét mặt
của ta, ta nhỏ giọng mở miệng nói, "Ngươi là nghĩ, dùng việc này để chu
toàn giấc mộng của ta sao?"

"Không, ta là nghiêm túc!" Tài tử nắm tay của ta, nắm thật chặt: "Ngươi nhìn ánh mắt của ta, nhìn thấy không?"

"Nhưng chuyện này đột ngột quá, rất không chân thật." Đủ rồi, ta sắp bị mình lạnh chết.

"Rốt cuộc muốn ta làm sao ngươi mới nguyện ý tin tưởng? Không bằng từ hôm nay trở đi ta đối tốt với ngươi?"

Ta chớp mắt, khuôn mặt không thể tin được, nhưng mặt cũng đã bắt đầu ửng hồng.

Hắn đưa tay, chạm vào mặt của ta: "Ngươi là một nữ tử rất đẹp, không cần đối với mình không có tự tin như vậy."

Nghe hắn nói như vậy, ta rốt cuộc từ từ mỉm cười, cười đến vô cùng rực rỡ,
mục tiêu là nhanh chóng làm mù mắt tài tử. Ta biết mình phải cười thế
nào mới tốt, nói thế nào ta cũng là Đệ Nhất Mỹ Nhân, tuyệt đối đẹp mắt
hơn nhiều so với biểu muội hắn, nhưng tài tử này lại tỏ vẻ không nhìn
xinh đẹp, nhưng lần này, ta chính là để cho hắn thấy sự xinh đẹp của ta!

Sau khi cười xong, ta liền lôi kéo Lục Trúc trở về, một câu cũng không nói
với tài tử. Tối hôm đó, sẽ để cho hắn lo âu đi, ta đồng ý hay không đồng ý, là tự ta. Ta ngước đầu, lúc trở về đặc biệt phấn khích, ta lại thành công lừa dối một nam nhân. Ta cùng Lục Trúc mới về đến trong nhà, ngồi
xuống chưa nghỉ ngơi bao lâu, hai nam nhân cũng về tới.

Bọn họ trợn đôi mắt không ngủ đủ, bộ dạng vô cùng mệt nhọc, một câu cũng không nói, lướt qua ta cùng Lục Trúc đi vào bên trong.

"Này, nhìn diễn lâu như vậy, các ngươi thật sự không biết ngượng mặt mệt mỏi sao?"

"Ừ, thật sự là quá nhàm chán." Sẹo ca khoa trương ngáp một cái.

"Ngươi đang ghen thôi." Ta quyết định kích thích Sẹo ca.

Ba giây sau, tai Sẹo ca lập tức đỏ.

Ta: ". . . . . . Ta nói giỡn."

Kể từ sau khi dính sẹo lên mặt để cho người khác không thấy rõ diện mạo
hắn, Sẹo ca thật là đặc biệt. . . . . . Không che giấu mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui