Đương Nam Nhị Thính Đáo Bình Luận Khu Thời
(Khi nam nhị nghe được bình luận)
| 008 |
Công Chúa Cóc xinh đẹp vẫn luôn muốn tìm được chàng hoàng tử sẽ cứu mình, nhưng mắt nàng bị mù, gặp được không phải hoàng tử mà là phù thủy độc ác!
Phù thủy không dễ bắt nạt và ngốc bạch ngọt như hoàng tử, cũng không có người nhà là đồng đội mạnh như Thần giống trong truyện cổ tích, thậm chí người nhà bạn bè của phù thủy còn trơ tráo hơn cả hắn!! Nếu không phải phù thủy có bệnh sạch sẽ, e là Công Chúa Cóc xinh đẹp đã bị nấu thành một đĩa đồ ăn!
Công Chúa Cóc hoảng hồn chạy thoát khỏi lưỡi đao của người bạn ngự trù.
Nàng vô cùng hoài nghi tính chân thực của câu truyện cổ tích đó, không phải nói chỉ cần mặt dày mày dạn theo về nhà thì sẽ bị người nhà ép mua ép bán sao?!!
Vì sao tới lượt nàng, người nhà của phù thủy lại hận không thể bóp chết nàng?!
Thậm chí người bạn ngự trù độc ác của phù thủy còn ghé vào lỗ tai nàng trào phúng: Con ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga! Mơ đi nhé! Vào nồi nghe cưng!
Chuyện này đã trở thành bóng ma tâm lý rất lớn trong lòng Công Chúa Cóc, huhuhu nàng sẽ không bao giờ tới đây nữa đâu!!
Chuyện Lục hoàng tử muốn cải cách đã không phải là bí mật, tuy rằng phần lớn văn võ trong triều còn chưa biết, nhưng Đảng Bảo hoàng đại thể đã nghe được từ chỗ hoàng thượng, trong đó bao gồm cả Thừa tướng đương triều.
Thừa tướng còn trẻ đã giữ chức vị cao, rất được hoàng thượng tin cậy.
Thậm chí trong suy nghĩ của hoàng thượng, có những hoàng tử còn không quan trọng bằng Thừa tướng.
Đương nhiên, một phần nguyên nhân là vì hoàng thượng là cậu ruột của Thừa tướng! Năm đó, mẹ thừa tướng là Trưởng công chúa, chị ruột của hoàng thượng.
Từ lúc chào đời, tiếng nói của y đã vang to hơn các tiểu đồng bọn đồng trang lứa, là một trong những ngôi sao sáng nhất giữa bầu trời đêm...
Lục hoàng tử nhàm chán ngồi trên xà nhà, nhìn chiếc xe ngựa tinh xảo chậm rãi dừng lại trước mặt mình.
Chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, không cần phải đoán, Lục hoàng tử đã biết người ngồi trong xe là ai.
Có người vén mành lên, Thừa tướng chậm rãi xuống xe.
Bộ đồ y mặc là vậy rồi là vậy, động tác là thế lại là thế, mặc dù Lục hoàng tử cảm thấy ừm cũng thường thôi, nhưng luôn có một dòng suy nghĩ mách bảo hắn rằng người này trâu bò cỡ nào lợi hại ra sao.
Lục hoàng tử chống má, có lẽ...!nó là buff trong truyền thuyết đi.
Đổi lại là khi khác ở trước mặt người khác, Thừa tướng nhất định sẽ phô ra hình tượng công tử văn nhã của mình.
Nhưng giờ là buổi trưa, các bách tính đã về nhà ăn cơm rồi, không ai đứng đây nhìn y tạo dáng cả.
Thừa tướng cũng không ưỡn ẹo nữa, kéo ống quần lên, nghênh ngang ngồi xuống cạnh Lục hoàng tử.
"Huynh đệ à, ăn dưa hấu không?" Lục hoàng tử ôm quả dưa mới hái từ trong ruộng ra hỏi.
Thừa tướng cười ha ha: "Cho một miếng!"
Lục hoàng tử tính đi tìm con dao, Thừa tướng đoạt lấy quả dưa, lớn tiếng nói: "Lấy dao làm gì! Để ca biểu diễn trò tay không bổ dưa cho ngươi xem!"
Nói xong, y để quả dưa xuống đất, tay nắm thành quyền đấm mạnh một phát, quả dưa nứt ra, để lộ phần ruột đỏ bên trong.
"Ăn đi, đừng khách khí!"
Lục hoàng tử:...
Ngươi không thấy phụ lòng hình tượng của mình à?
Hai người cầm miếng dưa vừa ăn vừa nói chuyện, Thừa tướng nói: "Có biết tại sao hôm nay ta tới tìm ngươi không?"
Lục hoàng tử cắn miếng dưa nhóp nhép một cái: "Tại sao?"
"Kế hoạch của ngươi khiến ca chấn động, ca quyết định về sau sẽ đi theo ngươi!"
Lục hoàng tử khựng lại, bao năm làm huynh đệ khiến hắn nhanh chóng tiếp thu tin tức này: "Được, đi theo ta bảo đảm vinh hoa phú quý!"
Lục hoàng tử không biết tại sao hôm nay Thừa tướng lại nghĩ tới chuyện này, nhưng nếu y nói ra nhất định là đã suy nghĩ cẩn thận hơn nữa tự nguyện.
Nhẹ nhàng hoàn thành việc kết minh, Lục hoàng tử dẫn Thừa tướng đi dạo quanh ruộng đồng.
Khi người dần nhiều lên, khí chất của Thừa tướng cũng từng bước từng bước trở lại.
Lục hoàng tử nghẹn lời nhìn người đàn ông dối trá bên cạnh, thỉnh thoảng lại tắc lưỡi.
Hắn nhớ tới những lời bình dân gian dành cho Thừa tướng, một trong những người đàn ông nữ tử kinh thành muốn gả cho nhất...
Lục hoàng tử ôm ngực, kìm lại cơn khó chịu trong lòng, thầm nghĩ mắt của nữ tử trong kinh bị mù cả rồi à!
Ở khi hắn và Thừa tướng đi dạo phố, một người hầu vội vã chạy tới trước mặt y.
"Đại nhân không xong rồi!"
"Có chuyện gì vậy?"
"Trương phu nhân bỏ trốn rồi..."
Trương phu nhân...!Lục hoàng tử gãi đầu, những nửa ngày trời cũng không nhớ ra được cô ta là ai.
Bèn quay qua nhìn chính chủ, phát hiện chính chủ cũng đang mơ hồ.
Lục hoàng tử:...
"Ngươi đừng nói với ta ngươi quên rồi nhé?"
Thừa tướng nhíu mày, trầm ngâm nửa ngày: "Ừm quên rồi!"
Lục hoàng tử:...
"Hình như là tiểu thiếp nào đó trong nhà thì phải?"
"Người mình cưới ngươi cũng không nhớ hả?! Sao mà mơ hồ quá vậy?"
Thừa tướng lắc đầu: "Không phải như ngươi nghĩ đâu! Có mấy người cha của họ thân với cha ta, trùng hợp gặp lúc nhà họ bị nạn, thấy họ cùng đường ta mới giữ lại.
Vốn là định tìm một nhà khá giả cho họ, nhưng họ cứ lần lữa mãi không chịu đi, thậm chí lấy cái chết uy hiếp đòi vào phủ làm thiếp.
Ta nghĩ dù gì cũng là một mạng người, mới đồng ý.
Nhưng ngươi yên tâm ta tuyệt đối không chạm vào ai cả! Chờ về sau họ tìm được người trong lòng rồi, ta sẽ giúp họ rời phủ, đổi một thân phận khác..."
Thấy Lục hoàng tử nhìn mình như đang nhìn thiểu năng trí tuệ, Thừa tướng ho một tiếng, hỏi người hầu: "Trương phu nhân ngươi nói...!tên là gì ấy nhỉ?"
"Bẩm đại nhân, Trương phu nhân tên thật là Trương Thúy Hoa..."
Lục hoàng tử:...!Cái tên này nghe quen tai sao ấy?
Rồi ngay lập tức, Lục hoàng tử trợn to mắt lên, như là nhớ ra được chuyện đáng sợ gì nhìn về phía thừa tướng.
"Trương Thúy Hoa? Trương Thúy Hoa!!"
"Có gì thì cứ nói đi, ngươi đừng có gào lên như thế! Còn không phải là bỏ trốn à? Muốn trốn thì cứ trốn, đỡ được một phần cơm trong nhà!"
"Không phải..." Dưới tình thế cấp bách Lục hoàng tử dùng sức lắc lư Thừa tướng, Thừa tướng suýt nữa bị lắc sùi bọt mép.
"Trương Thúy Hoa đó! Ca ca à?"
Thừa tướng vừa sùi bọt mép vừa trợn trắng: "Rốt cuộc là sao hả ngươi nói đi!"
"Ngươi có còn nhớ Tam hoàng huynh của ta có một ánh trăng sáng không?"
Thừa tướng đè xuống cơn choáng: "Ta để ý hắn làm cái đếch gì?! Thằng nhãi đó suốt ngày kiếm chuyện với ta, bộ ta rảnh lắm sao mà quan tâm tới hắn?!"
"Ngươi có biết tại sao hắn kiếm chuyện với ngươi không?"
"Hắn ghen ghét thịnh thế mỹ nhan của ông!"
"Ghen cái búa ấy! Trương Thúy Hoa chính là ánh trăng sáng của Tam hoàng huynh!!"
"Ầm ầm——" như sấm giữa trời quang, nướng Thừa tướng chín đến độ ngoài xốp trong mềm.
Tam hoàng tử có bệnh đa nghi rất nặng, vì bảo vệ sự an toàn của ánh trăng sáng, giấu kín kẽ mọi tin tức liên quan tới cô ta, người thường căn bản không thể nào biết được.
Sở dĩ Lục hoàng tử biết, nói trắng ra là vì hắn và Tam hoàng tử cùng cha cùng mẹ, thuở nhỏ ở chung với nhau.
Tam hoàng tử cũng đủ ngớ ngẩn, lén ra ngoài gặp thì thôi đã đành, còn một hai dẫn người ta về "ký túc xá", đấy không phải bị "bạn trọ" Lục hoàng tử biết rồi sao!
Con người của Lục hoàng tử không hai mặt như Tam hoàng tử, ngươi muốn làm gì thì tùy, chỉ cần đừng chọc tới ta ta sẽ không kiếm chuyện với ngươi.
Cứ thế qua nhiều năm, mặc dù hắn biết ánh trăng sáng này là ai, lại chưa bao giờ nói ra ngoài, vẫn vờ như không nhìn thấy gì cả.
Thừa tướng giống như bị sét đánh, đứng đơ cả buổi không biết nói câu gì, cuối cùng y quát lên: "Mẹ nó sao có thể làm thế với người thành thật hả?!!"
Lục hoàng tử thở dài, hai người đụng phải chuyện này cũng không biết nói gì hơn.
Thừa tướng không cần sai người đi tìm cô ả phiền lòng Trương Thúy Hoa đó nữa, y ôm một bụng WTF chậm rãi về kinh.
Hai người dạo quanh phố thị kinh kỳ, Thừa tướng hao cả nửa ngày cũng chưa tỉnh lại được.
Dọc đường đi Lục hoàng tử kể cho Thừa tướng nghe về ân oán gút mắt giữa Tam hoàng tử với Trương Thúy Hoa, Thừa tướng đã biết Trương Thúy Hoa gả cho mình không phải là vì ái mộ, hoàn toàn là vì thế lực nhà y.
Nay Tam hoàng tử đắc thế, Trương Thúy Hoa thấy mình ở phủ Thừa tướng không được sủng, mối tình đầu lại trâu bò như vậy, ôm suy nghĩ có lẽ có thể đổi đời, cô ta trực tiếp vác tay nải bỏ trốn! Phỏng chừng tám phần mười là đi nương nhờ Tam hoàng tử rồi!
Thừa tướng không có cảm tình gì với Trương Thúy Hoa, nhưng đối phương lừa y như vậy là không đúng.
Thừa tướng cắn răng, Trương Thúy Hoa đáng chết, lần sau nghìn vạn lần đừng để ông gặp được đó!
[ Đ.ậ.u m.ó.a! Khốn nạn! Sao lại lòi ra một ánh trăng sáng vậy?! Cái tên nam chính rác rưởi này mi rốt cuộc dây dưa với bao nhiêu người phụ nữ thế?! ]
Âm thanh trong đầu livestream trọn vẹn cuộc sống hằng ngày của Tam hoàng huynh với nữ chính, phỏng đoán của họ đã được xác nhận.
[ Tui, tui cảm giác đầu mình đang bốc khói, giận nam chính ghê đó! ]
[ Khốn nạn! Khốn nạn! Thì ra ở trước khi nữ chính tới, nam chính đã ngủ với ánh trăng sáng này rồi? TMD không biết xấu hổ cỡ đó luôn hả! ]
Nghe được câu này, chân của Lục hoàng tử lảo đảo, trọng tâm không vững trực tiếp té ụp mặt xuống đất.
Tư thế té quá hài, Thừa tướng nhịn không được cười ha ha, vừa cười vừa kéo Lục hoàng tử dậy: "Ha ha ha sao người vụng về quá vậy, đường đi bằng phẳng không có bậc thang cũng có thể vấp ngã à?!"
Lục hoàng tử bình tĩnh nghe huynh đệ tốt cười nhạo mình, cặp mắt âm u nhìn người bạn đã xanh lè này: "Ngươi có biết tại sao vừa rồi ta té ngã không? Ta đột nhiên nhớ ra một chuyện..."
Thừa tướng vừa cười vừa nói: "Ha ha ha là chuyện gì thế? Ngươi đừng nói nữa, ngươi vừa té xong trong lòng ta đã thấy đỡ hơn nhiều!"
Lục hoàng tử vẫn bình tĩnh nhìn y, lời nói như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào ngực Thừa tướng.
"Ở trước khi Trương Thúy Hoa gả cho ngươi đã từng ngủ với Tam hoàng huynh của ta..."
Thừa tướng:...
Độ cong nhướn lên ở khóe miệng vị mỹ nam tử phong độ nhẹ nhàng này bằng mắt thường có thể nhìn thấy rũ xuống...
"Phốc ha ha ha..." Nhìn thấy cảnh này Lục hoàng tử nở nụ cười hả hê.
Thừa tướng tự bế ngồi xổm xuống, hai tay ôm gối, chôn đầu vào đó.
Lục hoàng tử đứng bên cạnh che miệng, hắn đè xuống khóe miệng không ngừng giật nhẹ rồi nhìn xung quanh.
Hôm nay người đi đường rất ít, thời tiết cũng khá âm u.
Chính ngay lúc này, một cơn gió đột nhiên ập tới, nước mưa từ trên trời trút xuống.
Người đi đường tứ tán, Lục hoàng tử bị xối ướt nhanh chóng trốn dưới mái hiên.
Hắn nhìn Thừa tướng còn ngồi xổm trên đường, vừa định qua đó kéo đối phương, lại thấy được tiệm bán dù ở đằng sau.
Thừa tướng thất lạc cộng thêm ngơ ngác ngồi xổm trong mưa, từ nhỏ đến lớn luôn xuôi gió xuôi nước y cảm nhận được ác ý cuộc đời dành tặng cho mình.
Y cảm thấy mình thật đáng thương...
Đúng lúc này, một đôi giày dừng ở bên cạnh, không biết từ lúc nào có một cây dù đã thay y chặn lại cơn mưa tầm tã trên đầu.
"Mau đứng dậy đi về thôi, tiền thuốc men giờ cũng mắc lắm đấy!" Là giọng của Lục hoàng tử.
Trái tim của Thừa tướng lập tức bị ủ ấm, y cảm thấy mình vẫn có thể cứu lại một chút.
Nhưng chờ đến khi đứng dậy ngẩng đầu lên, cả người y lại cứng đờ.
Trên đầu của y xác thật có một cây dù, chẳng qua nó màu xanh...
Lục hoàng tử an ủi vỗ vai y: "Huynh đệ à, cuộc sống này nếu muốn ổn, trên đầu phải có chút màu xanh!"
Thừa tướng:...
....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...