Hơi thở của Ivan nặng nề, mỗi lời nói ra đều vô cùng khó khăn, sắc mặt tái nhợt như một tờ giấy lụa. Carey không hiểu tại sao cậu ấy không thể ở đây.
Suy cho cùng, theo kinh nghiệm của anh, triệu chứng hiện tại của Ivan không phải là động dục.
Hơn nữa, cho dù cậu ấy có đang đang động dục, vừa rồi phóng thích ra nhiều pheromone như vậy, Ivan cũng nên hiểu rằng hắn là một Omega không thể uy hiếp Alpha, cho dù bọn họ ở cùng một phòng, giữa bọn họ cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.
"Tại sao không thể ở đây vậy Ivan?" anh nhẹ nhàng hỏi.
Chàng trai buông môi dưới đang chảy máu ra, móng tay sắc nhọn bấu chặt vào quần áo của Carey. Cậu ta đã mất trí rồi, bên tai không còn âm thanh nào từ thế giới bên ngoài nữa.
Chỉ có đôi mắt đỏ đó nhìn chằm chằm vào cổ Carey mà không chớp mắt.
Mỗi khi anh nói một lời, yết hầu của anh sẽ chuyển động. Xung quanh yết hầu có mạng lưới mạch máu lớn nhỏ, hiện tại Ivan có thể đếm rõ ràng từng mạch máu. Sau gáy, nơi mạch đập là vị trí của động mạch chủ.
Ivan duỗi ngón tay đã dài ra hơn nửa móng tay ban đầu, nhẹ nhàng chạm vào yết hầu của Carey. Nếu răng bị đâm từ đây, máu sẽ không chảy nhiều và sẽ không gây tử vong.
Carey chợt bị những móng tay nhỏ bé sắc nhọn trên cổ chạm vào, ngứa ngáy. Nhìn xuống, anh thấy cậu bé đang nằm trên hõm cổ. Hơi thở mát lạnh của chàng trai nhỏ phả vào cổ anh, anh nhẹ nhàng vuốt ve lưng của Ivan.
Từ góc nhìn của anh, anh chỉ có thể nhìn thấy mái tóc xoăn bồng bềnh của đứa trẻ chứ không thể nhìn rõ đứa trẻ đang làm gì. Một tiếng càu nhàu nhỏ có thể được nghe thấy từ cổ họng Ivan.
Giống như một con mèo đang được vuốt ve, âm thanh phát ra từ cổ họng, rất thoải mái.
"Ivan?" Anh xoa nhẹ bụng Ivan, hỏi: “Không khó chịu nữa à?”
Giây tiếp theo, yết hầu trên cổ anh đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo. Cảm giác thật tuyệt vời, giống như ai đó đang cầm một chiếc bánh pudding mềm mại và lướt nhẹ trên da. Cảm giác giống hệt như lần trước cậu bé cắn vào ngón tay mình.
Carey, người đã bị cắn một lần, giật giật khóe mày: đột nhiên có một dự cảm chẳng lành.
Ngay khi ý nghĩ về linh cảm này hiện lên, một cơn đau nhức dữ dội truyền đến từ vùng da trên cổ.
Sau đó anh nghe được giọng nói nhỏ nhẹ run rẩy của thiếu niên nói: “Một lát sẽ hết đau, em ăn một chút thôi… em đói quá, thật sự rất đói."
Carey tự nghĩ, đứa trẻ này lại say rồi à?
Anh vẫn tiếp tục giơ tay vỗ về lưng và gọi "Ivan" nhưng không nhận được phản hồi. Anh muốn kéo Ivan ra khỏi người.
Cậu bé này đã cắn anh mỗi khi anh không để ý. Lần trước cậu ấy cắn một ngón tay, nhưng lần này lại thay thế bằng việc cắn vào cổ anh ấy.
Nhưng khi Ivan nằm trên cổ anh ngày càng lâu, anh bắt đầu cảm thấy toàn bộ sức lực của mình đang chảy ra khỏi cổ. Đó là một cảm giác khủng khiếp, kéo dài vô tận. Một cảm giác khủng hoảng to lớn bao trùm lấy anh như một đám mây. Đó là cảm giác đang bị đe dọa.
Vì vậy, theo bản năng, anh quay người lại và đè cậu bé xuống dưới mình. Một tay ôm chặt hai cánh tay cậu, tay còn lại đặt ngang cổ cậu.
Lý trí còn chưa kịp đưa ra phán đoán, Carey đã khống chế thiếu niên tóc vàng trước mặt bằng tư thế tóm lấy tiêu chuẩn của quân đội.
Có lẽ là do cử động quá lớn, hoặc là do nồng độ pheromone tiết ra vừa rồi quá cao nên lúc bị khống chế, Ivan có chút choáng váng. Lúc này tuy rằng anh nhìn qua sẽ thấy rất cường tráng, nhưng thân thể lúc này đã hơi mất sức, suýt chút nữa ngã vào người Ivan. Vào lúc cơ thể anh run rẩy, anh dường như nhìn thấy một đôi mắt đỏ hoe. Trong nháy mắt, thiếu niên trước mặt đã lấy lại được đôi mắt xanh lam.
Nơi yết hầu bị Ivan cắn toát ra sự nóng hổi. Sau đó, một giọt máu rơi xuống khuôn mặt tái nhợt của Ivan bên dưới.
Cả hai đều choáng váng.
Răng nanh của ma cà rồng có thể tiết ra chất độc, có thể làm tê liệt thần kinh của con người. Vì vậy, Carey không biết mình đang bị thương đến mức nào.
Lúc này anh mới nhìn thấy máu chảy ra, anh mới biết đứa trẻ đã cắn mình. Ivan ngửi thấy mùi máu tanh trên mặt, lặng lẽ nuốt nước bọt, cố nhịn không được lè lưỡi liếm đi. Cậu biết mình đã phạm sai lầm, bây giờ cậu co rúm người lại, không dám cử động. Vì sợ giây tiếp theo anh sẽ hỏi cậu tại sao lại hút máu người.
Tuy nhiên, nhìn vết thương nhỏ trên cổ anh vẫn đang rỉ máu, Ivan đưa tay lên chạm nhẹ vào một bên cổ anh:
"Cái đó... Anh, anh có muốn băng bó nó không..." - Không còn lời nào khác. Nói xong liền bị Carey lật người, cả người ngã sấp xuống giường.
Sau đó, Ivan nghe thấy tiếng bước chân, quay lại nhìn thì anh đã đi khỏi. Cậu tưởng Carey đã đi lấy hộp thuốc, định đứng dậy, nhưng chưa đi được nửa đường thì lại bất ngờ bị đè xuống giường.
Và sau đó… cậu ấy đã bị đánh.
"Thôi lấy đế giày mà đập mạnh vào mông vậy." - Carey nghĩ
“Em bắt đầu hư rồi phải không?”
Giọng nói của quý ông vang lên sau lưng.
Trên thực tế, người đàn ông này đang dùng cây lau nhà bằng vải bông có đáy mềm, đánh vào người cũng không đau. Nhưng Ivan vẫn không khỏi thổn thức, tuyệt vọng ép nước mắt.
Hãy khóc đi, nếu Ivan khóc, người quân tử như Carey sẽ dịu dàng hơn một chút. Vậy thì sẽ không đánh cậu nữa.
Nhưng thứ cậu lo lắng lúc này không phải là chiếc mông đang bị "đánh cho có" của mình, cậu đang lo lắng cho thiếu tá vừa mất máu quá nhiều sẽ cảm thấy chóng mặt nếu ngày mai lại đi tập luyện.
Ma cà rồng nhỏ gật đầu thầm lặng trong lòng: Đúng vậy, phải nghĩ đến quyền lợi cho thiếu tá.
Vì vậy, khi Carey đánh xong, cơn ngạt thở đã không còn nữa, khi lật đứa trẻ lại, tất cả những gì anh nhìn thấy chỉ là chiếc mũi nhỏ đỏ bừng và hàng mi cong cong ướt đẫm nước mắt.
Vẻ ngoài lộn xộn của bộ quần áo khiến người ta khó có thể không muốn bị xiêu vẹo suy nghĩ.
Carey:...
Chính anh bị cắn chảy máu, vậy mà đứa nhỏ này còn dám ra vẻ oan uổng. Nếu có người khác vào đây mà không biết, tưởng là anh chắc đã bắt nạt đứa trẻ này.
Ivan khụt khịt, ngồi dậy và thút thít, ngón tay chạm nhẹ vào cổ anh, nơi này cuối cùng đã ngừng chảy máu.
"Thiếu tá, anh xoa thuốc đi… em, em giúp anh." Khi nói, với giọng mũi dày, nghe có vẻ nấc lên từng đợt.
Carey cũng không lịch sự với cậu nữa. Anh cầm lấy cái gối nhỏ, đập mạnh vào tay cậu bé rồi nằm xuống đầu giường. Dù sao thì Ivan cũng là một sinh viên trường y, sẽ rất chuyên nghiệp.
Ivan mím môi, cẩn thận mở hộp thuốc ra. Gần đây cậu ấy đã thực tập ở trường y rất nhiều nên đã nắm vững một số phương pháp cơ bản.
Anh ta lấy một miếng bông gòn vô trùng và đặt nó lên yết hầu của Carey.
Hai cái môi nhỏ màu đỏ bị răng nanh sắc nhọn của cậu cắn vào. Vết thương đã bắt đầu đông lại từ từ nhưng máu vẫn rỉ ra một chút. Ivan dùng nhíp bóp thuốc vô trùng và lau cho thiếu tá.
Nọc độc gây mê mà ma cà rồng mang theo còn chưa tan nên lúc này quý ông bị bông gòn chứa cồn kích thích như vậy không có phản ứng.
Cậu khử trùng chất độc, sau đó mang thuốc mỡ cầm máu đến, nhẹ nhàng xoa lên. Cuối cùng là miếng gạc có thể dán được, nó được dán nhẹ nhàng cho thiếu tá
"Cái đó... Thiếu tá, không sao chứ…?"
Carey nhấc mí mắt lên, vỗ nhẹ vào chiếc gối bên cạnh, nói với đứa trẻ nhút nhát: “Lại đây.” Ivan ngoan ngoãn cởi đep, leo đến bên cạnh anh.
Chàng trai vừa được bổ sung máu rõ ràng bây giờ đã khá hơn rất nhiều, sắc mặt hồng hào hơn rất nhiều, thậm chí môi cũng hồng hào. Cậu tựa gối cạnh anh, thấy anh hơi mệt, liền ân cần đưa tay xoa xoa thái dương. Carey lắng nghe nhịp điệu từ hành động và cười mãn nguyên.
"Giống như cô dâu nhỏ đang giận, sao lại khóc hả? Em đau lắm à?"
Ivan vội vàng lắc đầu: "Không..."
Carey tặc lưỡi nói: "Em say thì cắn ta, em tâm tình không tốt, không vui cũng cắn ta, bé nhỏ, đánh em có oan lắm không?"
Ma cà rồng nhỏ gật đầu nhanh chóng: “Dạ không…hic"
Sau đó, cậu thấy Carey đột nhiên quay sang bên mình và hỏi: “Nghe Simon nói, lần trước em ăn ở đây, ngày hôm sau em đã nôn sạch? Hôm nay em ăn nhiều quá rồi cũng nôn. Nói thật đi, em chỉ uống sữa dinh dưỡng thôi đúng không? Em đang tự hủy hoại dạ dày của mình à?"
Loại sữa dinh dưỡng này được pha chế hoàn toàn theo nguồn dinh dưỡng mà con người cần hàng ngày. Nó có thể được hấp thụ vào dạ dày mà không cần ăn nhiều. Dùng kéo dài sẽ gây teo dạ dày, các bữa ăn khác không được tiêu hóa hấp thu mà chỉ có thể nhổ ra ngoài. Những bệnh như vậy khá phổ biến ở loài người. Vì vậy, khi nghe được lời nói của ông, cả người đều sửng sốt.
Tuy rằng cậu đã bổ sung rất nhiều sách vở kiến thức, nhưng loại thông tin này cậu lại cực kỳ thiếu sót.
Ma cà rồng nhỏ mím môi và thì thầm theo lời anh: "Có lẽ... vâng."
Carey thở dài và hỏi: "Em đã uống rượu được bao lâu rồi?"
Ivan đại khái tính toán trong lòng, cậu du hành đến thời đại này và bây giờ đã hơn hai tháng trôi qua. Trong hai tháng qua, cậu chỉ uống mỗi sữa dinh dưỡng, điều này Simon có thể làm chứng.
Vì thế, Ivan tự tin nói: “Đã hơn hai tháng rồi.”
Carey: …
Carey giơ lòng bàn tay lên cao.
"Chỉ uống dung dịch dinh dưỡng trong một tháng, dạ dày bắt đầu co lại. Đã hơn hai tháng nay em không động đến đồ ăn bình thường, còn dám ăn bánh mì kẹp?"
Ivan sợ hãi trước hành động của Cảeey, nheo mắt lại, thu mình vào gối..
Không ngờ lòng bàn tay của ông giơ cao như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng rơi xuống.
Cuối cùng, anh xoa mạnh mái tóc xoăn bồng bềnh của cậu: “Sau này nếu có điều gì em không muốn hoặc không thể làm được, hãy nói cho tôi biết, em có biết chưa?”
Ivan nói “Dạ” rồi trải tấm chăn mỏng ra, che đi một nửa. khuôn mặt.
Cậu bé có đôi mày và đôi mắt cong cong, hai lúm đồng tiền nhỏ trên má gần như lộ ra một nửa.
"Chậc, em nghe tin này có vui không? Sẽ không có lễ đính hôn nào giữa tôi và Andy cả."
Carey đột nhiên di chuyển đến bên cạnh Ivan, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn trên cổ cậu.
Ivan dùng đôi mắt nhìn chiếc nhẫn trên tay Carey, giống như một con mèo con bị trêu chọc. Carey “À” trong ánh mắt đầy nghi ngờ.
Lễ đính hôn của ngài và Andy là giả? Nhưng... tại sao tôi lại biết?
Cậu còn chưa kịp suy nghĩ sáng suốt thì Carey đã buông chiếc nhẫn trên cổ ra, thay vào đó bóp lấy cằm cậu, giả vờ mạnh mẽ: “Phải làm sao đây, bé nhỏ, em đã biết một bí mật mà em không nên biết. Vậy thì bé nhỏ à… bí mật đổi bí mật không?"
Ivan đột nhiên sửng sốt:???
Bí mật gì? Anh ấy đã biết gì?
Cậu cảm thấy... không hiểu sao, cứ như thế đó là sự sắp đặt.
Tuy nhiên, người đàn ông đó không buông cậu ra mà lăn tới đè lên người cậu.
Cánh tay rắn chắc tựa vào gối, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào cậu, trầm giọng hỏi: “Bí mật của em ở đâu, bé nhỏ?”
Ivan nuốt nước bọt thì thầm: "Tranh của em đáng giá… cỡ Liên Thành?"
Carey tặc lưỡi: "Cái này tôi biết, chúng ta đổi đi."
Vẻ mặt của cậu bé cứng đờ.
Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cậu cũng nói: "Vậy thì... Em trường sinh bất tử?"
Nam tử trước mặt sửng sốt, sau đó đột nhiên buông ra, cả người nằm đè lên người cậu
Sau đó, chóp tai đỏ của ma cà rồng nhỏ bắt được tiếng cười nghèn nghẹn của thiếu tá. Ngoài ra còn có cảm giác rung nhẹ ở ngực.
_________________________________
- Translate: Wisteria Sinensis
- Fanpage: đôi dép lào của Jaeshin.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...