Carey im lặng đóng tấm thiệp lại và dùng một tay lật từng trang sách, nghĩ đến việc kẹp tấm thiệp vào bên trong cuốn sách.
Ivan thấy anh chỉ có một tay nên lật sách rất vất vả, vội vàng cầm lấy cuốn sách: "Thiếu tá để tôi giúp. Anh muốn lật trang nào?"
Carey không ngờ cậu bé này thật sự rất tinh mắt, anh nhếch môi, vừa định quay người sau vài lời khen ngợi, Lance bên cạnh đã lên tiếng trước.
“Trang nào cũng được, anh ấy chỉ sợ thiệp để bên ngoài sẽ bị gấp thôi.” Nói xong quay người hỏi Joshua: "Còn của cậu thì sao? Đến ghép lại đi?"
Ivan nói "dạ" và làm theo. Nhìn Alpha trên chiếc giường bên kia. Thấy Joshua gật đầu đưa bức vẽ ra, cậu vội vàng nhảy ra khỏi giường ôm quyển sách trên tay cầm lấy.
Cầm trên tay hai tấm thiệp được chế tác tinh xảo, thiếu niên cẩn thận mở từng trang và nhét từng bức vào. Cậu nhận thấy trong cuốn sách có một cái đánh dấu nhỏ, cậu cố tình lật chậm hơn và miết trang đánh dấu lại để không bị mất.
"Ivan, cậu và Simon mua hoa để đền bù phải không?" Carey nhìn hành động của cậu bé, nhớ lại những gì cậu bé nói trước đó, nhẹ giọng hỏi.
Thiếu niên gấp sách lại, hai tay sách lại cho anh, nhẹ nhàng ậm ừ: “Tiểu Hi nói, có lẽ hai người đã ăn bánh của cậu ấy làm nên mới bị ngộ độc thực phẩm, thật sự rất xin lỗi.”
Lance trước tiên hắn cười lớn: "Haha, đúng là không hiểu vì sao Joshua đột nhiên đau bụng, thiếu tá và tôi rõ ràng cùng cậu ta đi tới nhà ăn phía Bắc, chúng tôi đều không sao, chỉ là cậu ta là bị ngộ độc, hahaha! Thì ra là như vậy. Cái tội lén ăn bánh một mình của Omega xinh đẹp nên bị như vậy là đúng rồi nhở…"
Nói xong, Lance dùng ánh mắt đầy ẩn ý chạy về phía Joshua: " Vừa lắm, giấu ăn một mình không chia cho ai cả".
Joshua nghe vậy liền cảm thấy rất xấu hổ.
Alpha cao lớn đó với khuôn mặt màu mật ong đột nhiên đỏ bừng, thậm chí còn lắp bắp khi nói: “Tôi có đưa nó cho thiếu tá, thiếu tá không muốn ăn nên tôi mới ăn một mình. Cậu cũng không thích ăn tráng miệng còn gì."
Lance tặc lưỡi hai lần: “Đừng kiếm cớ, cậu mà đưa cho tôi, không biết ăn tôi cũng ráng ăn. Nghe lãng mạn thật ta ơi." Nói xong không quên nháy mắt với Joshua ám chỉ.
Ivan nhìn thấy hai người này đi tới đi lui, sau đó mới hiểu ra sự tình: Vậy... Ngài thiếu tá vào đây truyền dịch, không phải là do ngộ độc thực phẩm sao? Cậu lo lắng nắm lấy cổ tay Carey, nhìn về phía anh một lúc rồi hỏi, "Thiếu tá có bị ốm không, hở?" Vừa nói, ánh mắt cậu quét qua người đàn ông, muốn xem anh có bị đau ở đâu không. Đôi mắt xanh của thiếu niên trong suốt như vũng nước, hàng mi run rẩy theo chuyển động của nhãn cầu. Carey có thể nhìn thấy những gì phản chiếu trong con ngươi của cậu, ngọn đèn sách màu vàng ấm áp ở đầu giường nơi anh đang tựa vào gối. Trước khi nhìn kỹ hơn, chàng trai trẻ lại đứng dậy một cách nhanh nhẹn hơn và bước đến nơi treo các chai thuốc.
Giữ cái chai bằng một tay, cậu cố gắng đọc những dòng chữ trên chai.
"Protein... cyclophosphamide, amit..."
Chàng trai đang phải suy nghĩ rất khó khăn vì mình không đủ cao, lại vì lọ thuốc bị úp lại, dấu gạch nối lộn ngược nên chỉ có thể nghiêng đầu xuống. Thật sự rất khó để đọc chỉ một vài dòng chữ in nhỏ. Nhìn thấy vẻ ngoài của cậu ấy, Carey đưa tay lên môi mỉm cười, khe ho khan hai lần, giơ tay vỗ vỗ cái mông đang cử động của Ivan: “Là thuốc ức chế cân bằng pheromone, mau ngồi xuống."
Ivan "Dạ" một tiếng, ngoan ngoãn ngồi xuống lại.
Chất ức chế cân bằng pheromone, cậu được biết là nhờ lần trước Joshua bị pheromone của Simon ảnh hưởng, dẫn đến pheromone trong cơ thể mất cân bằng. Ivan nhớ rất rõ lúc đó Joshua đang trong giai đoạn dễ bị tổn thương nên đã mất kiểm soát.
Nhưng thưa ngài thiếu tá...
Ivan đột nhiên cứng đờ. Là nó...?
Cậu bé lập tức đỏ mặt: Tuy cậu không phải Omega cũng không phải Alpha, không có ảnh hưởng gì đến Alpha trong giai đoạn nhạy cảm, nhưng cậu đã vội vàng đứng dậy.
Trong thế giới này, phép lịch sự cơ bản là giữ khoảng cách nhất định với Alpha trong giai đoạn nhạy cảm.
Đặc biệt, đặc biệt là… cậu ấy nghĩ thầm, chứng tỏ rất có thể do ảnh hưởng của các Omega khác nên pheromone đã mất kiểm soát, cậu ấy và Simon không nên ở lại lâu.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Thưa ngài, tôi không biết ngài..." Nói rồi nuốt khan khó chịu: "Trong, cái đó... trong khoảng thời gian dễ bị tổn thương, tôi và Simon sẽ rời đi ngay lập tức, không quấy rầy ngài nghỉ ngơi.
Nói xong, không đợi Carey đáp lại, cậu quay người kéo Simon rồi vội vàng ra khỏi cửa.
Vừa xin lỗi vừa lùi bước, cuối cùng đóng sầm cửa lại, tốc độ nhanh đến nỗi ngay cả Lance bên cạnh cũng trông cũng có vẻ bất ngờ. Anh nhìn ra ngoài cửa, chậm rãi đi đến bên giường: “Không ngăn cản sao?”
Carey tựa lưng vào chiếc tủ cạnh giường, khóe môi cong lên, nghiêng đầu nở một nụ cười không phải là cười. Nhìn Lance: "Tại sao phải cản lại? Sau khi cản lại, phải giải thích không phải như bọn họ nghĩ sao?"
Lance bị mấy câu của Carey không nói nên lời, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, Lance nhấc chân lên, bắt đầu cuộc trò chuyện với Carey: “Hình như hậu bối đang thích cậu đúng không? Này, không được tiếp xúc nhiều với Omega như vậy đâu, cậu phải biết giữ khoảng cách đi chứ."
Carey lật sách, tặc lưỡi: “Cậu ấy là một đứa trẻ rất ngây ngô, cậu suy nghĩ nhiều quá rồi đấy, nửa học kỳ tôi chỉ nhìn thấy cậu ấy được hai ba lần, làm sao có thể giữ được khoảng cách?"
Lance nói tiếp: "Uhm, nhưng cậu nghĩ sao mà nói người ta là trẻ con? Xét theo độ tuổi thì họ cũng là một người trưởng thành trên 18 tuổi rồi đấy. Xét theo chiều cao thì họ cao hơn Andy rất nhiều."
Người đàn ông đối diện cười khẩy: “Andy cũng là một đứa trẻ"
"Andy cũng là một người lớn đã đính hôn, được chứ, thiếu tá của tôi! Hãy nhìn các Omega trong trường y đi, không phải ai cũng nhỏ nhắn dễ thương cả." Nói xong, Lance chán ghét liếc nhìn lọ thuốc treo lơ lửng. Carey đóng sầm cuốn sách lại, ngước lên và nhìn tiếp.
Lance vội vàng làm động tác kéo khóa miệng, đứng dậy, quay người lại, lặng lẽ đối mặt với chiếc tường im lặng ngoan ngoãn như một chú gà. Carey thấy Lance cuối cùng cũng đã dừng lại, liền mở sách ra tiếp tục.
Ngoài ra còn có những bức chân dung nhỏ của anh chàng nhỏ bé trên các trang giấy: một của Joshua, một của chính anh ta.
Có thể thấy, kỹ năng vẽ của em ấy rất sâu sắc, những thứ được vẽ bằng bút bi như vậy không thể xóa nếu vẽ sai. Nghe Simon kể lại, Ivan đã ở quầy lễ tân siêu thị vội vàng vẽ, trong thời gian ngắn có thể vẽ ra một bức tranh đẹp như vậy. Thậm chí, một số chi tiết còn được tái tạo hoàn hảo… Carey dùng đầu ngón tay chạm vào tấm thẻ, trong mắt hiện lên một nụ cười nhẹ. Đã hơn chín giờ tối, Ivan trở lại phòng ngủ, nhìn một hộp lớn thịt bò khô và nước sốt.
Đây là của người cha Omega của cậu ấy đã gửi, và có một lá thư ngắn gọn trên đầu hộp. Văn phòng phẩm dính đầy vết dầu và nước sốt, chữ viết bị mờ khi mở ra.
Fanfan thân mến,
Đã hơn nửa năm rồi kể từ khi ta gửi thư cho ckn lần trước, bố tôi luôn nghĩ đến con.
Con có nói con thích thịt bò khô và nước sốt mà ta đã gửi trước đó, nên ta đã làm nhiều hơn lần này cho con ăn. Nếu cần nhiều hơn thì hãy liên lạc với ta ngay nhé.
Số tiền đã được ghi có vào tài khoản quân sự của con. Vào thời điểm ckn đọc lá thư này, lẽ ra con đã nhận được nó rồi. Nếu chưa đủ thì lên phòng liên lạc liên hệ với ta ngay nhé. Ta không muốn con cực khổ khi sống một mình.
Chúc bé của bố ăn ngon ngủ ngon mỗi ngày.
Yêu con rất nhiều.
Phông chữ rất đẹp, là tiếng Anh với vài nét thư pháp, có thể thấy ông ấy đã luyện tập thư pháp rất nhiều. Những lời này thật sự rất ấm áp.
Ivan sững sờ hồi lâu trước lá thư, quay người lấy một chiếc khăn giấy trên bàn, chậm rãi hút lớp dầu mỡ phía sau lá thư ra.
Kể từ khi đến thế giới này, cậu đã sống dưới thân phận của một Omega tên là "Ivan". Bởi vì nguyên thân đã rút lui, toàn trường không có nhiều người quen biết, cho nên về mặt thân phận, cậu chưa bao giờ rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Phải đến hôm nay, khi cậu nhận được một lá thư như vậy và một hộp đựng đầy thức ăn, man mới thực sự cảm thấy mình đã thay thế được nguyên thân và sống sót trên thế giới này.
Cậu không chỉ thay thế thân phận của người khác mà còn chấp nhận tình yêu của cha mình, thứ không thuộc về cậu như một lẽ đương nhiên. Cậu mím chặt môi, thấm vết dầu trên giấy rồi ghim lên bảng thông báo trước bàn làm việc.
Kết quả là, trên bảng thông báo chứa đầy thời hạn và các thẻ mục lục giấy tờ khác nhau, có một mảnh giấy viết thư dính đầy dầu mỡ màu đỏ thẫm và một phông chữ không phải của cậu ấy. Mùi nước sốt bay ra từ tờ giấy, cậu bé đứng trước bàn ngửi rất lâu rồi mới quay lại ngơ ngác khi mùi của chúng sắp mất đi.
Sau khi cất đồ đạc đi, Ivan gõ cửa phòng Simon và đưa cho cậu vài túi thịt bò khô như trong thư viết. Sau đó, đặt một vài phần khác lên bàn, sẵn sàng đưa cho Carey và Lance một ít vào thứ hai. Còn hai túi giữ lại cho bản thân mình.
Ivan nhìn hai gói thịt bò khô trong tủ rồi dùng ngón tay chạm vào cửa kính. Móng tay của cậu dài ra một chút và một cặp răng nanh dần dần nhô ra khỏi nướu. Cậu nhìn vào cánh cửa kính đang phản chiếu đôi mắt đỏ ngầu của mình.
Cậu chớp mắt, và trên tấm kính cũng chớp mắt. Cậu vẫy bàn tay có móng dài, người trên kính cũng vẫy tay.
Ma cà rồng nhỏ thở dài nhẹ nhàng và chấp nhận bản chất của chính mình. Người nằm trên cửa kính lập tức biến trở lại thành chàng trai sạch sẽ xinh đẹp đó.
Cũng giống như thức ăn của con người, chỉ có thể ngửi được mùi vị chứ không thể cảm nhận được vị ngon thật sự của thức ăn. Ở thế giới này, anh không khác gì một người ngoài hành tinh.
Sáng thứ Hai, lúc sáu giờ sáng, ký túc xá Alpha bên cạnh thổi kèn đánh thức. Trên sân tập, các nhóm binh sĩ bắt đầu xếp hàng.
Ivan tắm rửa xong, đứng ở ban công đánh thức cả năm giác quan của mình, nhìn về phía sân tập phương hướng.
Sau khi nhìn thấy hai thanh niên và một người chỉ huy quen thuộc trong số rất nhiều binh lính, cặp chân mày và đôi mắt cong lên, cả cơ thể của cậu đột nhiên mềm nhũn, cậu nhanh chóng quay người thu dọn đồ đạc.
Đầu tiên, bọc ba chai nước sốt vào túi nilon để tránh vết dầu, sau đó cho nước sốt và khô bò vào túi giấy do siêu thị cung cấp. Cậu đang định đợi đợt tập buổi sáng kết thúc sẽ trực tiếp đến sân tập tìm Carey và đưa cho anh những thứ bố cậu vừa gửi.
Simon đang ngái ngủ bước ra khỏi phòng tắm, vừa bước ra khỏi cửa phòng ngủ đã nhìn thấy Ivan đang ngồi dưới sàn thu dọn đồ đạc, liền hỏi: "Hả? Những thứ này cậu còn định cho ai sao?"
Ivan gật đầu: “Đúng rồi, tớ muốn gửi cho thiếu tá Carey, Joshua cùng tiền bối Lance.”
Simon nhìn đồng hồ trên cổ tay: "Mới có sáu giờ rưỡi, cậu bắt đầu thu dọn sớm như vậy? Cậu có hẹn với các tiền bối chưa. Đã đến giờ rồi à? Khi nào đi cho tớ đi nữa."
Chàng trai ngồi dưới đất dừng lại động tác đang thu dọn đồ đạc, sau đó ngơ ngác ngẩng đầu lên: " Phải hẹn sao? Chỉ là… chỉ là đưa quà thôi, giờ tớ sẽ đi ngay, các anh ấy đi tập rồi."
Simon: “Sao gấp gáp dữ vậy"
Ivan: "Chỉ là… tìm trên sân tập là được mà."
_____________________________
- Bản dịch thuộc về Wisteria Sinensis
- Fanpage: đôi dép lào của Jaeshin.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...