Đứng ngoài tấm rèm cách ly đã vén một góc, người với tư thế thẳng tắp chính là quý ông mà cậu mới gặp vào rạng sáng hôm qua. Cậu không biết mình đã đứng đây từ khi nào, đã nghe được bao nhiêu lời nói của anh ấy, cũng đã nhiều lần nhìn thấy những cử động nhỏ trên tay anh ấy.
Ivan chậm rãi đứng thẳng lên, áy náy nắm chặt tay cầm lấy lọ thuốc. Cậu lặng lẽ di chuyển qua lại mấy lần, một chân giả vờ vô tình giẫm phải vũng thuốc nhỏ trên mặt đất, thấp giọng hỏi: “Thiếu tá, sao anh lại đến đây?
Carey bước vào kéo rèm xuống nhưng khẽ gật đầu và không trả lời. Đi đến bên giường bệnh, ấn đồng hồ mấy lần, một tờ giấy tờ lập tức bị ném lên tường.
"Tên, lớp, thương tích." Giọng điệu của người đàn ông lạnh lùng, sắc mặt đanh lại, có thể nhìn ra tâm tình của anh hiện tại không được tốt.
Chàng trai lặng lẽ lùi lại, nhường chỗ cho anh, thậm chí còn điều chỉnh hơi thở lại cẩn thận. Cậu không biết người đứng ngoài rèm đã nghe được bao nhiêu, cũng không biết vừa rồi cậu gây tê có tác dụng hay không.
Ma cà rồng nhỏ lo lắng cắn môi dưới, sợ rằng giây tiếp theo, tên Alpha nằm trên giường sẽ nói với anh rằng cậu chưa từng gây tê cho ai trước đó. Sẽ lập tức bị khiển trách. Cuộc trò chuyện giữa hai người vẫn tiếp tục.
"Thưa thiếu tá, tôi tên là Phó Bân, tôi là quân nhân cấp 19 của Học viện Chỉ huy, tôi ở lớp 10." Mặc dù môi Alpha tái nhợt và hơi hụt hơi khi nói, nhưng mỗi từ trong bản báo cáo đều to và mạnh mẽ, âm thanh chắc hẳn đã cạn kiệt mọi sức mạnh.
Mỗi khi người đó nói một lời, Carey sẽ tỉ mỉ ghi chú vào tệp hồ sơ trên tay. Carey khoanh tay và gật gù. Ivan nghe giọng nói của anh ôn nhu hơn trước, anh chắc đang hài lòng với thái độ của hậu bối này.
Sau khi tất cả báo cáo về vết thương được hoàn thành, ánh mắt của Carey rơi vào cánh tay bị thương của hậu bối.
"Vết thương cũng khá sâu đấy, cậu đã dùng thuốc tê chưa?"
Câu hỏi này khiến trái tim treo lơ lửng của Ivan dâng lên trong lồng ngực. Cậu cụp mắt, cúi đầu nhìn xuống đất, chóp tai vểnh lên vài cái, vểnh tai lên nghe kỹ.
"Dạ em đã dùng rồi..."
Nói một câu, thiếu niên đang lấy tay xoa xoa sau lưng đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh tràn đầy kinh ngạc.
Ánh mắt cậu hướng về người hậu bố đang nằm trên giường bệnh. Người đàn ông nhìn thấy cậu đang nhìn qua, liền mỉm cười, trên mặt có chút ngượng ngùng.
Ivan nhận thức muộn màng phản ứng lại, vừa rồi hình như anh còn có nửa câu nói sau lưng cậu nữa, nhưng cậu thể nghe thấy được.
'Tiền bối thật hiền lành. '
Cậu bé đứng bên giường giật mình, đầu gầm lên, chóp tai đỏ bừng. Cậu vội vàng lắc đầu ngơ ngác: "Không, không..."
Khi cậu xua tay, cậu nhớ tới lọ thuốc và mũi tiêm còn đang trên tay, vội vàng chắp hai tay ra sau lưng. Bên tai vang lên một tiếng cười khúc khích, quay đầu lại liền nhìn thấy một người đội chiếc mũ quân đội đang mỉm cười nhìn mình.
"Mấy đứa nhỏ bây giờ trưởng thành nhanh thật, nhìn cứ như sinh viên năm cuối vậy" anh ấy nói.
Sau đó lòng bàn tay đặt lên đầu Ivan, nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc xoăn bồng bềnh: “Thích thật đấy."
Ivan bị cọ xát rối cả đầu, ngước đôi mắt trong veo lên nhìn. Một nửa nhãn cầu rơi vào ngón tay trên trán, lòng trắng nhỏ của mắt lộ ra. Hàng mi dài run rẩy, khuôn mặt thanh tú đỏ bừng.
"Thật sao."
"Thuốc tê này có tác dụng duy trì trong nửa ngày. Loại thông thường này trong học viện quân sự mọi người đều biết. Các cậu đánh giá thấp khả năng nhận biết của Alpha trong Học viện chỉ huy đến vậy sao?
Ivan:...???
Ivan nhỏ bé của chúng ta bên trong đang khóc thầm.
Nhưng, anh đã không thể biết.
Ma cà rồng nhỏ từ xa xưa đã dành một tháng để học về lịch sử của thế giới này và cậu cũng đã không ngừng chuẩn bị để học thêm kiến thức y học ở đây. Một tháng qua, ngoài giờ học và thực tập, cậu chỉ ở trong ký túc xá để vẽ và đọc sách. Không giống như những người ở đây hầu như lúc nào cũng bận rộn với nhiều dự án giải trí khác nhau, Ivan sống như một người nguyên thủy.
Cậu ấy không chạm vào các thiết bị di động như điện thoại, laptop,... cũng như các công cụ liên lạc gây mất tập trung. Vào cuối tuần, cậu cũng không giống những sinh viên khác đổ xô đến phòng máy tính có Internet để chơi trò chơi 3D. So với những người khác, cuộc sống của Ivan thật nhàm chán. Vì vậy, cậu có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn hẳn.
Trong một tháng, cuối cùng cậu cũng vẽ xong bức chân dung cao bằng nửa người, đọc vài cuốn sách mượn từ thư viện và chúng cũng đã đến lúc phải trả lại.
Vì vậy, vào sáng sớm ngày cuối tuần, thiếu niên mặc áo len có mũ trùm đầu, ôm một chồng sách dày cộp, cật lực mở cửa phòng ngủ.
Trong phòng khách nồng nặc mùi sữa. Omega tóc đỏ đang mang những món ăn mới nướng từ lò ra, trên tay còn đang đeo đôi găng tay dày.
“Tiểu Hi, tớ đang định đến thư viện trả sách, nhân tiện tớ sẽ mua lại một ít dụng cụ vẽ tranh sơn dầu, cậu có muốn đi cùng tớ không?” Ivan cất cuốn sách vào túi vải rồi quay lại nhìn người đang cầm bánh.
Simon, không hiểu vì lý do gì, dạo này đột nhiên bị ám ảnh bởi việc làm món tráng miệng. Hai ngày trước, Simon còn đến thư viện để mượn một cuốn sách dạy nấu ăn, hàng ngày dán các trang sách lên tường cùng với đồng hồ và vừa thực hiện vừa xem.
Simon nghe thấy Ivan nói, vội vàng vẫy tay với cậu: "Fanfan, tới đây! Hãy thử bánh quy mới của tớ đi, nhất định phải ngon hơn bánh hôm qua!" Ivan cẩn thận nuốt nước bọt. Bánh hôm qua cũng đẹp nhưng đường nhiều quá, ngọt quá.
Tuy rằng cậu là ma cà rồng, vị ngọt cũng không thích lắm, nhưng nhìn Simon ngày hôm qua đã kỳ công nấu chúng, dù khó ăn thật nhưng Ivan vẫn muốn dùng thử giúp cậu.
Ivan liếm môi, thăm dò mở miệng: "Cậu có muốn... Tự mình nếm thử không?"
Hôm qua thật sự cậu cũng không nếm được gì. May mắn thay, Simon và cậu ấy đã ăn cùng lúc. Khi nhìn thấy vẻ mặt Simon thay đổi, cậu cũng đoán được món ăn vặt này chắc chắn không ngon, lập tức nhổ vào thùng rác.
Cậu cảm thấy sau khi đến thế giới này được một tháng, không biết mình có học được gì nữa không. Dù sao thì kỹ năng diễn xuất của cậu ấy cũng đã được cải thiện rất nhiều. Simon đối với Ivan không có chút nào nghi ngờ, không vui bĩu môi: "Cậu không tin khả năng nấu ăn của tớ à?"
Tuy nhiên, sau cùng, Simon vẫn bất đắc dĩ đưa chiếc bánh quy vào miệng.
Sau đó...
Omega tóc đỏ nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh dưới ánh mắt chằm chằm của Ivan. Khi bước ra, hai mắt đỏ hoe, ngồi xổm trên đất, ôm đầu, hai tay vén mái tóc dày.
"Trời ơi mặn, sao mặn thế! Woohoo, mặn, mặn quá mẹ ơi! Tớ đã cho muối và giảm đường như lời Fanfan dặn mà."
Nhìn thấy Omega sắp ngã xuống, Ivan vội vàng nhặt túi vải lên, nhấc người lên khỏi mặt đất. Cậu giơ tay chạm vào đầu Omega tóc đỏ, làm theo Carey. Các động tác vô cùng nhẹ nhàng, mở đầu cũng nghiêm túc và nghiêm túc.
Cậu ấy nói: “Tôi nghĩ trên bao bì muối có chữ, chỉ cần nhìn chữ thôi, không cần nếm thử”.
Simon:?
Tớ cũng biết mình đã mắc phải những sai lầm ở mức độ siêu thảm hại, nhưng cậu có thể vui lòng đừng vạch trần tớ một cách nghiêm trọng như vậy được không. Thật đáng lo ngại với ánh mắt ngây ngô đó mà.
Lần thứ hai hai người đến thư viện, Simon đi thẳng tới giá sách ở phòng khách và sưu tầm những công thức nấu ăn ngày xưa. Ivan ném cuốn sách đến khu vực sách truyền thông trở lại, sau đó đi đến khu vực sách chuyên môn y tế.
Sách y học ở tầng hai của thư viện. Đi lên những bậc thang gỗ và đi qua một vài giá sách là khu vực chuyên môn y tế. Bởi vì không biết nên đọc sách gì, Ivan đi qua giá sách, quét từng hàng một. Những ngón tay trắng trẻo và mỏng manh của chàng trai lướt qua những cuốn sách, cậu nhanh chóng ôm chặt bốn năm cuốn sách vào lòng.
Cậu cầm cuốn sách bằng cả hai tay và đếm chúng trước mặt. Cậu cảm thấy vẫn chưa đủ nên lấy thêm một cuốn sách khác từ giá sách. Khi cậu quay người định rời đi, một mùi hương hoa quế thoang thoảng bay đến từ bên cạnh.
Ivan cử động chóp mũi, theo bản năng đi theo mùi hương. Không kịp chuẩn bị, cậy đã nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc từ trong lỗ sách mà cậu vừa lấy cuốn sách ra. Ánh sáng vàng ấm áp, chàng trai da vàng với mái tóc đen và đôi mắt đen vừa tình cờ lấy đi một cuốn sách ở phía đối diện, khiến anh có thể nhìn thấy tiền bối tóc vàng.
"Tiền bối, anh cũng ở đây à? Thật trùng hợp!"
Ivan không ngờ rằng cậu nhóc Alpha mà cậu gặp hai ngày trước cũng đang ở khu vực y tế. Người đó bước tới và đứng trước mặt cậu.
"Tiền bối, em muốn đến thư viện mượn sách để nghiên cứu, không ngờ lại gặp được anh! Thật trùng hợp!"
Cậu nhóc Alpha chỉ vào cánh tay được treo ở trước ngực, vết thương trên cánh tay được băng lại, hình như đã được xử lý rồi.
Ivan ngẩng đầu nhìn Alpha cao lớn, cong mắt cười: "Xin chào, tôi đến mượn sách. Cánh tay của anh vẫn còn chưa khỏi hẳn, sao còn đi loanh quanh?"
Chàng trai xấu hổ gãi đầu: “Tiền bối, là thế này, không biết cánh tay của em có chuyện gì xảy ra. Nghe nói lực thuốc tê vốn đã hết tác dụng, nhưng từ hôm qua đến nay em không còn cảm giác gì nữa.”
Ivan nhịn không được, ôm quyển sách cánh trên tay một lúc lâu không phản ứng.
"À, cũng không thể nói là không cảm thấy gì, khi được mọi người đụng vào thì em có thể cảm nhận được, nhưng em không cảm thấy đau. Em có đi hỏi bác sĩ, bác sĩ cho rằng em đang trêu chọc ông ấy! Anh thấy chuyện hài không. Tại sao em lại phải trêu chọc ôm ấy về chuyện này chứ? Haha. Em đến thư viện tìm sách và nghiên cứu triệu chứng tương tự của em."
Sau đó, cậu hậu bối đó nhìn Ivan trong tay cầm rất nhiều sách cuốn sách, tiểu tử hai mắt sáng lên: "Tiền bối, ann là sinh viên y khoa, giúp em giới thiệu mấy cuốn sách. Nhìn đống sách này em chỉ thấy đau đầu thôi."
Ivan mím môi, khóe môi cong lên thành một vòng cung cứng ngắc, lùi về sau một chút: "Tôi, tôi cũng không biết..." Nói xong, cậu lại nhìn đồng hồ trên cổ tay thiếu niên, nó hiển thị 8:10, và lần cuối cùng bị anh tiêm thuốc tê là 7:30.
Tiểu ma cà rồng ánh mắt lóe lên, hắn cắn răng cắn môi: "Có lẽ... mấy phút nữa, nó sẽ hết tác dụng".
__________________________________
- Bản dịch thuộc về Wisteria Sinensis.
- Fanpage: đôi dép lào của Jaeshin.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...