--- Nhiều năm sau, Tống Giai Nam lấy bức ảnh này xem lại một lần nữa, trong tấm ảnh, gương mặt cô thanh tú, nụ cười giản dị, trên tay cô đang cầm một tấm bằng khen, ánh mắt khép hờ lại một nửa, bộ dáng rất vui vẻ, mà bên trái cô, chính là người cô thầm mến thời còn niên thiếu, nam sinh kia cằm khẽ hất lên, để lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nhưng vẫn khiến cho người khác có cảm giác xa cách ngàn dặm, khoảng cách giữa cô và anh chẳng qua chỉ hơn mười xen-ti-met, nhưng đây cũng chính là khoảng cách gần nhất của cô và anh.
.
.
Thành phố yên tĩnh cổ xưa được bao phủ bởi lớp sương mù mênh mông trên bầu trời, chiếc tháp đồng hồ cao lớn trong vườn trường xanh biếc trở nên trầm lặng bởi ánh hoàng hôn đang dần buông xuống, ánh sáng từ những chiếc đèn đường trở nên mờ mịt vì lớp sương mù dày đặc.
Vẫn chưa đến sáu giờ, trời đã chập tối, một vài học sinh dắt xe đạp tỏa ra sân trường.
Tống Giai Nam dắt xe cùng với một nhóm nữ sinh, cô âm thầm chỉ trích chuyện không được nghỉ vào ngày kỷ niệm thành lập trường, trút hết sự bất mãn xong, lại chuyển đến chủ đề là buổi biểu diễn vào ngày thành lập trường sắp tới, Trương Tịnh Khang hỏi: “Những đại soái ca của trường ta đâu hết rồi, có phải lại muốn nhảy nữa hay không?”
Một bạn nữ sinh nói tiếp: “Ai mà biết được, nghe nói tổ chức thành một ban nhạc gì đó, nghe khí thế ngất trời nhỉ.”
“Lần trước còn biểu diễn điệu nhảy Moon walk gì đó của Michael Jackson nữa chứ.Haizzz, quả thực là buồn cười chết đi được.”
“Đúng nha đúng nha, khó coi chết được, một nữ sinh trung học năm nhất còn liên tục thét chói tai, thật không thể nào hiểu nổi các bạn ấy, chẳng lẽ nam sinh trường chúng ta đều học hành đến mức ngu ngốc, tại sao không có nổi một ai vừa có thể ca múa vừa nhảy hát?”
“Đúng rồi đúng rồi, còn không bằng hai trường trung học bên cạnh, nam sinh tốt nghiệp đều thi vào đại học truyền thông Bắc Quảng(1), nhưng lại có khiếu về diễn kịch.
(1) Đại học Truyền thông Bắc Quảng: Là một trường đại học nổi tiếng ở Trung Quốc.
Tống Giai Nam lại nhớ đến có một lần cô và Tô Lập cùng thảo luận về ca khúc của Michael Jackson, Tô Lập miêu tả nó chỉ là hào nhoáng vẻ bên ngoài, mặc dù cô có âm thầm phê bình một chút, nhưng mà nghe nhiều âm nhạc của Ireland, cô thật sự cảm thấy phổ biến không nhất định là có thể vĩnh hằng.
Cô và Tô Lập trò chuyện với nhau rất ít, chẳng qua chỉ trao đổi với nhau một vài ca khúc và tiểu thuyết đang xem hiện nay, hơn nữa mỗi lần cô lấy hết dũng khí để trả lời tin nhắn cho cậu ấy, lúc bắt đầu rất phấn khởi, nhưng dần dần lại trở nên nhàn nhạt rồi mất hẳn, cô cũng không biết vì sao.
Mỗi lần cô chủ động với Tô Lập thì bản thân cô cũng vô ý trở nên thụ động, điều đó khiến cô cảm thấy mệt mỏi, ở trước mặt Tô Lập, cô là Tống Giai Nam nhát gan, nhu nhược, tự ti, cô không biết làm sao để thay đổi tình hình như thế, cũng đành phải thuận theo tự nhiên.
Bỗng nhiên phía sau có người lớn tiếng gọi tên cô, nhóm nữ sinh dừng bước, Tống Giai Nam cười cười: “Trần Doanh Doanh, vừa rồi bọn tớ chờ thật lâu cũng không thấy cậu, cậu đi đâu vậy?”
Bạn nữ sinh chạy đến mức đầu vã mồ hôi, vừa thở vừa trả lời: “Chỗ giáo vụ, giúp thầy sửa sang lại danh sách học bổng vào lễ kỷ niệm ngày thành lập trường.”
Vừa nghe được hai chữ “Học bổng”, tất cả mọi người đều trầm trồ: “Nghe nói năm nay là kỷ năm một trăm năm ngày thành lập trường, cho nên danh sách học bổng sẽ tăng lên gấp đôi.” Trương Tịnh Khang bình tĩnh hỏi: “Có phải không, Trần Doanh Doanh.”
“Uhm, danh sách năm nay rất nhiều, đúng rồi, Tống Giai Nam, cậu được học bổng loại hai nha, mau mời bọn tớ ăn cơm đi!”
Cô hoàn toàn ngẩn người: “Không thể nào, tớ được loại hai, cậu xác định là không nhìn lầm chứ?”
Trần Doanh Doanh cười nói: “Vừa rồi tớ không bị hoa mắt, lớp chúng ta có ba người nằm trong danh sách, cậu loại hai , Đoàn Gia Thần và lớp trưởng được loại ba, đúng rồi, còn loại một được trao ột người lớp chuyên Hóa, tên là gì tớ quên mất rồi.”
“Lớp chuyên Hóa, lớp 8, vậy nổi bật nhất trong lớp bọn họ là Tô Lập rồi?” Lập tức có người hỏi.
“Đúng là như vậy.” Trần Doanh Doanh hơi hạ thấp giọng nói: “Tớ nghe thầy nói, vốn dĩ Tô Lập được học bổng loại một, nhưng sau đó cậu ấy lại tìm thầy đề nghị nhường học bổng lại cho học sinh khác trong lớp bọn họ, hình như là bởi vì người đó có hoàn cảnh khó khăn, hơn nữa học bổng loại một rất nhiều gần gấp đôi loại hai, tính tình của người kia vừa kiêu ngạo, bình thường không bao giờ tiếp nhận sự giúp đỡ của người khác khi họ công khai, cho nên không thể làm gì khác hơn nữa. Đúng rồi, chuyện này các cậu đừng nói ra nha, biết rõ chưa?”
“Biết rồi, yên tâm đi.”
Các nữ sinh cùng thở dài cảm khái, Tống Giai Nam cũng cười phụ họa, cô nhớ đến vẻ mặt lạnh nhạt của Tô Lập, không hợp ở cùng với đám đông, nhưng sự lạnh lùng ấy lại ẩn giấu sự giản dị dễ gần, vừa lạnh vừa nóng, chẳng bao giờ để người khác biết.
Trong lòng của cô dâng trào tầng tầng lớp lớp rung động, yên lặng nhớ đến tên Tô Lập, vô tình cô lại có thêm rất nhiều thiện cảm đối với cậu ấy.
Ngày kỷ niệm thành lập trường mưa rất to, lá cây ngô đồng ở trường học đều ùa nhau rơi xuống hành lang nhỏ hẹp, chỉ có một vài chiếc lá lẻ loi vẫn cố gắng duy trì sự sống, trong khoảnh khắc đó khiến cho người khác cảm thấy có một chút thê lương.
Tống Giai Nam đến muộn, cô mạo hiểm đội mưa chạy đến lễ đường, thầy giáo chịu trách nhiệm buổi lễ kéo cô: “Sao giờ này em mới đến, mau tìm vị trí nào đó ngồi xuống đi, lập tức sẽ có lãnh đạo đến trao giải đấy, bên phải hàng thứ hai, thấy không?”
Cô vội vàng gật đầu, trước mặt bao nhiêu người lúng túng chạy đến hàng thứ hai, chỉ có một chỗ trống duy nhất, cô không chút do dự ngồi xuống, vừa rút khăn giấy ra lau nước mưa, ở bên cạnh, có người đưa cho cô một tờ giấy ghi những chương trình diễn ra hôm nay, cô cũng không hề suy nghĩ mà nhận lấy, ngay cả lời cám ơn cũng không nói.
Tống Giai Nam nhìn qua loa một chút, chương trình trao học bổng phải đến khi buổi lễ tiến hành được một nửa mới bắt đầu, bỗng nhiên đèn trong hội trường đồng loạt tắt, tất cả đều tối đen, các học sinh phía dưới đồng loạt kêu lớn, mà bên cạnh Tống Giai Nam dần dần hiện ra một ánh sáng yếu ớt, ánh sáng màu trắng lọt từ khe hở chiếu vào, sau đó, đèn trên sân khấu sáng lên, cô vô ý nhìn người ngồi bên cạnh một chút, người kia đúng lúc cũng nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, đầu óc Tống Giai Nam “Ong” lên một tiếng rồi hỗn loạn —- Tô Lập đang ngồi bên cạnh cô.
Tô Lập cười cười, sau đó quay mặt đi, để điện thoại vào túi, nhắm mắt lại rồi chống cằm, chân mày khẽ nhíu lại, dáng vẻ dường như rất mệt mỏi, rất lâu sau Tống Giai Nam vẫn chưa lấy lại được tinh thần, cô cố gắng cúi thấp mặt, tim đập như sấm.
Lần đầu tiên nhìn Tô Lập ở khoảng cách gần như vậy, Tống Giai Nam đành phải giả vờ xem tiết mục đang biểu diễn rồi len lén quan sát cậu ấy, lúc cậu ấy đang nhắm mắt có thể nhìn thấy rõ ràng lông mi rất dài, trên mặt cậu ấy đang có một dải ánh sáng màu vàng vô cùng sinh động, trên sân khấu đang biểu diễn một ca khúc rất sôi động, bên dưới có rất nhiều tiếng vỗ tay, mà bên tai cô dường như không nghe gì cả, cô chỉ cảm thấy nhịp tim đập của mình và tiếng hít thở nhè nhẹ của Tô Lập.
Tờ giấy ghi những chương trình diễn ra hôm nay ở trong tay cô bị mồ hôi thấm ướt, Tống Giai Nam thật sự chưa bao giờ căng thẳng như thế, cô gần như đứng ngồi không yên, ý nghĩ kỳ lạ cứ luẩn quẩn trong đầu của cô —- Tô Lập có biết cô chính là nữ sinh đã gửi tin nhắn cho cậu ấy hay không, nếu như biết rồi sẽ thế nào, không đúng, sao cậu ấy có thể biết được chứ.
Khoảng nửa tiếng sau, toàn bộ đèn lại sáng lên một lần nữa, sau đó, đầu tiên là hành khúc quen thuộc vang lên, thầy giáo chịu trách nhiệm buổi lễ phất tay một cái, sau đó cô dẫn chương trình nói: “Xin mời những bạn nhận được học bổng lên khán đài nhận thưởng.”
Tống Giai Nam căng thẳng nhìn Tô Lập vẫn còn đang nhắm mắt ngủ say, vừa định giật nhẹ một góc áo của cậu ấy, thì phía sau có một nữ sinh dùng tờ giấy ghi những chương trình diễn ra hôm nay đã được cuộn lại chọc chọc vào người cậu ấy: “Tô Lập, thức dậy.”
Cậu ấy mở mắt, nhưng khóe miệng lại hiện lên một nụ cười bướng bỉnh, từ từ quay đầu lại nói đùa: “Tần Viện Viện, tớ không hề ngủ, mà nếu như tớ có ngủ thì cậu thay tớ lên nhận thưởng, tớ sẽ cho cậu một nửa xem như là chi phí.”
Tống Giai Nam không khỏi nghiêng mặt nhìn nữ sinh được gọi là Tần Viện Viện kia, rất dễ nhận thấy đó là cô ấy rất xinh đẹp, khi cười, cô ấy có thần thái phấn chấn, rất giống với dáng vẻ của Tô Lập, Tần Viện Viện cũng cười, hăm dọa nói: “Tớ không cần, tớ chỉ kém cậu một chút về khoản tiền học bổng, tớ được loại ba, cậu xem thường tớ à?”
Tô Lập lắc đầu: “Ai xem thường cậu, không nói nhiều lời nữa, tớ lên nhận, buổi tối chúng ta mời khách, cậu suy nghĩ kĩ xem nên đi đâu.” Sau đó, đứng lên chỉnh lại góc áo, vẻ mặt Tống Giai Nam vẫn còn đang mờ mịt nhìn Tô Lập, cậu ấy hiểu ý cười cười: “Bạn học, lên sân khấu thôi.”
Tiếp nhận bằng khen được học bổng loại hai, đơn giản bắt tay với các lãnh đạo, sau đó chụp ảnh lưu niệm, Tô Lập đứng bên cạnh cô, ánh đèn vang lên “tách tách”, cảnh tượng vào thời khắc này cũng đã mãi mãi được lưu lại.
Nhiều năm sau, Tống Giai Nam lấy bức ảnh này xem lại một lần nữa, trong tấm ảnh, gương mặt cô thanh tú, nụ cười giản dị, trên tay cô đang cầm một tấm bằng khen, ánh mắt khép hờ lại một nửa, bộ dáng rất vui vẻ, mà bên trái cô, chính là người cô thầm mến thời còn niên thiếu, nam sinh kia cằm khẽ hất lên, để lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nhưng vẫn khiến cho người khác có cảm giác xa cách ngàn dặm, khoảng cách giữa cô và anh chẳng qua chỉ hơn mười xen-ti-met, nhưng đây cũng chính là khoảng cách gần nhất của cô và anh.
Khi đó, Tống Giai Nam cầm tấm hình trên tay chỉ biết cười ngây ngốc trong hạnh phúc, rất lâu sau đó, tấm ảnh kia được cất giữ ở nơi sâu nhất trong tâm trí của cô, cũng không dễ dàng phơi bày ra nữa.
Buổi lễ kết thúc nên bọn họ cũng rời khỏi, trời vẫn đang mưa, sắc trời u ám, những người khác đều đi, chỉ riêng Tống Giai Nam đang nhảy nhót lên xuống các bậc thang, cô buồn bã vì mình không mang theo ô.
Đoàn Gia Thần bước ra khỏi lễ đường, thấy Tống Giai Nam đang ngơ ngẩn chăm chú nhìn bầu trời, ngay lập tức đến trước mặt cô, phất tay một cái: “Hoàn hồn đi, loại hai, sao không mang theo ô?”
“Uhm, không mang ô, làm sao về, Đoàn Gia Thần cậu cũng không có mang nha!”
“Lúc tớ đi căn bản trời không có mưa mà.” Cậu ta giơ tay dò xét một chút, sau đó nhanh nhẹn cởi áo khoác ra, ném cho Tống Giai Nam: “Khoác vào, chúng ta cùng nhau xông ra, đi đến phòng học là ổn rồi, tiếp đó cũng có thể tìm được ô.”
Tống Giai Nam nghi hoặc nhìn hắn: “Đoàn Gia Thần, cậu nói chuyện rất không thuyết phục nha, cậu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, mắc mưa nhất định sẽ bị cảm, cậu mau lấy áo mặc vào đi.”
“Con gái, nói nhảm nhiều như vậy để làm gì, có hơi sức nói chuyện thì nên dành để chạy đến lớp học đi.” Hàm răng của Đoàn Gia Thần đông cứng vì lạnh bật cười khanh khách, cố gắng duy trì âm thanh bình ổn: “Nhanh lên một chút, tớ đếm một hai ba thì xông ra.”
Những giọt mưa tạt vào mặt họ, mang theo sự lành lạnh nhè nhẹ của ngấn nước cuối mùa thu, dày đặc lả lướt lay động theo chiều gió trong không trung, cùng lúc đó, từng bọt nước dưới chân họ cũng văng lên, mang đến từng cơn lạnh đến thấu xương.
Lúc chạy đến tầng phòng học, ống quần của họ đã ướt hơn một nửa, Tống Giai Nam lau khô phần tóc bị dính nước, trả chiếc áo lại cho Đoàn Gia Thần: “Cậu mặc vào nhanh đi, ngộ nhỡ bị cảm thì thảm lắm đó.”
Phần tóc bị ướt của Tống Giai Nam rủ xuống trán cô, từng giọt nước trong suốt chảy xuống, trong con ngươi của cô hiện lên những mảng sương mù và mưa lất phất, nhưng ánh mắt của cô lại vô cùng trong trẻo, cô tùy tiện dùng tay áo lau lau mặt mình, sau đó nhếch môi cười, Đoàn Gia Thần không biết vì sao tim đập rộn lên, một tay nhận lấy áo, mặt hơi đỏ lên, liền xoay người rời đi.
Cô cho rằng là cậu ta quá lạnh, nên muốn đi đến phòng trực ban sưởi ấm, vội vàng ở phía sau hét lên: “Đoàn Gia Thần, cậu về nhà nhớ uống thuốc cảm ngay nhé, cẩn thận coi chừng bị cảm đấy, tớ đến lớp học trước đây.”
Trong lòng cậu nam sinh hoảng loạn, một khắc đó, cũng giống như những thời điểm khác, nhưng cũng vô cùng khác với những giây phút kia, trong lòng dần dần thay đổi, rõ ràng cậu ta ý thức được thì ra cảm giác này chính là thích.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...