Tống Giai Nam và Đoàn Gia Thần trò chuyện đến rất khuya, về đến nhà mới phát hiện bố mẹ cô đã ngủ, cô rón ra rón rén đi tắm, tắm rửa xong lên giường nằm, vừa tắt đèn thì cơn buồn ngủ cũng ập đến, cho đến ngày hôm sau mới bị đồng hồ báo thức làm tỉnh giấc.
Lúc rời nhà chứng bệnh bắt buộc kiểm tra đồ đạc như thường lệ bộc phát, cô kiểm tra thẻ ra vào phóng viên, thẻ chứng minh công việc và điện thoại di động, tìm rất lâu cũng không thấy điện thoại, "Mẹ, mẹ có thấy điện thoại di động của con đâu không".
Bà Tống đi đến chỗ để một chiếc chăn, "Hấp tấp hỏng việc, tối ngày vứt đồ bừa bãi".
"Ôi, hóa ra là trên giường của con". Tống Giai Nam vội vàng lấy điện thoại vứt vào trong túi xách, "Con đi đây, buổi tối con sẽ về trễ một chút, con và Đoàn Gia Thần cùng đi tham gia buổi họp mặt bạn bè, cũng không cần phần cơm tối cho con".
Bà Tống dặn dò, "Con ăn ít dầu mỡ một chút, cẩn thận coi chừng bệnh tái phát đấy".
Vẻ mặt cô tươi cười rực rỡ, tâm trạng vô cùng tốt, "Con biết rồi".
Ánh mặt trời ngày hôm nay thực sự trở nên có chút chói mắt, sau khi tuyết rơi, bầu trời bao la lần đầu tiên biến thành một khoảng không trong trẻo, màu xanh lam xa xăm không có một chút gợn mây, cô ngẩng đầu cũng giống như rất nhiều người khác bước ra khỏi nhà, sau cơn bảo tuyết cả người cảm thấy khoan khoái.
Tòa soạn hôm nay vẫn bận rộn như bao ngày khác, nhưng trên mặt mỗi người đều tràn đầy vẻ hớn hở, cô vừa vào phòng làm việc, đã thấy một đồng nghiệp tiền bối trung niên bên mảng chính trị sát vách đang đứng ở khung làm việc bày ra tư thế ném rổ, còn vui vẻ rạo rực hỏi, "Thế nào, tư thế của tôi có nghiêm chỉnh không?"
Một ông chú đẹp trai khác ho khan hai tiếng, "Tôi nói này các anh em, mọi người có thể nhảy không?"
"Mấy cậu nhóc bên Đại Thành lợi hại lắm nha, đi ra ngoài cũng là bằng hai chân, không cần mang theo bánh xe". Một nữ phóng viên che miệng cười, "Các người chỉ cần đợi bị đánh đến tan tác tả tơi thôi".
Tống Giai Nam không nhịn được hỏi, "Sao vậy, có trận bóng rổ à?"
"Đúng vậy, tòa soạn đang tổ chức một cuộc thi đấu bóng rổ hữu nghị mừng năm mới, ha ha, thế nào, Tiểu Tống cô có chơi bóng không, người ở đây thực sự không đủ nhân lực nên đành phải kéo phụ nữ ra sân".
Cô vội vàng lắc đầu, "Tôi không được, ngay cả cầu tôi cũng chưa từng sờ tới".
Bên kia có một nữ phóng viên bất mãn hét lên, "Vì sao mục của chúng ta lại bảo nữ chính vào vai nam chính chứ, thật không công bằng".
"Ha ha, trận đấu bóng rổ này nhất định phải đấu". Chủ biên đứng ra giảng hòa, "Nhưng sếp cũng phải thông cảm cho chúng tôi, ở đây toàn là người già yếu, không đúng, tài nguyên có hạn, chỉ cần các đồng chí nữ, có chồng hoặc bạn trai thì nên sung vào công quỹ một ít đi, chẳng qua chỉ cần mang đến một người thôi, đừng có mang đến cho tôi xem một người là chồng, một người khác là bạn trai, đó chính là phạm quy nha".
Ngay lập tức phòng làm việc nổ tung, một cô phóng viên cười nói, "Chồng tôi như một thùng nước, theo tôi nên cho anh ấy đấu đô vật thì hay hơn, chơi bóng rổ không biết là anh ấy chơi bóng, hay là bóng đánh anh ấy".
"Bạn trai tôi mang đến cho đủ số thôi, nhưng đã tốt nghiệp đại học nhiều năm rồi đâu có chơi bóng nữa".
Tống Giai Nam trở về vị trí ngồi xuống, mở máy vi tính lên, đồng nghiệp bên cạnh hỏi cô, "Hôm qua tôi có gửi thư báo tin cho cô, sao cô không trả lời tôi, hay là vẫn chưa nhận được?"
"Hả? Chờ một chút, để tôi xem". Cô lấy điện thoại di động ra, vừa nhìn thì tỉnh ngộ, "Hóa ra là tắt điện thoại, thảo nào tối hôm qua lại yên tĩnh như vậy, gửi tin nhắn cho tôi có gì không?"
"Không có gì, chính là hỏi lần trước cô nói có nơi ăn lẩu cà chua rất ngon đó, tôi muốn hỏi nó ở đâu, ngày mai có một người bạn của tôi đến, muốn mời cậu ấy ăn cơm".
Cô ấn phím mở điện thoại, màn hình phát sáng, không có nhiều tin nhắn cho lắm, ngoại trừ đồng nghiệp gửi tin nhắn cho cô, còn lại là một vài tin nhắn khác, tay vừa chạm đến phím xóa, thì màn ảnh sáng lên, cô hơi bất ngờ, sớm như thế mà Tô Lập đã gọi điện, cô thấp thỏm nhận cuộc gọi nói: "Tôi đang làm việc".
"Không có chuyện gì là tốt rồi". Người ở đầu dây bên kia như thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại trầm mặc thật lâu.
Trái tim cô bỗng nhiên rạo rực, còn có thêm một sự vui vẻ nho nhỏ, cô giải thích: "Thật xin lỗi, ngày hôm qua khi trở về tôi không chú ý đến điện thoại, kết quả vừa rồi mới biết điện thoại đã bị tắt, tìm tôi có việc gì sao?"
Tiếng hít thở nhẹ nhàng bên kia truyền đến, "Tối hôm qua tìm em có việc, tối nay em có thời gian không?"
Tống Giai Nam ngượng ngùng cười cười, "Thật ngại quá, tối nay là buổi họp mặt bạn bè trung học của tôi, có thể là không có thời gian".
"Không sao, vậy để hôm khác".
Nhẹ nhàng buông điện thoại xuống, theo thói quen, Tô Lập khoanh tay đứng nhìn bầu trời bao la ngoài cửa sổ, mỗi lần thấy bầu trời xanh biếc như thế tâm trạng của anh luôn rất tốt, màu lam trong trẻo này luôn kích thích tình cảm dịu dàng từ đáy lòng anh.
Trong trí nhớ của anh, vào đại hội thể dục thể thao mùa xuân năm đó, anh ngồi trên khán đài ở sân vân động ồn ào tiếng người, thời điểm anh để tai phone điện thoại vào lỗ tai nhắm mắt lại chuẩn bị hưởng thụ bóng râm thì bên tai bỗng nhiên có tiếng khóc của một đứa bé, anh giật tai phone ra, sau đó có một tiếng nói dịu dàng của một cô gái truyền đến: "Đừng khóc, đừng khóc, chị dẫn em đến phòng y tế".
Anh mở mắt, ở dưới khán đài xi-măng, không biết đứa bé con của giáo viên nào chạy vọt vào sân vận động, kết quả là bị người chạy đến va vào rồi ngã, khuôn mặt nhỏ nhắn của một cô gái cõng đứa bé nước mắt lưng tròng đó trên vai, cô gái cõng đứa bé kia đưa lưng về phía anh, anh không thấy rõ gương mặt cho lắm, chẳng qua là giọng nói rất dịu dàng khiến người khác cảm thấy rất bình yên ấm áp.
Khi đó, hai mắt anh không rời khỏi cô, trong tai phone đang vang lên ca khúc đáng yêu, [Say Hello], " If i see her standing there alone,at the train station three stops from her home,I have half a mind to say what I"m thinking anyway..".
Bầu trời ngày hôm đó cũng trong lành như bầu trời ngày hôm nay, màu xanh biếc sáng rực không có một chút tạp chất, trong màu xanh thẳm xen lẫn màu trắng nhàn nhạt, hòa với những thảm cỏ màu xanh biếc, hòa nhã khiến cho người khác có thể cảm thấy yên lòng.
Chỉ là sau đó anh không nói cho cô biết, lần đầu tiên anh gặp cô rốt cuộc có hoàn cảnh như thế nào, cảnh tượng đó nhiều năm sau khi anh bất chợt nhớ lại, cũng giống như một tấm ảnh cũ kỹ quý giá, mặt trên đọng lại bụi bặm của tháng năm, nhưng vẫn rung động lòng người như thế.
Nhưng chỉ khi chính bản thân anh xác định tình cảm của mình, nó mới có thể trở nên kiên định.
Vẫn là một ngày bận rộn như bao ngày khác, buổi tối, Tống Giai Nam gọi xe đi đến nhà hàng đã được đặt sẵn, Tống Giai Nam đến trễ, vừa tới đại sảnh đã nhìn thấy Đoàn Gia Thần đứng chờ ở đó, "Chờ cậu lâu lắm rồi, mới đến à, tớ dẫn cậu đi".
Cửa phòng ở tầng hai đang khép hờ, Tống Giai Nam kéo Đoàn Gia Thần, "Tớ hơi sợ".
"Cậu sợ cái gì, đều là bạn học mà, cho dù bây giờ không thân thiết, chỉ cần mấy ván mạt chược thì sẽ quen thôi".
Không phải là không thân thiết, mà do thời gian xa nhau quá lâu, đã nhiều năm không liên lạc, gặp mặt lại đương nhiên sẽ xấu hổ và sợ sệt, còn có cảm giác xa lánh và năm tháng để lại dấu ấn ở mỗi người.
Thời gian trung học là khoảng thời gian vui vẻ đơn thuần, nhưng lại rất xa xôi.
Cô lấy dũng khí đẩy cửa ra, sự chú ý của mọi người bỗng nhiên đều tập trung vào trên người cô, có một chàng trai ánh mắt nhạy bén nhìn một cái đã nhận ra cô gọi "Tống Giai Nam", cô cũng cười cười, mơ hồ nhận ra nhưng lại không thể nhớ ra tên cậu ta, đã thay đổi rất nhiều, nhưng dường như lại không hề thay đổi.
Bỗng nhiên Tống Giai Nam nhìn thấy trên ghế sofa có một người đang ngồi, vẻ mặt cô đơn của cô ấy khác biệt với chính bản thân mình trong quá khứ, cô ấy trò chuyện cùng người khác vài câu, cô đi đến trước mặt cô gái đó, nhẹ nhàng vỗ vào bả vai cô ấy, "Trương Tịnh Khang, đã lâu không gặp".
Bữa cơm hôm nay căn bản chỉ uống rượu, những người đàn ông ở tuổi này đều là những cao thủ về tiệc rượu, Đoàn Gia Thần uống không nhiều lắm, uống một chút rồi dừng, Tống Giai Nam ngồi bên cạnh tươi cười đối phó với hai người bạn cùng dùng bữa.
Chờ đến lúc ăn uống no say, tình cảnh đã có chút hỗn loạn, cô thấy Trương Tịnh Khang đi đến, ghé sát vào người cô nhỏ giọng nói: "Có thể ra ngoài một chút không, tớ có chuyện muốn nói với cậu".
Đêm mùa đông, trên sân thượng nhà hàng gió rất lớn, có thể nghe được âm thanh tấm áp phích quảng cáo vỗ phành phạch trong gió, thành phố xa hoa trụy lạc này có chút say lòng người.
"Tống Giai Nam, chỉ là tớ muốn nói lời xin lỗi với cậu, chuyện lần trước, rất xin lỗi".
Cô cười cười, chân thành nói: "Không có gì, tớ hiểu ý của cậu, thật ra không ai sai cả, chẳng qua là thời gian đùa giỡn chúng ta mà thôi".
Trương Tịnh Khang thở một hơi thật dài, "Rốt cuộc là cậu và Đoàn Gia Thần sao vậy?"
"Tớ và cậu ấy là bạn, chỉ là bạn mà thôi". Tống Giai Nam suy nghĩ một lúc rồi cười, "Bọn tớ bỏ lỡ thì vẫn là bỏ lỡ".
Cô ấy không trả lời, chỉ xoay người đưa mắt nhìn về phía xa xa mù mịt, "Lúc đó các cậu thân với nhau như thế, bọn tớ còn cho rằng..."
Tống Giai Nam cũng đi đến, khẽ nói: "Trước kia cậu luôn thích chọc ghẹo bọn tớ, nhưng bây giờ suy nghĩ lại, khi đó nhất định là cậu cũng thích cậu ấy, những lời đó từ trong miệng cậu nói ra nhất định là rất khó chịu".
"Ừh, đúng vậy, trước kia tớ rất ngưỡng mộ cậu, thậm chí là ghen tỵ với cậu, chơi tốt với cậu, đến gần cậu chẳng qua hết một nửa lý do là vì thích Đoàn Gia Thần, mỗi ngày thấy cậu ấy và cậu cười cười nói nói, vừa phải giả vờ không để ý đến cảm giác khó chịu khi thấy hai người đùa giỡn".
"Đây đều là do tớ gieo gió gặt bão, thích một người, lại không đi tỏ tình, mỗi ngày nhìn người đó đùa giớn với một cô gái khác, để cho người đó khó xử, thật là hành động nhàm chán trẻ con".
Tống Giai Nam dè dặt từng chút một hỏi: "Vậy bây giờ cậu còn thích cậu ấy không?"
"Không được, tớ không bước vào tim của cậu ấy được, nếu vậy thì tốt nhất là nên từ bỏ, tớ và cậu ấy đã quen biết nhau mười năm, nếu có duyên thì đã sớm thành một đôi rồi".
Vừa nhắc đến mười năm, Tống Giai Nam lại mỉm cười bất lực, cô nhớ đến mười năm của bản thân mình, lại không khỏi cảm thấy duyên số thật sự rất huyền diệu, người xưa đã từng nói, mỗi một người đều đã được định trước người yêu, dây dưa với nhau trong luân hồi, ông tơ mới quấn dây tơ hồng vào ngón tay của bọn họ.
Nếu như vậy, ai mới chính là người được được quấn dây tơ hồng ở bên kia của bọn họ.
Buổi họp mặt bạn bè ai cũng uống khá nhiều, ai cũng hào hứng bảo là muốn đến trường học cũ xem một chút, cô nhớ đến đã lâu vẫn chưa về trường học, ngay lập tức Tống Giai Nam cảm thấy hứng thú.
Bảo vệ ở trường học phá lệ cho nhóm người của cô vào thăm trường cũ, trên đường đi đến sân vận động, Tống Giai Nam đi chậm rãi trên thảm cỏ thật lớn, Đoàn Gia Thân đi phía sau cô, "Thật sự là rất lâu rồi tớ chưa đến trường học, nên rất có cảm giác".
"Chúng ta đã ở nơi này sáu năm, sáu năm đẹp đẽ nhất, cuộc sống của con người có bao nhiêu lần sáu năm như vậy".
Sau trận bão tuyết ở sân vận động có chút lầy lội, chân cô dẫm lên bãi cỏ mềm mại, nhưng ống quần cô nhanh chóng dính đầy bùn bẩn, Tống Giai Nam định chạy dọc trên đường chạy, chạy đến lúc mệt thì lên khán đài của sân vận động ngồi, cô thở hổn hển, "Tiếc là bây giờ không phải mùa hè, nếu không thì có thể nằm trên bãi cỏ ngắm sao".
"Tống Giai Nam". Đoàn Gia Thần bỗng nhiên gọi tên cô, nụ cười trên môi mang theo một chút vẻ dịu dàng, "Nói một chút về chuyện của Tô Lập được không?"
Cô kinh ngạc nhìn cậu ta, "Nói gì?"
"Cậu nghĩ gì thì nói đó, vừa đi vừa nói chuyện".
"Anh ấy là mẫu người giấu rất nhiều suy nghĩ dưới đáy lòng, không nói chuyện nhiều, rất trầm tĩnh, nhưng khi nói thì rất sâu sắc, có lẽ người như vậy rất chán, nhưng không hiểu sao tớ lại không có cảm giác như vậy".
"Cuối cùng tớ vẫn cảm thấy anh ấy rất cô đơn, vẫn chỉ có một mình, không có bạn bè, không vui vẻ, lúc trước, thật ra tớ chỉ đơn thuần hy vọng anh ấy được vui vẻ, bản thân mình làm một người bạn bí mật là được rồi".
"Có đôi khi tớ nghĩ, ai lại có thể kiên trì đến mười năm, chính bản thân tớ cũng không tin, đúng vậy, thật ra tớ cũng không kiên trì mười năm, chỉ là trong thời gian tớ ở đây mười năm vẫn không gặp được người có thể làm cho tớ khó quên hơn anh ấy mà thôi".
Đêm đông, bầu trời bao la, bỗng nhiên xuất hiện pháo hoa đầy màu sắc, màu đỏ, màu cam, màu vàng xen lẫn vào nhau tạo thành ánh sáng rực rỡ, những tia lửa xinh đẹp trên bầu trời cao, tất cả đều bùng sáng trên bầu trời, sau đó lại rơi xuống như mưa rồi biến mất, làn khói xanh vẫn còn chưa biến mất hoàn toàn, thì màu lam, xanh biếc, màu tím như một ngọn lửa lần lượt phóng lên không trung, ánh sáng và bóng tối trong một đêm đông vắng lặng như vậy, bỗng nhiên trở nên dịu dàng nhưng lại hân hoan.
Tống Giai Nam đứng trên sân bóng rổ hân hoan nhìn lên bầu trời, pháo hoa xinh đẹp nhưng lại ngắn ngủi, chờ cho đến khi buổi trình diễn hoàn mỹ kết thúc yên lặng, cô cười nói: "Thật ra cuộc sống chính là như vậy, thích một người cũng giống như thế, tầm thường nhưng lại dài đằng đẵng".
Cậu ta đứng dưới bảng bóng rổ lặng lẽ nhìn lúm đồng tiền của cô, sau đó nhảy lên làm một động tác ném bóng vào rổ, "Tống Giai Nam, tớ nói cho cậu biết, thật ra Tô Lập chơi bóng rổ rất cừ, cậu chưa từng đi xem sao, khi đó lớp chúng ta đấu với lớp bọn họ, nhưng lại thua, ha ha, ai bảo cậu lúc nào cũng buồn chán ở thư viện học Toán, đáng tiếc".
Trong đầu cô bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ, "Đoàn Gia Thần, tòa soạn của bọn tớ có trận đấu bóng rổ, cậu giúp tớ đi đi".
"Tại sao lại là tớ?"
Cô bất đắc dĩ nói: "Tớ chỉ quen một mình cậu biết chơi bóng rổ, cậu giúp tớ đảm nhiệm trên hình thức cũng được".
"Tại sao cậu không đi nhờ Tô Lập?" Giọng nói thản nhiên kèm theo một nụ cười, cậu ta khẽ nheo mắt lại, nụ cười có chút bất đắc dĩ nhưng lại tràn đầy sự thoải mái, "Tống Giai Nam, có đôi khi, phải tranh thủ làm chuyện gì đó, thì cả đời mới không hối hận".
Trầm mặc một lúc, cậu ta cúi đầu, tùy ý đá hòn đá nhỏ dưới chân, xung quanh sân vận động là những tia sáng mờ mịt, vẻ mặt của cậu ta trong bóng đêm không rõ ràng cho lắm, "Mặc dù, nói những lời này vào thời điểm này không tính là thật lòng, nhưng tớ hy vọng cậu có thể làm được".
Bỗng nhiên có một cơn gió lớn ùa tới, thổi tung mái tóc dài của cô lên không trung, trên mặt đất, những hạt cát nhỏ cũng tung bay lên, làm mù mịt tầm mắt của cô, giọng nói của Đoàn Gia Thần truyền đến rất rõ ràng: "Tống Giai Nam, năm lớp 12 cậu đăng ký ban khoa học xã hội, có một thời gian tớ không nhìn thấy Tô Lập, khoảng một tháng sau tớ gặp cậu ấy trên sân bóng rổ, nhưng cậu ấy chỉ ngồi ở đó nhìn".
"Cậu có biết là cậu ấy thuận tay trái không, nhưng sau đó, lúc cậu ấy chơi bóng rổ toàn dùng tay phải, vậy trong lúc đó rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, đến nay vẫn không ai biết".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...