Khi Kẻ Đi Săn Lại Trở Thành Con Mồi


Trình Dục Thành vừa mua thức ăn cùng một ít trái cây về liền nhận được cuộc gọi của thư ký, có vẻ khá gấp gáp, cho nên ông cũng không thể không rời đi.

Còn Trình Dục Bân thì ở lại chăm sóc cho Trình Dục Kỳ, tỉ mỉ đến mức nửa bước cũng không rời.

Có lẽ một ngày quá mức mệt mỏi, lại còn phải chịu qua kinh hách, cho nên Trình Dục Bân có chút buồn ngủ.

Y gật gà gật gù ngồi ở cạnh giường Trình Dục Kỳ mà thiu thiu ngủ.

Trình Dục Kỳ lúc này muốn đi vệ sinh, cho nên từ trên giường bò dậy, sợ làm Trình Dục Bân tỉnh cho nên hắn di chuyển rất khẽ.

Chỉ là Trình Dục Bân còn chưa ngủ sâu, cho nên khi hắn đóng cửa, y liền đã giật mình tỉnh giấc.
Tỉnh dậy không thấy Trình Dục Kỳ, Trình Dục Bân liền hoảng hốt một hồi.

Y nhìn khắp phòng cũng không thấy bóng dáng hắn nơi nào, còn đang định chạy ra ngoài tìm thì dư quang ánh mắt nhìn thấy nhà vệ sinh đang sáng đèn.

Cũng không biết là vì tìm được Trình Dục Kỳ nên có chút kích động, hoặc là nên nói não y có chút ngốc.

Trình Dục Bân không hiểu vì sao liền không chút do dự tông cửa xông vào.
Đợi đến khi vào rồi, nhìn thấy cảnh tượng không nên thấy rồi, Trình Dục Bân mới ý thức được mình vừa làm ra loại chuyện ngu xuẩn gì.


Chỉ là, hiện tại nếu y chạy ra ngoài thì lại càng thêm xấu hổ.

Đều là đàn ông con trai, thứ hắn có, y cũng có, nhìn một chút thì chết ai chứ?.

Đúng vậy, tại sao y lại phải xấu hổ? Cũng đâu phải thiếu nữ? Cũng đâu phải chưa từng thấy qua? Chỉ là, hình như 'chỗ đó' của Trình Dục Kỳ có chút...lớn.

Cái kích cỡ kia thật là trạng thái 'bình thường' của hắn đấy à? Có phải quá khủng bố rồi hay không? Nếu như 'bình thường' mà đã như vậy, vậy đến khi c.ư.ơ.n.g lên thì là cái hình thái gì??!!!.
Nói không ngoa, cái của hắn so với y đều phải lớn hơn nhiều, so với những cái mà y đã từng thấy đều phải lớn hơn!.

Nam nhân chính là như vậy, động đến 'tự tôn đàn ông' liền sẽ rất so đo.

Trình Dục Bân trong lòng vừa ngưỡng mộ vừa ganh tỵ, miên man suy nghĩ một lúc lâu.

Mãi đến khi Trình Dục Kỳ xoay lưng lại kéo quần lên, y lúc này mới vội vàng hoàn hồn.
"Cậu...đi vệ sinh cũng không nói một tiếng, tôi lúc nãy không thấy cậu, lo lắng đến suýt nữa thì chạy ra ngoài tìm rồi!".

Trình Dục Bân cười gượng một tiếng, ánh mắt lãng tránh, lại cứ như có như không liếc về phía đ.ũ.n.g quần hơi phồng lên của Trình Dục Kỳ.
Trước giờ y cũng đều chưa từng chú ý qua, chỉ là hiện tại nhìn thấy một lần, kích thước còn 'ấn tượng' như vậy, cho nên tránh không được sẽ suy nghĩ miên man.
"Tôi thấy cậu ngủ rồi, cho nên không muốn đánh thức cậu.

Hơn nữa tôi cũng khỏe rồi, ít nhất có thể tự mình đi vệ sinh".

Trình Dục Kỳ cũng không phải kẻ ngốc, hơn nữa ánh mắt Trình Dục Bân còn lộ liễu như vậy, muốn hắn không biết cũng khó.
Sau đó Trình Dục Bân liền dìu Trình Dục Kỳ ra giường, kéo chăn đắp lên cho hắn.

Từ lúc từ trong nhà vệ sinh đi ra, nét mặt Trình Dục Bân có chút bồn chồn, thỉnh thoảng cứ nhìn nhìn Trình Dục Kỳ, hai tay đan xoắn vào nhau, một bộ dạng muốn nói lại thôi.
"Có chuyện gì muốn nói với tôi sao?".

Trình Dục Kỳ đang đọc sách, chỉ là dư quang ánh mắt vẫn liếc thấy tiểu động tác này của Trình Dục Bân.
"Ừm...chuyện...chuyện này có hơi tế nhị một chút".

Trình Dục Bân liếc qua Trình Dục Kỳ một cái, chạm phải ánh mắt của hắn, y liền vội vàng nhìn sang chỗ khác.

"Cậu cứ nói đi, không cần phải ngại".

Trình Dục Kỳ lúc này buông sách xuống, ánh mắt cũng dời sang chăm chú nhìn y.


Điều này khiến Trình Dục Bân còn ngại hơn, chỉ là, sau khi hít sâu một hơi, y vẫn là hỏi ra khỏi miệng.
"Thì là...ừmm, chuyện đó...tôi muốn hỏi, cậu làm thế nào mà 'chỗ đó' lại lớn như vậy? Có bí quyết gì hay không? Có thể...chia sẽ một ít kinh nghiệm cho tôi không?".

Trình Dục Bân lúc nói những lời này cả mặt lẫn tai đều ngượng chín, mắt cũng chẳng dám nhìn vào Trình Dục Kỳ.
Còn tưởng là y muốn hỏi chuyện gì quan trọng lắm, không ngờ chính là muốn biến 'tiểu Bân Bân' thành 'đại Bân Bân'.

Trình Dục Kỳ sau khi nghe y hỏi xong liền có chút buồn cười, chỉ là sợ y sẽ càng thêm xấu hổ, cho nên hắn mới liều mạng nhịn lại.
"Không có bí quyết gì đặc biệt cả.

Chỉ là, tôi ăn uống điều độ, không 'chơi bời' qua đường, thường xuyên tập luyện, sáng sớm chạy bộ một vòng mà thôi".

Trình Dục Kỳ vẫn là suy nghĩ một chút liền đáp lời.

Những cái hắn kể cũng không phải hoàn toàn không có tác dụng, nhưng mà tiền đề phần lớn đều do cơ địa, ngoại lực tác động đều chỉ hỗ trợ một phần rất nhỏ.
Hơn nữa, hắn vẫn là thích 'tiểu Bân Bân' nhỏ nhỏ phấn hồng hơn.

Đương nhiên chuyện này hắn sẽ không nói với y, đồng thời còn nhân cơ hội mà nhấn mạnh bản thân chưa từng 'chơi' qua đường như ai kia.

"Mấy cái cậu kể, tôi đều có thể thử.

Chỉ là, cái 'chơi bời qua đường' kia, thật sự cũng có ảnh hưởng tới 'kích thước' của tôi sao?".

Trình Dục Bân nghĩ nghĩ, cảm thấy mấy điều hắn kể đều cũng rất hợp lí, riêng chuyện này thì có chút cấn cấn.
"Đương nhiên là có ảnh hưởng.

Nếu cậu 'hành sự' quá độ, sẽ rất ảnh hưởng đến sức khỏe sinh lí, nặng còn có thể gây ra tình trạng liệt d.ư.ơ.n.g.


Tới lúc đó, đừng nói 'chỗ đó' của cậu to ra, nó ngay cả 'ngóc đầu' dậy cũng không nổi nữa kìa.

Chưa hết, cậu qua đêm với người xa lạ, nếu lỡ như phương pháp bảo hộ không an toàn, rất có thể sẽ dẫn đến những bệnh lây qua đường t.ì.n.h d.ụ.c".

Trình Dục Kỳ đúng lý hợp tình một hơi nói hết, đồng thời thêm chút mắm dặm chút muối, khiến cho lời nói càng thêm trầm trọng hơn.

Hiệu quả thu được lại đặc biệt tốt, nhìn đến sắc mặt xanh mét của Trình Dục Bân, hắn đoán y chắc chắn sẽ không dám tùy tiện ra ngoài lên giường cùng người khác nữa.

"Thật sự nghiêm trọng như vậy sao?".

Trình Dục Bân nghĩ tới những loại trụy lạc mà bản thân từng đắm chìm, không khỏi rùng mình một cái.

Trong lòng lại thầm cảm thấy may mắn vì gần đây y không còn tùy tiện qua lại với người khác nữa.

Cũng may còn có Trình Dục Kỳ nhắc nhở, không thì y cũng chẳng quan tâm tới mấy chuyện này.
"Ừm".

Trình Dục Kỳ gật đầu đầy khẳng định, cho nên Trình Dục Bân cũng càng thêm tin tưởng lời hắn nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui