Chỉ là còn chưa để Trình Dục Bân kịp ra tay, cảnh sát không biết từ đâu liền đã ập tới, nhanh như chớp đem đám người áo đen kia bắt lại.
Còn Ninh Quân Vũ và hai tên khác thấy vậy liền đã nhanh chân tháo chạy về phía cửa sau của quán rượu, may mắn trốn thoát.
Trình Dục Kỳ có lẽ cảm thấy hiện tại đã an toàn, cho nên toàn bộ cố gắng chống đỡ, giờ phút này liền tiêu tán.
Chân hắn khụy xuống sàn nhà, mặc dù có Trình Dục Bân cố gắng đỡ lấy, nhưng vẫn là không thể giúp hắn đứng vững được nữa.
Trình Dục Bân nhanh chóng mượn điện thoại gọi xe cấp cứu, trong lúc chờ xe đến, y liền thấy được một người quen thuộc.
"Cảm ơn".
Trình Dục Bân vốn dĩ còn đang thắc mắc tại sao cảnh sát lại biết ở đây mà đến.
Chỉ là, khi nhìn thấy người nọ, y cũng liền đã hiểu ra rồi.
Người này không phải ai khác, chính là người bạn cũ mà Trình Dục Bân từng nhắc qua, đồng thời cũng chính là chủ sở hữu quán rượu này.
Mặc dù từ thời cấp ba đến giờ không còn liên lạc qua nữa, nhưng mà hành động này của hắn, y vẫn là hạ mình nói một tiếng cảm ơn.
"Tôi cũng chỉ đang bảo vệ quán rượu của mình mà thôi, không cần cám ơn".
Xe cứu thương cũng vừa lúc đã tới, người nọ liền giúp một tay dìu Trình Dục Kỳ lên xe.
Thái độ người nọ không thân thiết cũng chẳng quá lạnh lùng, hoàn toàn chỉ dừng trên thái độ một người quen cũ.
....
Hai đứa con trai gặp chuyện, Trình Dục Thành rất nhanh cũng đã nhận được tin tức.
Lúc ông đến bệnh viện, Trình Dục Kỳ vẫn còn đang trong phòng cấp cứu.
Trình Dục Bân thì ngồi ở ngoài phòng chờ, sắc mặt thì nhợt nhạt xanh xao.
"Kể đầu đuôi sự việc cho ba nghe".
Trình Dục Thành ngồi xuống bên cạnh Trình Dục Bân.
Mặc kệ chuyện này rốt cục là như thế nào, chỉ cần dám động vào hai đứa con trai của ông, ông đều sẽ khiến kẻ đó phải trả giá đắc.
Trình Dục Bân mặc dù còn chưa hoàn hồn lại sau sự việc vừa rồi, chỉ là nghe Trình Dục Thành hỏi, y cũng nhanh chóng ngắn gọn thuật lại tường tận.
"Cả hai lần, tên kia đều nhắm vào con.
Lần đầu thì may mắn Dục Kỳ phát hiện nên kịp thời ngăn được.
Chỉ là, lần này tên kia có chuẩn bị mà tới, cho nên Dục Kỳ mới vì con mà bị đánh thành ra như vậy".
Trình Dục Bân một mình ngồi một lúc, nãy giờ vẫn cảm thấy không hề gì.
Chỉ là khi nhìn thấy Trình Dục Thành tới, còn một hơi kể ra mọi chuyện, mọi uất ức, sợ hãi đều giống như vỡ đê mà tuôn trào.
"Ninh Quân Vũ đúng không? Đừng khóc, nam tử hán đại trượng phu không cần phải khóc.
Ba nhất định bắt hắn phải trả giá đắc cho việc làm mình gây ra!".
Trình Dục Thành ôm lấy con trai, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng y trấn an.
Trình Dục Bân đã thật lâu không có khóc qua như vậy.
Vùi đầu trong lồng ngực vừa ấm áp vừa vững chắc của ba mình, nước mắt chảy thấm ướt một mảng áo trước ngực Trình Dục Thành.
Mãi đến khi cửa phòng cấp cứu mở ra, Trình Dục Bân mới chịu nín khóc, lung tung lau lau nước mắt nước mũi, sau đó nhanh nhẹn chạy tới chỗ bác sĩ.
"Bác sĩ, Dục Kỳ sao rồi, có ổn hay không?".
Trình Dục Bân hít hít cái mũi đo đỏ, đôi con ngươi ngập nước khẽ lay động, giọng nói tràn ngập giọng mũi khiến người trông thấy liền không khỏi sinh ra đau lòng.
"Cậu không cần quá lo lắng, chỉ bị chấn thương nhẹ mà thôi, cũng may không bị đánh trúng những chỗ yếu hại.
Hiện tại chỉ cần tịnh dưỡng nghỉ ngơi là sẽ mau chóng khỏi hẳn thôi".
Bác sĩ cũng lựa lời an ủi Trình Dục Bân một lúc mới rời đi.
Trình Dục Kỳ sau đó được chuyển sang phòng vip của bệnh viện, sau khi mê mang qua đi liền đã tỉnh lại.
Trình Dục Thành thấy hắn không sao nên đã ra ngoài mua một ít cháo cùng sữa, Trình Dục Bân thì ngồi một bên giường nhìn chằm chằm Trình Dục Kỳ không chớp mắt.
Cho nên, khi Trình Dục Kỳ vừa mở mắt liền đối diện với một đôi con ngươi đen láy đang chăm chú nhìn mình.
"Tỉnh rồi?".
Trình Dục Bân kinh hỷ hô lên, khuôn mặt vốn dĩ còn đang rầu rỉ, sau khi nhìn thấy Trình Dục Kỳ mở mắt liền trở nên vui vẻ.
"Ừm".
Trình Dục Kỳ khẽ gật đầu, thân thể thử cử động để ngồi dậy.
Trình Dục Bân thấy thế liền kê gối sau lưng hắn, sau đó mới đỡ hắn ngồi dậy.
"Có khát nước hay không? Hay là ăn một chút trái cây nha? Có đói bụng hay không? Ba vừa ra ngoài mua cháo rồi, rất nhanh liền quay lại thôi!".
Trình Dục Bân lần đầu chăm sóc người bệnh cho nên cũng không biết cần phải làm những gì, tay chân không tránh khỏi có chút luốn cuống.
"Tôi không đói, uống chút nước là được rồi".
Trình Dục Kỳ bị hỏi một đống chuyện liền có chút bất đắc dĩ.
Nhưng mà nhìn Trình Dục Bân vụng về chăm sóc hắn như vậy, trong lòng nhịn không được liền cảm thấy bộ dáng này của y thực đáng yêu.
Nghe hắn nói muốn uống nước, Trình Dục Bân liền nhanh chóng chạy đi lấy nước ấm cho hắn.
Trình Dục Kỳ vương tay định nhận lấy cốc nước, lại bị Trình Dục Bân tránh đi.
Y không biết từ đâu lấy ra một cái thìa, từng thìa từng thìa đút nước ấm cho hắn.
Quả thực chính là một bộ dáng không cho Trình Dục Kỳ động tới một ngón tay.
Vừa đặt cốc nước xuống, khóe mắt liếc thấy đĩa trái cây tươi mơn mỡn đặt trên bàn, Trình Dục Bân liền nổi hứng muốn gọt trái cây.
Chỉ là, trình độ của y quả thực kém đến không nỡ nhìn, nhìn y một đao lại đột đao bổ xuống quả táo, Trình Dục Kỳ cũng cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Trong lòng vừa sợ y cắt trúng tay, vừa cảm thấy tội cho quả táo bị y đem ra băm vằm đủ kiểu.
"Tôi...tôi đột nhiên muốn ăn quýt".
Trình Dục Kỳ nghĩ một chút liền chuyển hướng sự chú ý của Trình Dục Bân ra khỏi quả táo.
Quả nhiên, khi nghe hắn nói muốn ăn quýt, y liền buông con dao trong tay ra.
Ít ra lột vỏ quýt cũng không phải chuyện gì khó khăng, cho nên Trình Dục Bân vẫn là thuận lợi làm được.
Cầm đến quả quýt đã được lột vỏ, lấy một múi bỏ vào miệng, hương vị chua chua ngọt ngọt khiến Trình Dục Kỳ suýt thì mừng phát khóc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...