Sáng sớm, cô ra chợ, bày tất cả những món hàng mình có. Cô ngồi bó gối đợi khách. Gió khẽ thổi qua, mái tóc dài đen nhánh của cô bay bay. 1 cỗ mùi hương xộc vào mũi của 1 nam nhân đang đi tới. Nam nhân kia vội nhìn quanh tìm kiếm người có hương thơm mà hắn ngửi qua 1 lần không thể nào quên. Cô ngồi bó gối, nghiêng đầu sang 1 bên. Nam nhân kia đi ngang qua, tìm kiếm xung quanh, ánh mắt dừng lại ở cô. Cô ngẩng mặt lên, 2 ánh mắt chạm nhau. Cả 2 cùng chìm trong ánh mắt của nhau.
- Thiếu gia, đi thôi. -một giọng nói the thé hơi quen thuộc vang lên kéo cả 2 trở về thực tại. Nam nhân cất bước đi.
- Tiểu Lý Tử, điều tra nữ tử đó cho ta. Ta muốn biết tất cả những gì liên quan đến nàng. -không nhịn được tò mò về cô, hắn thấp giọng ra lệnh cho tên phát ra giọng nói the thé lúc nãy
- Vâng, hoàng...ách thiếu gia. -nhận được cái liếc mắt không chút độ ấm, Tiểu LÝ Tử vội sửa ngay cách xưng hô
Nam nhân tiếp tục tiêu sái bước đi. Mỗi bước đi đều trở thành tâm điểm của mọi người, các tiểu thư khuê các thỉ đỏ mặt vụng trộm ngắm nghía, có người còn vờ ngã trước mặt hắn.....
-cô hừ lạnh
Nam nhân khom người, đỡ vị tiểu thư vừa "ngã" xuống.
- Tạ công tử đã đỡ tiểu nữ. -gương mặt vị tiểu thư đỏ hồng nhìn hắn
- Không có gì. -hắn nhàn nhạt trả lời rồi đi tiếp
Cô ngồi đó, không hiểu vì sao thấy hơi khó chịu, trừng mắt nhìn vị tiểu thư kia. Vị tiểu thư kia nghe nói là đệ nhất tài nữ ở kinh thành, sắc đẹp của nàng được tôn là đệ nhất thiên hạ, là con của Thừa tướng, tên là Thượng Quan Sở Vi. Thượng Quan Sở Vi còn chìm đắm trong cảm giác khi được tên nam nhân kia đỡ, ánh mắt mơ màng, gương mặt đỏ hồng làm nam nhân nào nhìn vào cũng muốn chảy nước miếng. (Fly: í ẹ, mý cha này ở dơ wa' T^T)
Không hiểu sao mấy ngày hôm nay lại có người theo dõi cô. Cô hừ lạnh, vờ như không biết, vẫn hoạt động như thường ngày.
Sanhg1 ra chợ thu thập tin tức, trưa lại dịch dung thành 1 người khác đi xem xét mấy cái sản nghiệp mà cô cho là nhàm chán kia, chiều tối lại dịch dung thành 1 khuôn mặt khác bước vào Tĩnh.
Hoàng cung,
- Bẩm hoàng thượng, vị cô nương kia tên là Nhã Thư. Mồ côi cha mẹ, hiện đang ở trong 1 ngôi nhà nhỏ trong thành. Nàng thường ra chợ bày bán trang sức để mưu sinh. -1 nam tử áo đen cung kính chắp tay báo cáo
- Tốt. Nàng có bằng hữu không?
- Không rõ. Nhưng thường xuyên thấy 2 nữ tử khác bước vào nhà rồi không bước ra nữa. Bọn họ ra vào có giờ giấc rõ ràng. Sáng thì Nhã Thư cô nương sẽ bước ra, trưa thì 1 vị cô nương khác, chiều tối lại 1 vị cô nương khác vị cô nương này đi đến sáng mới vào nhà.
- 2 vị cô nương đó là ai, họ đi những nơi nào.
- Thưa, thần không biết, Hoàng thượng chỉ hạ lệnh cho thần đi điều tra Nhã Thư cô nương thôi mà. -tên nam nhân mặc áo đen ngu ngơ
Trên trán Hoàng thượng như có gân xanh nổi lên
- Ngươi đi điều tra cả 2 vị cô nương kia cho ta. -hoàng thượng 1 cước đá vào nam nhân kia
Ở Tĩnh, 1 người nào đó nảy mũi suốt đêm.
- Bẩm hoàng thượng, thần đã điều tra 2 vị cô nương kia, 1 người là thương nhân giàu có nhất kinh thành, 1 người thường xuyên vào Tĩnh thì không xác định được danh tính.
- 2 người kia có quan hệ như thế nào với nàng?
- Bẩm, thần cũng không điều tra được nốt.
- Lui ra đi.
1 nhân ảnh màu đen vụt đi, thoáng chốc trong thư phòng chỉ còn 1 nhân ảnh mặc long bào ngồi chễm chệ.
--------------------------------
Tại 1 gian nhà nhỏ trong kinh thành,
- Hừ, không biết tên chết tiệt nào suốt ngày theo dõi ta. Muốn biết gì ta đã cố tình cho hắn biết rồi mà. -cô chống cằm bực bội lầm bầm
- Sao lộ được, mỗi lần đi ta đã dịch dung rồi nga. Mỗi khuôn mặt ta lại có 1 lai lịch khác nhau a.
- Hừm, mà sao bọn chúng vẫn chưa chịu đi a. Bọn dở hơi. Aiz, không quản nữa, ta ngủ đây.
Ánh đèn trong phòng vụt tắt. Hắc y nhân trên nóc nhà vội phóng về hoàng cung.
- Vẫn không có tiến triển gì thưa hoàng thượng.
- Lui.
Suy ngẫm mãi không hiểu,
Trời nắng nóng, cô ngồi vắt vẻo trên cây đại thụ gần nhà. Nhìn 1 đám tiểu hài tử tụm lại bàn tán, đùa giỡn. Bất giác đôi môi đỏ mỏng khẽ cong lên thành 1 nụ cười. Cô đặc biệt thích tiểu hài tử. Có lẽ do trước đây tiếp xúc với quá nhiều những mảng tối trong xã hội nên khi nhìn thấy những tiểu hài tử ngây ngô, trong sáng như 1 tờ giấy trắng cô lại cảm thấy yêu thương.
Bỗng....Một chiếc xe ngựa lao nhanh đến, cả đám tiểu hài tử chạy tán loạn, chỉ có 1 nữ hài run run đứng đó. Nhìn thấy nữ hài trước mắt gặp nguy, cọ không suy nghĩ gì, vận khinh công bay xuống cứu nữ hài kia. Được người khác cứu sống, nữ hài kia quá sợ hãi, oa oa khóc
- oa oa oa...Cám...cám...ơn tỷ tỷ.
- Nào, không khóc, khóc là rất xấu xí nga. -cô nở 1 nụ cười ôn nhu
- Ưm..ta không khóc... -nữ hài nghe lời, gương mặt phấn nộn phình ra cố gắng nhịn khóc làm cô muốn phì cười
- Nương của ngươi đâu, ta đem ngươi đến chỗ nương ngươi. -cô ôn nhu vỗ vỗ đầu nữ hài
- Nương? Ta không có nương. -nữ hài cụp mắt xuống, bộ dạng giống con cún nhỏ bị bỏ rơi
- A, vậy nhà ngươi đâu, ta mang ngươi về. -mặt cô thoáng 1 tia bối rối
- Không muốn, không muốn về. -nữ hài lắc mạnh cái đầu nhỏ nhắn
- Sao thế, có nhà sao lại không về a.
Nữ hài không nói gì chỉ lắc đầu, bây giờ cô mới nhìn kĩ nữ hài, tay chân đều có những vết xanh tím. Tuy mới gặp không lâu nhưng đồi với tiểu nữ hài này cọ lại nảy sinh hảo cảm.
- Là ai đánh ngươi thế này. -cô kinh ngạc mở to mắt
Nữ hài tiếp tục im lặng. Từ xa một người đàn ông,1 tay vác gậy, 1 tay cầm bình rượu miệng hét lớn
- Tiểu tiện nhân, ngươi chạy đâu rồi.
Nữ hài sợ run lên. Nhìn người đàn ông kia như vậy cô đã hiểu vết xanh tím kia từ đâu mà ra. Ôn nhu vỗ vỗ đầu nữ hài trấn an, gương mặt lạnh đi, dắt nữ hài đi về phía trước.
- Tiêu tiện nhân, ngươi đây rồi. Xem ta về nhà thế nào hảo hảo giáo huấn ngươi. - người đàn ông thô lỗ vươn tay ra, miệng quát lớn
Cô chặn lại tay hắn.
- Ngươi làm gì, buông ta ra -hắn giật mạnh tay ra nhưng vẫn không ăn thua gì
- Là ngươi đánh nữ hài này. -đôi mắt cô trở nên lạnh lùng
- Đúng thì sao, ngươi không có tư cách quản chuyện nhà chúng ta. Nó là hài tử của ta, ta có quyền giáo huấn nó.
- Ngươi giáo huấn bằng cách này sao. -nàng giơ tay nữ hài lên cười lạnh- Ngươi xứng đáng làm phụ thân nữ hài này sao
- Liên quan gì tới tiện nhân ngươi. Cút cho ta
- Ngươi dám mắng ta. -ánh mắt cô đỏ ngầu
- Thì sao, ngươi bất quá cũng chỉ là 1 tiện nhân không có giáo dưỡng
Chát.... Cô tát vào mặt hắn
- Cái tát này ta đánh giúp nữ hài này
Chát....
- Cái này ta đánh do ngươi dám phỉ báng ta
Chát....
- Cái này ta đánh vì ngươi dám đánh 1 tiểu hài tử tay không tấc sắt
Tiếng "Chát...chát...chát" vang lên liên tục làm người ta rợn người. 1 lúc sau, cô buông hắn ra, hắn vô lực ngã xuống.
- Ngươi không xứng làm phụ thân của nữ hài này. Ta sẽ mang nó đi. -cô quay sang nói vời nữ hài- Tỷ tỷ sẽ mang ngươi về nhà, nhận ngươi làm muội muội, chịu không?
Nữ hài liều mạng gật đầu, cô mỉm cười ôn nhu dắt tay nữ hài đi về.
Hết thảy những hành động của cô đều rơi vào đôi mắt của 1 người. Đôi mắt hắn lóe lên một tia quỷ dị. Khóe miệng nhếch lên thành 1 nụ cười.
- Tiểu muội muội, muội tên gì a. -cô mỉm cười hỏi
- Muội tên Mặc Đình. -nữ hài ngoan ngoãn trả lời, trên gương mặt lộ ra vẻ vui sướng
- Ta họ Lý, tên Nhã Thư, sau này muội cũng sẽ họ Lý. Chịu không?
- Chịu. -nữ hài nhìn cô với ánh mắt sáng rỡ
Nhìn những vết xanh tím trên tay chân nữ hài, cô cảm thấy chạnh lòng. Một người cha có thể đối đãi vối con ruột mình như thế sao. May mà papa cô không như người này, lúc nào papa cũng yêu thương cô. Nhắc đến mới nhớ, khongt biết mọi người ở nhà như thế nào nhỉ?
Cô nhợt nhạt mỉm cười, đáy mắt có chút cô đơn.
- Mặc Đình, tại sao phụ thân của muội lại gọi muội là tiểu tiện nhân, lại còn đánh muội như vậy nữa? -cô thắc mắc
- Muội cũng không biết, chỉ biết sau khi nương sinh muội ra, mọi người đều nói ta không phải con của phụ thân. Phụ thân muội không tin, lấy chén nước ra thử máu với muội. Máu không hòa vào nhau nên phụ thân muội liền mắng ****, đánh nương của muội. Nương của muội vì quá đau lòng nên đã tự sát. -hốc mắt nữ hài phiếm hồng
- Ai, chuyện này chỉ trách muội có mệnh khổ thôi. Hôm nay, gặp được ta, ta sẽ cố hết sức thay nương của muội uội 1 cuộc sống tự tại vậy. -cô ôn như vỗ nhẹ đầu Mặc Đình
Nữ hài không nói gì, đôi mắt long lanh nhìn cô, miệng nhỏ nở 1 nụ cười tươi như hoa.
Tại hoàng cung.....
...có 1 kẻ đang tự kỉ (Fly: =='' xin thưa pà con, chap này ca hoàng đế of chúng ta bấn loạn ạk, à mà ca a, võ công ss ấy mà mèo 3 chân chắc giang hồ hông có võ nào là võ chân chính wa'... HT: Lúc đó ta chưa biết chứ bộ, mà sao ngươi dám viết suy nghĩ của ta ra hả *cầm dao từ từ đi lại*
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...