Khi Hai Tổng Tài Là Oan Gia FULL


Sau khi cắt đuôi được Tống Chí Cường, tâm trạng của cả hai người chuyển biến vô cùng tốt.

Người vui nhất ở đây không ai khác chính là Lăng Nhược Hy, Tần Ngôn không khó nhận ra cái người này từ nãy đến giờ vẫn không ngừng cười tủm tỉm.
"Sao vậy? Bộ vui lắm sao?" Tần Ngôn nhướn mắt nhìn sang, cất giọng trêu đùa.

Chính cô cũng không ngờ mẹ lại chịu thấu hiểu cho mình, mặc dù tương lai phía trước còn khá nhiều thử thách, nhưng trước mắt có thể tống khứ tên khốn kia cũng xem là khởi đầu mỹ mãn.
Rời khỏi sofa, Lăng Nhược Hy tiến đến bàn làm việc, nụ cười vẫn như cũ lắng đọng trên khoé môi, nhìn thôi cũng đủ biết cô đang vui đến mức nào.
"Đương nhiên là vui." Đứng chống tay lên bàn, Lăng Nhược Hy hơi nheo mắt nhìn Tần Ngôn, lại nói tiếp: "Cô không vui sao? Hay là.

.

.

không nỡ rời xa hắn?"
".

.

."
Thấy Tần Ngôn chỉ cười mà không đáp, Lăng Nhược Hy rầu rĩ bĩu môi: "Hiểu rồi.

.

."
Nói rồi liền xoay người đi, Tần Ngôn nhanh tay ôm cái eo nhỏ của đối phương, dùng lực kéo Lăng Nhược Hy ngồi lên đùi mình.
"Lần nào cũng nói hiểu, nhưng lần nào cũng hiểu.

.

.

trật lất!" Tần Ngôn ngả đầu lên lưng Lăng Nhược Hy, giọng mềm mại phát ra không giấu được vui vẻ.
Xoay nửa người lại, vòng tay lên cổ Tần Ngôn, Lăng Nhược Hy bày ra dáng vẻ nghiêm chỉnh, nói: "Giám đốc Tần, đang giờ làm việc mà cô ôm ấp tôi như vậy là thế nào?"
"Không sao.

Tôi chốt cửa rồi."
".

.

."
Không thể không nói, càng ngày Lăng Nhược Hy càng cảm thấy.

.

.

bất an.

Cái nữ nhân điên này, tốc độ học hỏi rất nhanh! Thế nhưng.

.

.

cái tốt không học, lại suốt ngày học cái thói vô lại của cô hỏi có chết không chứ?!
Cứ đà này thì sớm muộn gì cũng bị.

.

.

lật kèo mất thôi!
Quan sát ánh mắt mông lung của đối phương, Tần Ngôn hỏi: "Cô đang suy nghĩ điều gì?"
"Tôi đang sợ.

.

.

không biết có phải bản thân đã lây nhiễm cho cô quá nhiều rồi không? Tiếp tục như vậy sẽ không tốt!" Lăng Nhược Hy trưng ra vẻ mặt lo lắng.
"Như thế nào không tốt.

.

.

?" Có chút khó hiểu, Tần Ngôn nhướn mi hỏi lại.
"Cứ thế này tôi sẽ bị cô.

.

.

lật kèo! Người ta không thích nằm dưới a~" Nũng nịu tựa đầu lên cổ Tần Ngôn, Lăng Nhược Hy nói đến vô cùng uỷ khuất.
Chỉ với hành động nhỏ này thôi, Tần Ngôn yêu thích ôm chặt Lăng Nhược Hy hơn nữa, ghé sát môi lên vành tai đối phương thì thầm: "Chơi cho công bằng một chút, thích hay không thích không phải do cô quyết định."
".

.

."
Lòn tay vào áo Lăng Nhược Hy, Tần Ngôn bóp mạnh một bên ngực no tròn, hành động diễn ra nhanh chóng khiến Lăng Nhược Hy đỏ bừng cả mặt, giật bắn lên một cái rồi nhảy ra khỏi người Tần Ngôn.
"Aiii, đau người ta a! Có biết đang là giờ làm việc không hả?" Lấy tay chắn ngang ngực mình, Lăng Nhược Hy hậm hực nói.
Tần Ngôn đứng lên, nhấc chân tiến từng bước về phía Lăng Nhược Hy, vẻ mặt cười cười không giấu được vài tia âm hiểm.
".

.

."
Đối diện với ánh mắt quái dị kia, Lăng Nhược Hy lùi dần về sau từng bước, cuối cùng vấp trúng sofa mà ngồi "bịch" xuống.

Tần Ngôn sấn tới chống hai tay ngang đầu Lăng Nhược Hy, nhướn mi hai cái vô cùng đắc ý.
Cảm thấy tình hình không ổn, Lăng Nhược Hy lập tức lấy tay chặn lại gương mặt trước mắt, miệng la oai oái: "Muốn cái gì.

.


.

cũng chờ về nhà có được không? Ở đây không tốt a!"
"Ở địa bàn của tôi sao lại không tốt? Nhanh lên, cởi hết đồ ra cho tôi xem." Ngón tay Tần Ngôn chọt chọt lên ngực đối phương, giọng trêu đùa ác ý.
Không ngờ Tần Ngôn còn có mặt bá đạo thế này.

.

.

Lăng Nhược Hy mím môi rưng rức: "Không được a! Cô đừng thú tính như vậy có được không?"
Mặc kệ Lăng Nhược Hy có ý chống cự, Tần Ngôn vươn tay cởi nhẹ nút áo trên người đối phương, thản nhiên nói: "Đừng lo, sắp đến giờ tan ca rồi, không ai đến đây nữa đâu."
".

.

."
"Còn nhìn cái gì, cởi đi.

Cơ thể của tôi bị cô ăn sạch, ngắm sạch rồi.

Đến lượt tôi lại không đáp ứng là thế nào, hửm?" Thanh âm nhẹ nhàng nhưng chứa đầy uy lực, vẻ mặt đứng đắn của Tần Ngôn khi nói ra những lời này, khiến Lăng Nhược Hy ngượng đến tái cả mặt.
Nhận thấy Lăng Nhược Hy vẫn bất động ngồi đó, Tần Ngôn lập tức trừng mắt, gằn giọng: "Cởi ra!"
".

.

."
Hung dữ ghê.

.

.

muốn chén người ta mà không biết dịu dàng một chút nào hết!
Nén lại uất ức, Lăng Nhược Hy cặm cụi cởi sạch mọi thứ.

Từ áo sơ mi, áo ngực cho đến hai cái quần phía dưới đều ném qua một bên.
Thân thể trần như nhộng không còn chút vướng víu, Lăng Nhược Hy ngồi tựa lên sofa, hai má đỏ bừng lên nhìn người trước mắt.

Thay vì che đậy như Tần Ngôn, cô hoàn toàn phơi bày không chút giấu giếm, ánh mắt đê mê nhìn thẳng đối phương như đang muốn khiêu khích.

Dù là lần đầu của mình, nhưng Lăng Nhược Hy không muốn thất thế ở trước mặt nữ nhân này.
"Không ngại sao.

.

.

?" Tần Ngôn bật cười, vuốt ve cái má đỏ ửng kia.
"Có.

.

.

nhưng muốn cô nhìn rõ một chút.

Muốn cô ghi tạc từng thứ ở trên người tôi.

.

." Lăng Nhược Hy cắn nhẹ môi dưới, dáng vẻ quyến rũ không khác gì yêu tinh.

Chưa cởi hết thì thôi, cởi hết lại cảm thấy trong người nóng đến phát hoả.
Bất quá, vừa chiêm ngưỡng thân hình tuyệt mỹ này, lại nghe được những lời khiêu gợi bất chấp khuôn phép, Tần Ngôn không khắc chế mà nóng bức toàn thân, đôi mắt đen láy cũng nhanh chóng nổi lên du͙ƈ vọиɠ.
Lăng Nhược Hy sở hữu thân hình cao hơn cô một chút nhưng lại gầy hơn, vùng bụng săn chắc giống như từng được tập qua thể hình, tay chân thon dài chuẩn người mẫu, hai khoả mềm mại nhô cao tròn trĩnh, phải nói là dáng người cực đẹp, hoàn mỹ như một bức tranh nghệ thuật được điêu khắc tinh xảo.
Sau khi tỉ mỉ ghi nhớ từng đường cong trên cơ thể người kia, Tần Ngôn chồm người đến hôn lấy cánh môi ướŧ áŧ, hai vật nóng ấm quấn chặt nhau không chừa một kẽ hở.

Nụ hôn dần dần dời xuống cổ, đáp lên đó thêm vài dấu hôn ấn ký tình yêu của hai người.
Thời điểm đôi môi Tần Ngôn ngậm lấy chóp đỉnh kia, Lăng Nhược Hy không kiềm được rên lên một tiếng.
"Ưʍ.

.

.

Giám.

.

.

giám đốc Tần.

.

."
Nghe tiếng Lăng Nhược Hy gọi mình, Tần Ngôn khẽ ngẩng đầu nhìn lên: "Sao nào.

.

.

?"
Lăng Nhược Hy mím môi có chút ẩn nhẫn: "Có thể về nhà được không.

.

.

?"
"Không được.

Tôi nhịn không nổi."
".


.

."
Lần trước ở trên xe, Tần Ngôn phát hiện cơ thể Lăng Nhược Hy vốn rất nhạy cảm.

Nếu so với cô còn nhạy cảm hơn rất nhiều.

Bàn tay xoa nắn bầu ngực no tròn, tay còn lại vuốt ve nơi tư mật của đối phương đang ẩm ướt, Tần Ngôn cười trầm thấp: "Cô ướt hết rồi đây này.

.

."
".

.

."
Toàn thân vì phát dục mà trở nên ngứa ngáy, Lăng Nhược Hy run giọng nỉ non: "Khó chịu a~.

.

."
Ngồi khuỵu một gối trước sofa, Tần Ngôn nâng hai chân Lăng Nhược Hy đặt lên ghế, vừa tách chân ra liền nhìn thấy cảnh xuân lồ lộ.

Lần đầu tiên ngắm nhìn chân tâm ẩm ướt của đối phương, tâm tư Tần Ngôn xông đến một trận háo hức.

Chưa bao giờ cô cảm thấy bản thân bị thôi thúc bởi du͙ƈ vọиɠ nhiều đến như vậy.
Nhìn hai cánh hoa nhuận hồng đang phe phẩy hướng về phía mình, Tần Ngôn rạo rực đến mất kiểm soát, đưa tay vuốt ve vùng bên ngoài như một cách kíƈɦ ŧɦíƈɦ đối phương.

Lăng Nhược Hy ngả người lên sofa, hai chân dang rộng không chút che giấu để Tần Ngôn nhìn ngắm địa phương tư mật của mình, gương mặt phảng phất sắc hồng tràn đầy mị hoặc, cảm giác tê rần đang dần lan toả, cứ như có một dòng điện chảy ngang qua người cô lúc này, phi thường mẫn cảm.
"Nó đẹp quá.

.

." Tần Ngôn cong mi cười, ôn nhu nhìn Lăng Nhược Hy.

Ở bên cạnh nữ nhân này làm cô phá lệ luôn nói ra những lời không đứng đắn.
Quan sát Tần Ngôn đỏ mặt khi khen ngợi mình như thế, Lăng Nhược Hy hài lòng mỉm cười.

Thần trí mơ màng nhìn Tần Ngôn đến không rời mắt, cảm giác xấu hổ khó nén khi nhìn thấy đối phương dán mắt chăm chăm vào nơi kín đáo của mình.
Lấy tay dang rộng hai chân đối phương ra thêm một chút, Tần Ngôn từ từ áp môi của mình xuống, liếʍ ʍúŧ hạt đậu nho nhỏ nằm giữa chân tâm, mỗi lần đầu lưỡi cử động, thân hình Lăng Nhược Hy liền run lên một cái, tiếng rên ngâm hoà tan theo nhịp thở vô cùng dâʍ mỹ.
"Ưʍ.

.

.

ahh.

.

."
Vốn dĩ Tần Ngôn không rành những chuyện này, chỉ thuận theo trí nhớ những động tác người kia làm với mình mà học theo.

Thế nhưng tiếng rên khe khẽ của Lăng Nhược Hy cứ như một liều thuốc, kíƈɦ ŧɦíƈɦ bản năng của cô được khai phá rõ rệt, càng làm càng hăng say, linh hoạt đến mức khiến hô hấp đối phương trở nên gấp gáp.
"Ah.

.

.

ahh.

.

.

ưmm.

.

.~"
Đầu óc như muốn nổ tung, Lăng Nhược Hy choáng váng đến mờ đục hai mắt.

Thân thể nhạy cảm không ngừng run rẩy, tận hưởng khoái hoạt mà chưa bao giờ bản thân được biết.
"Hy Hy.

.

.

tôi làm có tốt không?" Ngẩng mặt nhìn Lăng Nhược Hy, đôi mắt nâu sẫm phủ dày sương khói, hơi thở hổn hển của đối phương kiều mị không thể tả.

Tần Ngôn nhìn đến mất hồn, cô yêu thích vẻ mặt này của Lăng Nhược Hy, muốn khắc cốt ghi tâm từng biểu cảm hoan lạc của đối phương đang thoả mãn vì mình.
Từng ngón tay Lăng Nhược Hy vuốt nhẹ lên mái tóc đen mềm của người trước mắt, cô vừa thở dốc vừa cười lên ma mị: "Có.

Làm rất tốt.

.

.

rất thoải mái."
Tần Ngôn cười mãn nguyện, cô tiếp tục hạ môi ngậm lấy hạt châu kia, đầu lưỡi di chuyển xuống khe hẹp, nhẹ nhàng len lỏi vào bên trong liếʍ ʍúŧ từng chút một.
"Ahh.

.

.

Ahhh.


.

.

khó.

.

.

khó chịu quá~"
Từng đợt cảm giác kỳ lạ ồ ạt kéo đến, dưới thân nóng đến gần như sắp tan chảy, Lăng Nhược Hy không kiềm được mà run giọng thở dốc.
Thấy hai chân Lăng Nhược Hy vô thức khép lại, Tần Ngôn dùng sức tách ra, động tác lưỡi thâm nhập vào bên trong mỗi lúc một nhanh, càn quét huyệt động phát ra những âm thanh róc rách.
"Ưʍ.

.

.

ahh.

.

."
Vật nóng ấm mềm mại lại di chuyển đến hoa hạch đang sưng đỏ, Tần Ngôn lả lướt di chuyển với tốc độ cực nhanh, kɦoáı ƈảʍ kịch liệt khiến Lăng Nhược Hy không kiềm được rên lên thảm thiết.
"Ưmm.

.

.

ahh~ thoải.

.

.

thoải mái.

.

.

chỗ đó.

.

."
Tốc độ ma sát vang lên theo từng nhịp đánh, đầu lưỡi trêu đùa không có dấu hiệu ngừng nghỉ.

Khoái hoạt điên cuồng khiến Lăng Nhược Hy chịu không nổi, cô vươn hai tay níu chặt thành sofa, cơ thể mất đi kiểm soát mà run lên bần bật.
Dịch ngọt tràn xuống nhỏ giọt trên ghế, cơn cao triều đánh tới gây nên một trận co giật.

Hô hấp đứt quãng lan toả theo tiếng rên ngâm kéo dài, kɦoáı ƈảʍ suиɠ sướиɠ khiến Lăng Nhược Hy cong lên hai chân, toàn thân run rẩy.
"Ưʍ.

.

.

chịu.

.

.

không nổi.

.

.

ahhh~.

.

."
Vừa thấy Lăng Nhược Hy kiệt sức, Tần Ngôn lập tức chồm người lên, đỡ đối phương ngả vào lòng mình.

Vuốt gọn những sợi tóc tuỳ ý rơi trên gương mặt người kia, Tần Ngôn thấp giọng cười khẽ: "Để tôi xem ai mới là người cần bồi bổ."
".

.

."
Hai mắt lờ đờ nhìn Tần Ngôn, Lăng Nhược Hy yếu giọng phản pháo: "Gì chứ.

.

.

? Lần đầu thì không tính!"
Siết chặt Lăng Nhược Hy trong vòng tay mình, Tần Ngôn đắc ý cười khẽ: "Bây giờ thì tôi biết tại sao cô thích nằm trên rồi."
Hiểu rõ ý tứ của đối phương, Lăng Nhược Hy có chút.

.

.

sợ hãi.

Cô lập tức ngoắc môi đáp trả: "Thì thế nào.

.

.

? Tôi không nằm dưới a!"
"Lý do?" Tần Ngôn nheo mắt hỏi lại.
Lăng Nhược Hy nghĩ cũng không nghĩ, nhanh chóng đáp: "Tôi.

.

.

nhiều kinh nghiệm hơn cô! Để tôi nằm dưới không phải thiệt thòi cho cô quá sao?"
Không biết thiệt cho tôi hay thiệt cho cô đây?!
"Tôi mặc kệ.

Kinh nghiệm từ từ tôi sẽ có, cùng lắm thì chia ngày ra mà làm.

Cô hai tư sáu, tôi ba năm bảy, như vậy là công bằng nhất." Tần Ngôn vừa nói, vừa lắc lư cái mũi Lăng Nhược Hy.
".


.

."
Chỉ có chủ nhật để nghỉ ngơi thôi sao.

.

.

?
Nhìn dáng vẻ cam chịu của đối phương, Tần Ngôn bật cười khúc khích.

Đáp lên má một nụ hôn nhẹ, cô nói: "Hôm nay là thứ bảy, tối nay về tôi sẽ ăn sạch cô!"
".

.

."
Hoảng sợ thật a.

.

.

!
"Ánh mắt kia là sao? Không thích tôi "bóc tem" cô có phải không?" Tần Ngôn trưng ra vẻ mặt hụt hẫng.
Đưa tay vuốt ve gương mặt trơn mịn, Lăng Nhược Hy ấm giọng cưng chiều: "Đừng có giả vờ! Cô biết rõ tôi không có ý đó.

.

."
Nghe vậy, Tần Ngôn vui sướng nháy mắt một cái: "Thế thì tốt.

Tối nay tôi sang nhà cô."
Cả hai nhìn nhau cười đến ngây ngất, chợt nghĩ đến một chuyện, Lăng Nhược Hy nói: "Quên mất, chiều nay tôi có chút việc, có thể sẽ về hơi muộn.

.

."
"Vậy sao? Cô.

.

.

cũng có việc bận sao?" Thời gian quen biết chưa đủ lâu, Tần Ngôn vẫn chưa thể nắm hết toàn bộ thông tin về đối phương.

Nhưng nếu nói Lăng Nhược Hy bận việc riêng, Tần Ngôn tạm thời chưa nghĩ ra là việc gì.
Hôm qua đã hứa với Lăng Phong sẽ có mặt, Lăng Nhược Hy đương nhiên phải đến.

Cô nhìn Tần Ngôn thận trọng đáp: "Có một bà bạn già muốn đến thăm ông nội.

Bà có chút chuyện cá nhân cần gặp riêng tôi để.

.

.

gỡ rối."
"Ừm.

Vậy khi nào cô về thì nhắn cho tôi." Nói rồi, Tần Ngôn nhặt lại quần áo cẩn thận mặc vào cho Lăng Nhược Hy.

Động tác ôn nhu hệt như những gì mà Lăng Nhược Hy đã làm cho cô trước đó.
Cảm nhận được từng cử chỉ ôn nhu mà Tần Ngôn dành cho mình, Lăng Nhược Hy mỉm cười thích thú: "Giám đốc Tần, cô xem ra học hỏi rất nhanh."
Nghe đối phương khen mình, Tần Ngôn vuốt ve chóp mũi Lăng Nhược Hy, cười như vừa giành được thắng lợi: "Đương nhiên.

Tôi trước giờ cũng không phải ngốc.

Sau này nhất định sẽ giỏi hơn cô, khiến cô chủ động muốn nằm dưới thân tôi rêи ɾỉ cho mà xem."
".

.

."
Lạc đề ghê.

.

.

người ta đang nói đến chuyện mặc đồ a!
Hai người nhìn nhau, chỉnh trang lại đầu tóc cùng quần áo giúp nhau xong thì ra xe đi về.

Tần Ngôn quay trở về nhà của mình trước, sẵn tiện thu xếp sẵn vài bộ đồ mang qua nhà Lăng Nhược Hy, đề phòng những đêm ngủ lại cũng có đồ mặc cho hôm sau.

Xe vừa lăn bánh về đến trước cửa Tần Ngôn đã nhìn thấy Tống Chí Cường đang đứng chờ mình.
Cô bước xuống xe, nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu: "Lại chuyện gì đây? Không phải đã nói rõ hết rồi sao?"
Hắn xoay người nhìn cô bạn gái cũ đã từng có 3 năm ở bên cạnh mình, vẻ mặt cô lạnh hơn băng tuyết, lời nói thốt ra cũng không chút nể tình.

Hắn tự hỏi bản thân ngu ngốc thế nào mà không nhận ra điều này sớm hơn, rằng cô hoàn toàn không yêu thích hắn.

Hắn cũng không biết vì sao lại như thế, nhưng trước khi đến đây hắn đã nghĩ đến một lý do.

Có lẽ.

.

.

vì suốt 3 năm bên cạnh nhau cô hoàn toàn chưa phát sinh chuyện đó với hắn, nên mới dễ dàng dứt bỏ như vậy.
"Tiểu Ngôn, anh biết em không muốn gặp anh.

Nhưng em cho anh xin chút thời gian để nói chuyện với em lần cuối có được không? Chỉ một lần cuối thôi, anh có rất nhiều chuyện muốn hỏi em, nếu không được giải đáp anh sẽ không cam tâm.

.

."
Nhìn vẻ mặt cầu xin khẩn thiết của hắn, Tần Ngôn càng chán ghét chẳng thể nói nổi.

Thế nhưng nói vài câu để cắt đuôi vĩnh viễn con chó theo đuôi này cũng tốt, cô sẽ đỡ phiền toái hơn.

Nghĩ rồi liền nói: "Được rồi.

Anh muốn nói gì thì nói đi."
Thấy Tần Ngôn đáp ứng mình, hắn lập tức nói: "Ở đây không tiện, hay chúng ta vào nhà em rồi nói có được không?"
"Không được, muốn gì thì nói ở đây đi." Nghĩ tới cảnh tượng phải ngồi đối mặt với tên khốn này cô không tài nào thích nghi cho được.

Bất luận là công hay tư đều thế.
"Anh xin em, chỉ vài phút thôi có được không? Anh muốn ngồi xuống nói chuyện với em một lần cuối, chỉ cần giải đáp được mọi khúc mắt trong lòng mình anh sẽ đi ngay, không bao giờ xuất hiện ở trước mặt em nữa!" Hắn trưng ra vẻ mặt thành khẩn, ảo não nói với Tần Ngôn.
Ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng cô cũng chấp nhận cho hắn vào nhà..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui