Khi Gió Nổi Lên


Quý Tinh Dao đã dành một buổi chiều để chuẩn bị cho buổi đấu giá tối nay, từ kiểu tóc đến giày dép, cô còn tạm nhờ đến stylist của mẹ mình.

Doãn Hà hỏi cô sẽ tham dự sự kiện gì mà để ý cách ăn mặc như vậy, cô không muốn nói nhiều về việc lợi dụng hoang đường giữa cô và Mộ Cận Bùi, dường như đó là một ước định giữa cô và anh.

Cô không biết Mộ Cận Bùi có suy nghĩ nào khác ngoài việc hợp tác hay không, dù sao suy nghĩ của cô cũng không đơn thuần như vậy.

Cô nói với mẹ rằng cô đang hoàn thành « Tinh Dao 4 », cố gắng tìm ra một phong cách trang điểm khác cho bản thân.

Con gái luôn có những ý nghĩ kì lạ, Doãn Hà tập mãi cũng thành quen, không quên nhắc nhở con gái: 【 Đừng quên thiết kế poster cho mẹ, cám ơn.


Quý Tinh Dao: 【 Đầu tháng con nhất định sẽ đưa bản thảo đầu tiên cho mẹ.】
Một lời hứa đã nói ra, ngày mai nhất định phải nghiêm túc làm việc.

Những chiếc váy tiên nữ trong tủ của cô cuối cùng cũng có cơ hội bước ra ngoài thế giới.

Stylist đã kết hợp cho cô một đôi giày cao gót không thấm nước màu xám bạc cùng tông màu với chiếc váy.

Quý Tinh Dao tối hôm qua về nhà đã thử tất cả giày, đi cũng cảm thấy khá ổn, cũng không khó đi như trong tưởng tượng.

"Tinh Dao, em có muốn cân nhắc đổi vòng tay không?" Stylist khéo léo đề nghị.

Quý Tinh Dao nhìn chiếc đồng hồ đôi với Mộ Cận Bùi, cô nghĩ đi nghĩ lại: "Cứ như vậy đi." Mặc dù không hợp với trang phục nhưng đến lúc đó dùng túi xách che lại sẽ chẳng ai ngó ngàng đến chi tiết này có hợp với trang phục hay không.

Stylist cười nhẹ, lấy quyết định của cô làm chuẩn.
Quý Tinh Dao thay giày cao gót xám bạc, đứng dậy trước gương trang điểm rồi nhìn hai bên một chút, cô hỏi nhà tạo mẫu với trợ lý: "Thế nào?"
"Gợi cảm."
"Nữ tính."
"Quyến rũ."
"Đêm nay sẽ đẹp điên đảo, lấn át tất cả."
Quý Tinh Dao: "Hai người đừng thổi phồng, có thổi phồng em cũng không có tiền thưởng cho hai chị đâu."

Stylist và trợ lý không hẹn mà cùng cười.
Quý Tinh Dao không để họ trang điểm thêm nữa, trong quá lộng lẫy.
Lúc gần đi, cô đưa cho mỗi người một chiếc túi xách làm quà cảm ơn.
Ban đầu họ từ chối vì đây là bổn phận công việc của họ, vốn dĩ Doãn Hà cũng cho hai người không ít đãi ngộ, công việc lại nhẹ nhàng có thể vừa làm việc vừa làm chuyện cá nhân.

Quý Tinh Dao chỉ chỉ phòng chứa quần áo, "Bên trong có trên trăm chiếc túi, có nhiều chiếc em còn chưa mở ra, có thể mấy chị sẽ cần, sau này nếu cần gì chị có thể thoải mái đến mượn bất kể trang sức hay váy."
Stylist rất biết ơn, thu dọn xong túi trang điểm rồi cùng trợ lý rời đi.
Quý Tinh Dao ở nhà không mang giày cao gót, đi chân trần cầm đôi giày đặt trước cửa.
Cô nhìn đồng hồ, đã năm giờ, Mộ Cận Bùi nói sáu giờ sẽ tới đón cô, vẫn còn một tiếng nữa.

Cô chống cằm, ngồi trên ghế sô pha một hồi.
Đây là lần đầu tiên cô chờ Mộ Cận Bùi, trước đó đều là anh đợi cô, sự chờ đợi dày vò lại dài dằng dặc, cô mở bản nhạc múa ba lê do mẹ gửi và lên ý tưởng về bố cục poster.
Nghe được một nửa, cô đứng lên và nhảy theo giai điệu, mọi động tác của Chu Vũ Tây, học trò cưng của mẹ đều ở trong tâm trí cô.

Cô đứng trước gương cố gắng bắt chước một chút nhưng động tác thì giống nhưng thần thái thì không, mũi chân cũng không thể kiễng lên được.
Khi còn bé mẹ bắt cô học múa ba lê, lúc đó cô còn quá nhỏ cái gì cũng không hiểu, mẹ đưa cô đến phòng tập, cô nhìn bàn chân của các chị rồi nhìn lại đôi bàn chân mềm mại mũm mĩm của mình, cô sợ đau.

Nhưng cũng không phải cô sợ chân mình biến dạng sẽ đau, cô trời sinh không có đam mê múa, chỉ đam mê vẽ tranh, suốt ngày vẽ vẽ thôi cũng không đủ.
Mẹ tôn trọng cô, nói một câu mà khi ấy cô không hiểu, không có tình yêu sẽ không có linh hồn, dù có múa cũng không xuất phát từ tâm.

Khúc ca lặp đi lặp lại nhiều lần, đã năm giờ năm mươi.
Mộ Cận Bùi gọi điện thoại cho cô, anh đang ở cổng tiểu khu.
Tòa chung cư của Quý Tinh Dao cách cổng tiểu khu một đoạn, xe của bác Trương có thể trực tiếp ngừng dưới bãi đỗ xe bên cạnh thang máy, xe Mộ Cận Bùi vào không được, nhưng hôm nay cô không để bác Trương đi cùng với mình.
Đi được một lúc cô phát hiện suy nghĩ trước đây của mình rất sai lầm, mang thử giày và đi giày là hai chuyện khác nhau, lần đầu tiên mang đôi giày cao hơn mười centimet, đi lâu cảm thấy không thoải mái, mắt cá chân phải loáng thoáng cảm giác đau đau, chân trái ngược lại không có cảm giác gì.
Mộ Cận Bùi mang theo Trữ Chinh đến, Trữ Chinh hôm nay kiêm chức lái xe, đợi chút nữa hắn còn có công việc quan trọng phải làm là giơ bảng đấu giá.

Điện thoại Trữ Chinh vang lên, vẫn là dãy số ở nước ngoài, nhắc nhở hắn kịp thời kiểm tra hòm email.

Hắn đăng nhập hòm thư, trong thư không có nội dung chỉ có một file đính kèm, hắn nhấp vào để tải xuống, sau khi tải xuống hoàn tất email biến mất sau vài giây.

"Mộ tổng, đây là Phùng Lương vừa gửi tới." Trữ Chinh đưa di động cho Mộ Cận Bùi.
Là danh sách mới nhất về các dự án mà Quý Thường Thịnh sẽ đàm phán vào năm tới, những dự án to nhỏ có mười mấy cái.

Mộ Cận Bùi không có hứng thú đối với những hạng mục này, anh quét mắt sơ một vòng, khi thấy một công ty cổ phần trực thuộc tập đoàn M.K và người phụ trách dự án, con ngươi anh co rút lại.

Tên của Tạ Quân Nghị đột nhiên xuất hiện trong cột người phụ trách, Phùng Lương bôi đen và phóng to cái tên này lên, còn đặc biệt ghi chú, (Tạ Quân Nghị chủ động liên hệ với tập đoàn Quý thị muốn đạt được hợp tác dự án trong thị trường Nam Mĩ).
Không khí trong xe chậm rãi lưu chuyển, có cảm giác ngột ngạc.

Cửa sổ xe lóe lên một vết nứt, gió lạnh thổi qua.
Một lúc sau, "Xóa đi." Mộ Cận Bùi trả lại di động cho Trữ Chinh.
Trữ Chinh lại nhìn cái tên 'Tạ Quân Nghị' một chút rồi đem xóa hoàn toàn file vừa mới tải xuống.

Hắn từ kính chiếu nhìn Mộ Cận Bùi, đáy mắt hung ác nham hiểm của Mộ Cận Bùi khiến cho người ta không rét mà run, hắn đưa câu này đến bên miệng 'Không thể để cho Quý Thường Thịnh với phó đổng Tạ có tiếp xúc.' rồi lại nuốt xuống.
Không cần hắn nói sếp cũng biết.
Ban đầu Quý Thường Thịnh đều sắp xếp cho Phùng Lương tổng hợp tin tức, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát, Mộ Cận Bùi muốn để Quý Thường Thịnh thấy cái gì thì Quý Thường Thịnh mới có thể thấy cái đó.

Hiện tại đã có biến số, Quý Thường Thịnh với Tạ Quân Nghị nếu gặp mặt trao đổi, lúc đó không thể chắc chắn Phùng Lương có theo bên người Quý Thường Thịnh hay không, một vài chuyện tư mật càng sẽ không nói cho Phùng Lương biết.
Đến lúc đó mọi việc sẽ trở nên không thể kiểm soát.
Sếp mấy năm trước đã sớm lo lắng về việc phải làm sao nếu Quý Thường Thịnh cùng Tạ Quân Nghị có hợp tác nên tạm thời gác lại việc quản lý tổng bộ M.K bên kia, tự mình về nước phát triển thị trường.

Như vậy tất cả việc hợp tác giữa Quý Thường Thịnh và M.K đều phải qua tay của sếp và sẽ không có tiếp xúc với Tạ Quân Nghị.

Nhưng kế hoạch có kĩ càng và tỉ mỉ đến đâu thì cũng sẽ xảy ra những việc ngoài ý muốn, ai biết được Tạ Quân Nghị chủ động ném cành ô liu cho Quý Thường Thịnh, không biết đàm phán dự án này là trùng hợp hay là cố ý.
Nếu xem như trùng hợp công ty do Tạ Quân Nghị phụ trách chỉ đơn thuần muốn cùng Quý Thường Thịnh hợp tác, với tính cách cẩn trọng của Mộ Cận Bùi anh sẽ không cho phép tồn tại bất kì yếu tố không thể kiểm soát nào.
Thời gian dường như đứng yên, Trữ Chinh vẫn kiên nhẫn chờ đợi mệnh lệnh.

Mộ Cận Bùi không nói một lời, xoa huyệt thái dương.
Tạ Quân Nghị là phó chủ tịch M.K, cũng là dượng của anh.

Ba nuôi có một em gái, cùng với Tạ Quân Nghị có một người con trai lớn hơn anh vài tuổi.

Anh từ nhỏ đã không thân thiết với cô nuôi của mình, ở nhà họ Mộ ngoại trừ Mộ Ôn Hoài với Bùi Ngọc, không ai thích anh cả.
Tuy nhiên Mộ Ôn Hoài lại nắm giữ quyền hành của tập đoàn M.K cũng là cổ đông lớn nhất, ông xem anh như con ruột của mình, khi anh còn nhỏ, cô nuôi không chào đón anh.


Sau này anh lớn lên, con trai của cô anh cũng lớn, Mộ Ôn Hoài cùng Bùi Ngọc không sinh con, chỉ có anh là con nuôi, cô anh bắt đầu tranh giành lợi ích cho anh họ, muốn để Mộ Ôn Hoài đem toàn bộ cổ phần M.K cho anh họ.

Dù sao anh cũng là một người ngoài.
Mộ Ôn Hoài không đồng ý, còn đem tài sản chung với Bùi Ngọc lần lượt sang tên cho anh, anh không có quan hệ huyết thống với người nhà họ Mộ lại trở thành cổ đông lớn nhất của M.K.

Mấy năm này cô dượng nuôi vẫn luôn mâu thuẫn với nhau, cơ bản mỗi người một ngả.
Từ lúc anh bắt đầu có kí ức, mẹ Bùi Ngọc với cô anh chưa nói chuyện với nhau một câu.

Nguyên nhân cụ thể là gì anh cũng không biết, có lẽ là do có liên quan đến việc nhận nuôi anh.

Thân thế của anh chỉ có người nhà họ Mộ biết, người ngoài vẫn cho rằng anh là con ruột của Mộ Hoài Cẩn và Bùi Ngọc.
Gia đình cô nuôi và anh đối lập với nhau, nếu Quý Thường Thịnh cùng Tạ Quân Nghị hợp tác, đến lúc đó bí mật về thân thế của anh khó có thể giữ được.
Mộ Cận Bùi sắp xếp xong xuôi: "Hãy tra rõ Tạ Quân Nghị cùng Quý Thường Thịnh hợp tác là xuất phát từ mục đích gì, trước khi họ tiếp xúc hãy cung cấp tư liệu về Tạ Quân Nghị cho tôi." Để đảm bảo tuyệt đối không có sai lầm nào, anh phải ra tay trước.

Ở cửa tiểu khu, Quý Tinh Dao thướt tha đi tới.

Dưới chân giẫm lên đôi giày cao hơn mười centimet, cô cẩn thận đi từng bước, lưng thẳng tắp.

Trên đường ai nhìn thấy cô đều ngoái đầu lại nhìn, trước đó stylist đã nói người khác là người đẹp vì lụa còn cô là lụa đẹp vì người, eo và vai cô được chiếc váy xanh xám tôn lên một cách hoàn hảo, làn da trắng nõn nà làm cho màu xanh càng trở nên rạng rỡ hơn.

Mộ Cận Bùi như cảm nhận ra điều gì đó đột nhiên quay mặt nhìn ra ngoài xe, anh sững sờ vài giây mới đẩy cửa bước xuống.
Trữ Chinh nghĩ xem có nên xuống xe mở cửa cho họ hay không, cuối cùng lại thôi.

Biểu hiện của sếp vẫn như thường lệ, lạnh lùng và thờ ơ.

Sự tàn nhẫn vô tình vừa rồi đã cùng chim nhạn bay về trời, sớm không còn dấu tích.

Mộ Cận Bùi đi vòng sang phía bên kia chiếc xe, ánh mắt một mực dán vào cô, cho đến bây giờ anh nhìn cô chưa từng e dè.

Đây là lần thứ hai anh thấy dáng vẻ lộng lẫy của cô, không giống như lần trước, lần này là vì anh.
Quý Tinh Dao cuối cùng cũng đi đến trước mặt Mộ Cận Bùi, nhờ giày cao gót, hôm nay cô đứng đến tai anh, không phải ngửa đầu lên nói chuyện với anh nữa.

Mộ Cận Bùi tự mình mở cửa xe, "Hôm nay làm phiền em rồi."
Quý Tinh Dao lịch sự nói: "Đừng nói như vậy, không chừng một ngày nào đó tôi sẽ càng làm phiền anh."
Ngồi lên xe, đáy lòng Quý Tinh Dao thở phào một hơi, đi một quãng đường dài như vậy, chân xém chút nữa không phải là của mình rồi.
Còn không đợi cô dễ chịu một chút lại phải bắt đầu đi đường.
Khách sạn nơi tổ chức buổi đấu giá chật ních người và xe, họ đến muộn, chỗ đậu xe gần cạnh thang máy đã sớm không còn chỗ đậu, ban tổ chức thậm chí còn đặc biệt dành chỗ đậu xe cho họ nhưng vẫn cách một khoảng với thang máy.


Quý Tinh Dao xuống xe, chân chạm đất, cơn đau buốt lan tỏa trong lòng.

Vừa rồi ở trên xe Mộ Cận Bùi ngồi cạnh cô, cô không tiện cúi đầu kéo váy lên xem chân, chắc hẳn mắt cá chân đã bị trầy xướt rồi.
Bị đau cô cũng phải cố nén, nhưng tốc độ đi của cô đã chậm lại.

Mộ Cận Bùi nghĩ rằng cô đi chậm vì không quen mang giày cao gót, anh phối hợp với từng bước của cô, đút tay vào túi quần sau đó lắc lắc cánh tay.
Quý Tinh Dao hiểu ý đó có nghĩa là gì, anh bảo cô khoác tay anh.
Nhu cầu cấp bách hiện giờ của cô là có một cây nạng để làm dịu cơn đau, là bạn gái của anh đêm nay cô nhất định phải khoác tay anh khi bước vào hội trường nhưng cũng chỉ trước đó vài phút.

Nghĩ đến đây, cô yên tâm vươn tay ốm lấy khuỷu tay anh.

Xuyên qua lớp quần áo cũng không ngăn được dòng điện luồn qua, Quý Tinh Dao nghĩ chất vải có phải có thể gây ra tĩnh điện hay không.
Còn chưa kịp phân tích những suy nghĩ và mộng tưởng xuất hiện từ đáy lòng thì bị cảm giác đau đớn ở bàn chân làm cho tan đi, mỗi khi cô bước một bước mắt cá chân lại càng đau vô cùng, cơn đau lan ra thấm đượm trong lòng.

Hoang đường chính là, cô hi vọng đường đến cửa thang máy có thể lâu hơn một chút.
Hầm đậu xe lạnh lẽo và ảm đạm trộn lẫn với khói xe ô tô, xung quanh cô lúc này là hơi thở tươi mát và dễ chịu của Mộ Cận Bùi.

Có lẽ anh có tập thể thao, cơ bắp nơi cánh tay cho cô một cảm giác mạnh mẽ.
Mộ Cận Bùi nghiêng đầu liếc nhìn đôi giày cao gót của cô: "Hôm nay em hi sinh lớn như thế, em có thể đưa ra một yêu cầu với tôi." Ngừng lại, anh bổ sung: "Trừ việc làm mẫu vẽ tranh và chia lợi nhuận hợp đồng đại diện."
Quý Tinh Dao: "..."
Người này bản chất vẫn là một thương nhân, nhưng ngoài hai yêu cầu này ra cô không nghĩ ra mình còn thiếu gì hay không thể có được thứ gì.
"Tạm thời không có."
Mộ Cận Bùi: "Vậy thì tôi nợ trước, thời hạn một năm.".

Truyện mới cập nhật
Trữ Chinh đi theo sau họ, duy trì khoảng cách hai ba mét.

Hắn không biết mỗi lời nói và hành động của sếp hiện tại có đang đi đúng quỹ đạo hay đã chệch khỏi đường ray.

Một đôi giày cao gót có thể làm sếp đưa ra lời hứa, quan trọng là sự chủ động của sếp.

Trước kia Hứa Duệ không chỉ nói một lần, dù chỉ là một giây, không ai có thể làm cho Mộ Cận Bùi buông bỏ hận thù, cũng không ai có thể làm cho anh quên đi thù hận.

Không biết hiện tại sếp nên tiếp tục ôm mối hận hay tạm thời quên đi nó..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui