Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Diệp Mộ Phàm nghiêm túc gật đầu: "Bà nội, con hiểu.
"
Lão gia tử cũng lên tiếng: "Con và Oản Oản phải học tập Y Y, hai đứa có thể hiểu chuyện bằng một nửa Y Y thì ông và bà nội cũng không đến mức nhọc lòng như vậy, con là đàn ông mà còn kém xa một cô gái như Y Y, con không thấy xấu hổ sao?"
Diệp Y Y ngồi bên cạnh Đàm Nghệ Lan dịu dàng đáp: "Ông nội, bà nội, chỉ là Oản Oản và Mộ Phàm còn nhỏ tuổi, chưa biết suy nghĩ thôi, ông bà đừng quá nhọc lòng.
"
Diệp Hồng Duy hừ lạnh một tiếng, liếc sang Lương Uyển Quân: "Có ba mẹ như vậy, sao ông có thể không nhọc lòng?"
Diệp Mộ Phàm siết tay, cố nén cơn giận để không trở mặt tại chỗ: "Ông nội, bà nội, con sẽ nỗ lực, nếu không làm nên sự nghiệp, con tuyệt đối sẽ không trở về!"
Diệp Hồng Duy hài lòng gật đầu: "Con có chí khí như vậy là tốt, ông bà nội chờ biểu hiện của con.
"
Câu này có nghĩa là công khai cho Diệp Mộ Phàm một cơ hội.
Nói cách khác, nếu biểu hiện của Diệp Mộ Phàm làm nhị lão vừa lòng, anh có khả năng trở lại Diệp gia bất kì lúc nào!
Diệp Thiệu An cười nhạt một tiếng: "A, vậy sợ rằng cả đời này nó cũng không về được!"
Diệp Mộ Phàm cười tủm tỉm nhìn sang: "Việc này không cần chú hai phải lo, chú hai nên nhanh chóng tra xét người hãm hại tôi là ai đi, tôi còn đang chờ chú hai tra ra thủ phạm trả lại công bằng cho tôi đây!"
"Cậu! "
!
Bữa cơm kết thúc.
Diệp Y Y tiễn Diệp Mộ Phàm và Diệp Oản Oản ra ngoài, thân mật nói: "Mộ Phàm, hôm nay không giúp em nói chuyện, em sẽ không trách chị chứ? Người giả mạo em quả thật rất giống, chị cũng không nhận ra!"
Diệp Mộ Phàm cười nhạt một tiếng: "Chị? Ai là chị tôi vậy? Sao tôi lại không biết mẹ tôi có sinh cho tôi một chị gái?"
Sắc mặt Diệp Y Y lập tức có chút khó coi: "Mộ Phàm, em đang nói gì vậy! Chị là! chị họ của em đấy!"
Diệp Mộ Phàm tỉnh ngộ gật gật đầu: "À, hóa ra là chị họ! Tôi tưởng rằng tôi đã diễn đủ hay, xem ra so với chị họ còn kém xa lắm! Hổ thẹn hổ thẹn!"
Diệp Y Y vốn muốn giả bộ làm người tốt, kết quả lại bị chọc tức đến xanh mặt.
Phía sau truyền đến giọng nói sắc bén của Lương Mỹ Huyên: "Y Y, lại đây, con nói nhiều với loại rác rưởi đó làm gì? Cũng không sợ hạ thấp thân phận!"
Lương Mỹ Huyên khinh thường nhìn sang hai người: "Ha ha, các người biết Y Y là chị họ thì tốt, đừng mong móc nối quan hệ, nhận loạn người thân!"
Diệp Mộ Phàm ngoáy ngoáy lỗ tai: "Câu đó trả lại cho bà đấy!"
Lương Mỹ Huyên trào phúng: "Diệp Mộ Phàm, cậu cho rằng nịnh hót vài câu là có thể quay về? Nói cho cậu biết, chỉ cần tôi còn ở Diệp gia một ngày thì đời này nhà cậu cũng đừng hòng được trở về! Cậu làm người hầu ở cái công ty nhỏ của Trầm gia cả đời đi!"
Nghe Lương Mỹ Huyên nhắc đến Trầm gia, trong đầu Diệp Mộ Phàm lập tức nghĩ đến cảnh buồn nôn ở khách sạn, nghĩ đến việc mấy năm nay mình ngu xuẩn ra sao, sắc mặt anh hơi trầm xuống.
Diệp Oản Oản cười khẽ một tiếng, nhàn nhạt nhìn Lương Mỹ Huyên: "Tôi nghĩ thím hai vẫn nên quan tâm mình đi, nên quý trọng thời gian làm thiếu phu nhân Diệp gia, bởi vì bà không còn được làm mấy ngày nữa đâu!"
"Tiểu nha đầu, khẩu khí thật lớn!"
Lúc này, vợ chồng Diệp Thiệu Đình cũng bước ra.
Thấy mẹ con Lương Mỹ Huyên cũng ở đây, Diệp Thiệu Đình lập tức cảnh giác, đi đến trước mặt Diệp Oản Oản: "Oản Oản, đang nói gì vậy?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...