Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Thấy Tư Hạ bất động, Diệp Oản Oản dùng lời lẽ chính đáng thúc giục: "Ba mươi tệ không phải tiền à? Chú Cửu mỗi giây kiếm được trăm triệu của cậu còn chưa nói gì kìa! Nhanh gấp đi!"
Nói xong liền đưa một sấp giấy màu xanh lam cho cậu ta.
Nhìn sấp giấy trong tay Diệp Oản Oản, Tư Hạ hít sâu một hơi, nhận lấy chúng.
Rốt cuộc cậu ta tới đây làm gì chứ!
Người gấp đẹp nhất là Tư Dạ Hàn, mỗi ngôi sao đều hoàn mĩ như một tác phẩm nghệ thuật.
Người có trình độ bình thường là Diệp Oản Oản, cuối cùng là Tư Hạ.
Lồi lõm gồ ghề, lỏng lẻo rời rạc...
Tư Dạ Hàn dùng giấy màu hồng nhạt, Tư Hạ màu xanh lam, Diệp Oản Oản là màu vàng.
Ba người chia nhau gấp, chờ gấp đủ một trăm năm mươi ngôi sao, Diệp Oản Oản vui vẻ gọi phục vụ tới.
"Chúng tôi gấp xong rồi!"
"Tiểu thư, sao giấy các vị gấp thật đẹp!" Phục vụ nhìn đống sao giấy màu hồng nhạt và vàng kia, không nhịn được khen ngợi.
Nhưng mà, lúc nhìn thấy đống ngôi sao màu xanh lam, sắc mặt rõ ràng cứng đờ lại.
Quả thật Diệp Oản Oản cũng nhìn không nổi: "Các vị có nhận túi sao giấy màu lam không?"
Tư Hạ đang xoa bóp ngón tay nhức mỏi, nghe Diệp Oản Oản nói vậy, sắc mặt cậu ta chợt đen xuống.
Cô lại dám ghét bỏ thứ cậu ta gấp!
Phục vụ ho nhẹ một tiếng: "Khụ, đương nhiên rồi, chỉ cần đủ số lượng là được."
Nghe phục vụ nói vậy, sắc mặt Tư Hạ mới hòa hoãn vài phần.
Tốn nhiều thời gian mới gấp được nhiều sao giấy như vậy, nếu không thể dùng, cậu ta sẽ đốt cửa hàng này mất!
Phục vụ muốn lấy ba túi sao giấy đi, Diệp Oản Oản do dự cản lại: "Từ từ!"
"Tiểu thư, ngài còn có việc sao?" Phục vụ hỏi.
Diệp Oản Oản suy nghĩ, trả lời lại: "Một trăm năm mươi ngôi sao được ba mươi tệ, vậy năm mươi ngôi sao đổi được mười tệ đúng không?"
"Đúng vậy."
"Ồ, vậy thế này đi..." Diệp Oản Oản cầm túi sao giấy màu hồng nhạt, nhìn người phục vụ, nói: "Không đổi túi này, chỉ đổi hai túi kia, giảm cho chúng tôi hai mươi tệ là được."
"Được." Phục vụ gật đầu, thu hai túi sao giấy còn lại.
Phục vụ đi rồi, Tư Dạ Hàn mới nhìn Diệp Oản Oản: "Vì sao không cần túi này?"
Diệp Oản Oản lắc lắc túi sao giấy kia, tủm tỉm cười: "Đây là sao giấy do chủ tịch tập đoàn Tư thị kiêm gia chủ Tư gia đích thân gấp đấy! Em đột nhiên thấy tiếc, không muốn bán nữa, muốn giữ làm kỉ niệm!"
Đại ma đầu gấp ngôi sao là một chuyện vạn năm mới có một lần đấy!
Tư Hạ: "..."
Cho nên của tôi thì có thể tùy tiện bán đúng không?
Chờ đến lúc bọn họ có bàn, Tư Hạ đã sắp bị ngược đến thở thoi thóp.
Khách khứa trong tiệm rất đông, trên bàn bày hoa tươi, trên sân khấu còn có người kéo đàn violon, bầu không khí cũng không tệ lắm.
Lúc này trên sân khấu còn có MC và một đôi tình nhân, tựa hồ đang có trò chơi.
Trong lúc chờ đồ ăn, Diệp Oản Oản chống cằm nhìn lên sân khấu: "Đây là trò chơi gì nhỉ?"
Phục vụ đang rót nước giải thích giúp cô: "Trò chơi này tên là Tâm Linh Tương Thông, người dẫn chương trình sẽ dùng máy tính đưa mười cặp ảnh ngẫu nhiên lên màn hình lớn, bên nữ chọn một trong hai thứ, bên nam sẽ đoán bên nữ chọn thứ gì, tổng cộng có mười câu, cặp nào đoán được nhiều nhất sẽ có phần thưởng!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...